Phù Trân đặt chân tới bển cảng, nhìn quanh một vòng tìm kiếm bóng dáng Mạch Ninh nhưng mãi vẫn chẳng thấy đâu. Cô nhíu mày, nhớ không lầm thì hình như chỉ còn khoảng 15 phút nữa là tàu sẽ xuất cảng mà nhỉ?
Đang tính lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy, bỗng từ một phía nào đó vang lên giọng nói gọi tên cô.
“Phù Trân!”
“…”
Giọng đàn ông?
Có lẽ là cô nghe nhầm hoặc cũng có thể là tên trùng tên. Phù Trân cố gắng phớt lờ đi tiếng gọi đó cho đến lần thứ ba, giọng nó càng lúc càng gần khiến cô không thể nào bỏ qua được nữa.
Ai vậy nhỉ?
Cô ngước mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, xuất hiện trước tầm mắt chính là khuôn mặt tươi cười của một người đàn ông đang đi về phía cô.
“…” Quá rõ ràng, không thể sai vào đâu được nữa.
“Bạc Nguyên?”
Anh ta nghe thấy cô gọi tên mình thì mỉm cười càng rạng rỡ gật đầu ra hiệu, bước chân đi về phía cô nhanh hơn.
“Em đến lâu chưa?” Nụ cười thân thiện trên môi không hề thuyên giảm, anh ta tới trước mặt cô ga-lăng hỏi.
“…” Phù Trân vẫn chưa hết ngỡ ngàng, vì sao người đứng cùng cô ở đây lại là anh ta?
Mạch Ninh… cô ấy đâu rồi?
Anh ta như hiểu được suy nghĩ trong đầu của cô, mỉm cười có chút khó xử.
“Cô ấy có việc bận đột suất nên không thể tới được. Vì sợ em sẽ giận nên đã nhờ anh nói với em và đưa luôn cho anh hai vé.” Bạc Nguyên gãi gãi đầu, tầm mắt liếc nhìn lên con tàu phía sau rồi nói tiếp.
“Dù sao cũng tới đây rồi lại không mất mát gì cả. Chúng ta cứ lên đấy tham quan một vòng trước đã nhé? Biết đâu chừng lại cảm thấy rất hợp thì sao.”
“…” Phù Trân nhìn theo tầm mắt của anh ta, lần lần lượt lượt đều đang nhấc bước đi chuyển lên trên tàu.
Sự tình đã diễn biến tới mức hiện tại, anh cũng đã nói như thế, cô cũng đã đặt chân tới tận đây. Phù Trân không thể nào từ chối được.
“Được! Tham quan một chút vậy.”
“Ừm, đi thôi!”
Anh ta đưa tay ra hiệu, ý mời cô đi trước.
…
Phù Trân theo đoàn người lên tàu, khung cảnh lãng mạn dưới ánh hoàng hôn quả nhiên được rất nhiều cặp đôi ưa thích. Những cặp đôi trai gái đứng sát vào nhau, tình tứ nói chuyện và thể hiện những cử chỉ thân mật.
Phù Trân: “…”
Cô có chút hối hận khi lên đây rồi!
Trái với biểu hiện ngượng ngạo của cô thì Bạc Nguyên lại thể hiện rất tự nhiên. Anh làm như xung quanh chẳng có điều gì đặc biệt xảy ra, cúi thấp đầu về phía cô nói:
“Chúng ta ra kia nhé.”
Cô đi theo sau anh ta, góc nơi đây yên tĩnh tốt hơn hẳn so với ngoài kia. Tới lúc này, cô mới có thể thoải mái thở ra một hơi. Tàu bắt đầu hoạt động, lái ra xa bờ. Cô dựa người trên lan can, đắm chìm trong làn gió đi mát trong, tiếng hải âu bay lượn trên bầu trời và những tia sáng ấm áp của cuối ngày. Mặt trời to tròn dần buông xuống biến mất nơi xa trời, khoảng khắc tuyệt vời khi chứng biến mặt trời như chiếc bánh mất ý một nửa, ánh đỏ loé sáng phản chiếu lên mặt nước, đang đắm chìm trong khoảng khắc ấy thì cô lại nghe thấy người bên cạnh mình cất tiếng sau một lúc lâu giữ im lặng.
“Phù Trân, em đã suy nghĩ về đề nghị của anh chưa?”
“Đề nghị gì chứ?” Cô có thể đoán ra được đề nghị trong miệng anh ta nói là gì nhưng cô đảm bảo rằng bản thân chưa từng nghe thấy và nói sẽ suy nghĩ về việc này.
“Anh nghĩ em hiểu ý anh nói là gì.” Bạc Nguyên rất nghiêm túc khi nói về vấn đề này. Tông giọng anh ta trầm thấp, ánh mắt cương nghị thể hiện sự quyết tâm. Khi xác nhận bản thân thích cô và từng khiêu khích với Mạc Diễm, anh ta đã hạ quyết tâm. Hôm nay là một cơ hội tốt, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì anh ta không biết bao giờ mới có thể nhận được một cơ hội nữa. Có khi là sẽ chẳng còn cơ hội nào.
Chính vì vậy mà hôm nay, dù bằng bất kì giá nào anh ta cũng phải nói rõ.
“Từ khi còn bé chúng ta đã có hôn ước, một bước ngoặt nhỏ khiến ta phải chia cắt. Nhưng dù là vậy thì nó cũng không thể xoá bỏ được mối lương duyên của chúng ta. Đi một chặng đường dài mới thấy ta đã bỏ lỡ điều gì. Chẳng phải rất may mắn khi ta lại có thêm một cơ hội nữa sao? Anh biết, em vẫn còn lưu luyến chuyện đã qua. Nhưng nếu cứ mãi như vậy sẽ chẳng phải là một chuyện tốt. Em hãy thử bước về trước đi, em sẽ thấy phía trước còn rất nhiều người sẽ mang lại hạnh phúc cho em.”
“…”
“Bạc Nguyên, tôi… sẽ không bước về trước đâu vì phía sau tôi vẫn còn người đang chờ. Anh đừng uổng phí tâm tư ở chỗ tôi nữa. Anh rất tốt nhưng tôi không phải là người thích hợp. Bây giờ không phải là trễ, anh nên sớm tìm một nửa thích hợp với mình đi.”
“Thành ý và tấm lòng của anh tôi xin phép nhận nhưng xin lỗi, tôi không thể đáp lại chúng.”
Phù Trân nói xong thì cúi gập người xuống, hoàn toàn không hề cho anh ta một cơ hội. Có lẽ thẳng thừng như vầy mai sau sẽ khó gặp mặt nhưng chuyện tình tâm giác trước kia của cô, anh và Tố Nhàn đã quá đủ với cô rồi. Cô không muốn làm Tố Nhàn thứ hai, lợi dụng lòng tốt của người khác.
Mất lòng trước được lòng sau, cô không phải loại phụ nữ sống lúc nào cũng phải dựa vào sự yêu thương của đàn ông.
Bạc Nguyên nhìn tấm lưng của cô, ánh mắt xót xa không thể che giấu. Sự cương quyết và ý chí của cô, anh mãi chẳng thể lung lay được.
Có vẻ không cam tâm, bàn tay anh siết chặt đến mức nổi đầy gân xanh.
“Nếu tôi vẫn mãi theo đuổi và không thể quên đi hình bóng của em thì sao?”
Phù Trân không quay người lại, chỉ có tiếng nói êm dịu hoà trong tiếng gió.
“Không có kết quả đâu.”
“Nếu anh muốn tốt cho tôi thì đừng làm tôi khó xử.”
“Hãy sống tốt cuộc đời của mình đi. Chúng ta rồi sẽ tìm thấy hạnh phúc riêng của mình thôi.”
…
Lộ trình của chuyến tàu là sau khi ra đến một toạ độ thích hợp thì sẽ dừng lại và ngắm hoàng hôn. Sau khi hoàng hôn buông xuống hoàn toàn thì sẽ chạy thêm một tiếng đồng hồ nữa rồi mới quay trở lại đất liền. Thời gian dự kiến phải là 19 giờ 30 phút.
Phù Trân đứng nói chuyện cùng Bạc Nguyên xong thì cũng chẳng còn tâm trạng đứng ngắm nữa, cô quay người rời đi để lại anh ở đó.
Trong lúc di chuyển thì có một câu nhân viên mang đồ uống tiến lại gần chỗ của cô.
“Thưa cô, cô muốn dùng đồ uống không?”
Phù Trân nhìn lướt qua mâm đồ uống trên tay cậu, khua tay từ chối.
“Không, cảm ơn.”
“Cô không dùng sao ạ?”
“Vâng!” Sau đấy cô đi lướt qua cậu ta, không một cái ngoảnh đầu.
Hắn ta nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt nheo lại rõ nguy hiểm.
Đang tính lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy, bỗng từ một phía nào đó vang lên giọng nói gọi tên cô.
“Phù Trân!”
“…”
Giọng đàn ông?
Có lẽ là cô nghe nhầm hoặc cũng có thể là tên trùng tên. Phù Trân cố gắng phớt lờ đi tiếng gọi đó cho đến lần thứ ba, giọng nó càng lúc càng gần khiến cô không thể nào bỏ qua được nữa.
Ai vậy nhỉ?
Cô ngước mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, xuất hiện trước tầm mắt chính là khuôn mặt tươi cười của một người đàn ông đang đi về phía cô.
“…” Quá rõ ràng, không thể sai vào đâu được nữa.
“Bạc Nguyên?”
Anh ta nghe thấy cô gọi tên mình thì mỉm cười càng rạng rỡ gật đầu ra hiệu, bước chân đi về phía cô nhanh hơn.
“Em đến lâu chưa?” Nụ cười thân thiện trên môi không hề thuyên giảm, anh ta tới trước mặt cô ga-lăng hỏi.
“…” Phù Trân vẫn chưa hết ngỡ ngàng, vì sao người đứng cùng cô ở đây lại là anh ta?
Mạch Ninh… cô ấy đâu rồi?
Anh ta như hiểu được suy nghĩ trong đầu của cô, mỉm cười có chút khó xử.
“Cô ấy có việc bận đột suất nên không thể tới được. Vì sợ em sẽ giận nên đã nhờ anh nói với em và đưa luôn cho anh hai vé.” Bạc Nguyên gãi gãi đầu, tầm mắt liếc nhìn lên con tàu phía sau rồi nói tiếp.
“Dù sao cũng tới đây rồi lại không mất mát gì cả. Chúng ta cứ lên đấy tham quan một vòng trước đã nhé? Biết đâu chừng lại cảm thấy rất hợp thì sao.”
“…” Phù Trân nhìn theo tầm mắt của anh ta, lần lần lượt lượt đều đang nhấc bước đi chuyển lên trên tàu.
Sự tình đã diễn biến tới mức hiện tại, anh cũng đã nói như thế, cô cũng đã đặt chân tới tận đây. Phù Trân không thể nào từ chối được.
“Được! Tham quan một chút vậy.”
“Ừm, đi thôi!”
Anh ta đưa tay ra hiệu, ý mời cô đi trước.
…
Phù Trân theo đoàn người lên tàu, khung cảnh lãng mạn dưới ánh hoàng hôn quả nhiên được rất nhiều cặp đôi ưa thích. Những cặp đôi trai gái đứng sát vào nhau, tình tứ nói chuyện và thể hiện những cử chỉ thân mật.
Phù Trân: “…”
Cô có chút hối hận khi lên đây rồi!
Trái với biểu hiện ngượng ngạo của cô thì Bạc Nguyên lại thể hiện rất tự nhiên. Anh làm như xung quanh chẳng có điều gì đặc biệt xảy ra, cúi thấp đầu về phía cô nói:
“Chúng ta ra kia nhé.”
Cô đi theo sau anh ta, góc nơi đây yên tĩnh tốt hơn hẳn so với ngoài kia. Tới lúc này, cô mới có thể thoải mái thở ra một hơi. Tàu bắt đầu hoạt động, lái ra xa bờ. Cô dựa người trên lan can, đắm chìm trong làn gió đi mát trong, tiếng hải âu bay lượn trên bầu trời và những tia sáng ấm áp của cuối ngày. Mặt trời to tròn dần buông xuống biến mất nơi xa trời, khoảng khắc tuyệt vời khi chứng biến mặt trời như chiếc bánh mất ý một nửa, ánh đỏ loé sáng phản chiếu lên mặt nước, đang đắm chìm trong khoảng khắc ấy thì cô lại nghe thấy người bên cạnh mình cất tiếng sau một lúc lâu giữ im lặng.
“Phù Trân, em đã suy nghĩ về đề nghị của anh chưa?”
“Đề nghị gì chứ?” Cô có thể đoán ra được đề nghị trong miệng anh ta nói là gì nhưng cô đảm bảo rằng bản thân chưa từng nghe thấy và nói sẽ suy nghĩ về việc này.
“Anh nghĩ em hiểu ý anh nói là gì.” Bạc Nguyên rất nghiêm túc khi nói về vấn đề này. Tông giọng anh ta trầm thấp, ánh mắt cương nghị thể hiện sự quyết tâm. Khi xác nhận bản thân thích cô và từng khiêu khích với Mạc Diễm, anh ta đã hạ quyết tâm. Hôm nay là một cơ hội tốt, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì anh ta không biết bao giờ mới có thể nhận được một cơ hội nữa. Có khi là sẽ chẳng còn cơ hội nào.
Chính vì vậy mà hôm nay, dù bằng bất kì giá nào anh ta cũng phải nói rõ.
“Từ khi còn bé chúng ta đã có hôn ước, một bước ngoặt nhỏ khiến ta phải chia cắt. Nhưng dù là vậy thì nó cũng không thể xoá bỏ được mối lương duyên của chúng ta. Đi một chặng đường dài mới thấy ta đã bỏ lỡ điều gì. Chẳng phải rất may mắn khi ta lại có thêm một cơ hội nữa sao? Anh biết, em vẫn còn lưu luyến chuyện đã qua. Nhưng nếu cứ mãi như vậy sẽ chẳng phải là một chuyện tốt. Em hãy thử bước về trước đi, em sẽ thấy phía trước còn rất nhiều người sẽ mang lại hạnh phúc cho em.”
“…”
“Bạc Nguyên, tôi… sẽ không bước về trước đâu vì phía sau tôi vẫn còn người đang chờ. Anh đừng uổng phí tâm tư ở chỗ tôi nữa. Anh rất tốt nhưng tôi không phải là người thích hợp. Bây giờ không phải là trễ, anh nên sớm tìm một nửa thích hợp với mình đi.”
“Thành ý và tấm lòng của anh tôi xin phép nhận nhưng xin lỗi, tôi không thể đáp lại chúng.”
Phù Trân nói xong thì cúi gập người xuống, hoàn toàn không hề cho anh ta một cơ hội. Có lẽ thẳng thừng như vầy mai sau sẽ khó gặp mặt nhưng chuyện tình tâm giác trước kia của cô, anh và Tố Nhàn đã quá đủ với cô rồi. Cô không muốn làm Tố Nhàn thứ hai, lợi dụng lòng tốt của người khác.
Mất lòng trước được lòng sau, cô không phải loại phụ nữ sống lúc nào cũng phải dựa vào sự yêu thương của đàn ông.
Bạc Nguyên nhìn tấm lưng của cô, ánh mắt xót xa không thể che giấu. Sự cương quyết và ý chí của cô, anh mãi chẳng thể lung lay được.
Có vẻ không cam tâm, bàn tay anh siết chặt đến mức nổi đầy gân xanh.
“Nếu tôi vẫn mãi theo đuổi và không thể quên đi hình bóng của em thì sao?”
Phù Trân không quay người lại, chỉ có tiếng nói êm dịu hoà trong tiếng gió.
“Không có kết quả đâu.”
“Nếu anh muốn tốt cho tôi thì đừng làm tôi khó xử.”
“Hãy sống tốt cuộc đời của mình đi. Chúng ta rồi sẽ tìm thấy hạnh phúc riêng của mình thôi.”
…
Lộ trình của chuyến tàu là sau khi ra đến một toạ độ thích hợp thì sẽ dừng lại và ngắm hoàng hôn. Sau khi hoàng hôn buông xuống hoàn toàn thì sẽ chạy thêm một tiếng đồng hồ nữa rồi mới quay trở lại đất liền. Thời gian dự kiến phải là 19 giờ 30 phút.
Phù Trân đứng nói chuyện cùng Bạc Nguyên xong thì cũng chẳng còn tâm trạng đứng ngắm nữa, cô quay người rời đi để lại anh ở đó.
Trong lúc di chuyển thì có một câu nhân viên mang đồ uống tiến lại gần chỗ của cô.
“Thưa cô, cô muốn dùng đồ uống không?”
Phù Trân nhìn lướt qua mâm đồ uống trên tay cậu, khua tay từ chối.
“Không, cảm ơn.”
“Cô không dùng sao ạ?”
“Vâng!” Sau đấy cô đi lướt qua cậu ta, không một cái ngoảnh đầu.
Hắn ta nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt nheo lại rõ nguy hiểm.
Danh sách chương