“Đúng là tên thần kinh!” Bạc Nguyên lớn tiếng chửi về phía Lăng Nguỵ khi trông thấy quả bom hiện giờ đã bắt đầu đếm ngược từ lúc nào.
Anh ta là người đã tỉnh lại từ sớm sau khi bị chuốc thuốc mê nhưng lại không hề phát giác ra được quả bom đang đặt rất gần chỗ mình và Phù Trân.
Tíc tắc đếm ngược thời gian trôi, một giây trôi qua như thêm một tảng đá đè nặng trên người. Chiếc đồng hồ nhỏ có chỉ số báo còn 5 phút đến ngược.
Chỉ còn đúng 5 phút trước khi mọi chuyện kết thúc.
Lăng Nguỵ hắn ta điên rồi!
Hắn ta không phải nói đùa, càng không phải chỉ đang đe dọa mồm không. Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ kẻ địch không sợ ch.ết. Cuối cùng đôi cũng đã hiểu ra ý nghĩa của câu nói này.
Hắn ta mở miệng cười lớn như một kẻ điên, khua tay chiếc điều khiển với bộ dạng tuỳ hứng.
“Bỏ chạy thử đi? Tao thật sự muốn xem xem chúng mày chạy nhanh hay hỏa lực từ quả bom của tao nhanh.”
Mạc Diễm rơi vào trầm tư suy nghĩ, ánh mắt đăm đăm nhìn chiếc đồng hồ điện tử báo chỉ còn 4 phút 30 giây. Anh thật sự sợ tên điên này rồi!
Hắn ta có thể làm ra được những trò này, lẩn trốn khỏi sự truy đuổi của cảnh sát và khống chế được cả còn tàu này thì quả bom kia chắc chắn không phải là giả.
Quả bom không phải là giả thì…
Mạc Diễm đột nhiên quay người lại nhìn cô, trong liếc dầu sôi lửa bỏng này vậy mà anh lại còn mỉm cười. Phù Trân rưng rưng nước mắt nhìn anh, cô ghét nụ cười lúc này trên môi anh.
Nụ cười của anh rất đẹp nhưng vào lúc này nó lại khiến cô dâng lên một cảm giác bất an.
Cảm giác này… hình như đã từng trải qua rồi.
Thật sự rất khó chịu!
“Mạc Diễm, chúng ta… ưm!” Lời trên môi còn chưa nói hết đã bị chặn lại bởi một nụ hôn. Một tay anh đỡ lấy eo cô, một tay đặt sau gáy, áp chế Phù Trân phải cuốn vào nụ hôn của anh. Ở khoảng cách rất gần giữa hai người, gần như là không có kẽ hở. Trái tim Phù Trân đập loạn nhịp, tiếng tim đập thình thịch quá lớn, cô còn chẳng thể phân biệt được rốt cuộc là tiếng tim đập của mình hay là của anh. Đôi mắt cô mở to, quên cả việc chớp mắt để nhìn người đàn ông đang đứng ở khoảng cách gần với mình.
Anh nhắm nghiền đôi mắt, đôi mi cong dài khẽ run rẩy trông thật yếu ớt. Cô không thể đoán được suy nghĩ hiện giờ của anh là gì.
“Phù Trân.”
“Ừm.”
Anh gọi tên cô, cô nhẹ giọng đáp. Phù Trân đã nghĩ thông rồi. Dù cho tình huống xấu nhất, cả hai đều phải ch.ết thì cô cũng nguyện lòng. Chỉ cần hai người đều đi chung một con đường là được.
“Đừng chấp niệm với kẻ như anh. Em hãy sống cuộc đời của chính mình, gả… cho người sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Phải sống thật tốt đấy!”
Khoan đã!
Anh vừa nói cái gì cơ?
“Kh, không…”
BỤP!
Phù Trân mất đi ý thức, toàn thân vô lực xụi lơ ngã vào trong vòng tay của anh.
Mạc Diễm nhìn thật sâu vào cô như muốn khắc ghi từng chút một vào tận sâu trong đáy lòng. Người con gái anh yêu, anh sẽ ghi nhớ thật kĩ.
Nếu… biết trước có ngày này, trước đấy anh phải tranh thủ ngắm nhìn cô nhiều hơn mới phải.
Mạc Diễm trân trọng ôm chặt lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng mà nâng niu cúi nhẹ đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.
Thời gian còn 4 phút, anh đặt cô vào lòng tên Bạc Nguyên vẫn còn đang ngơ người. Chẳng biết từ lúc nào mà bàn tay Phù Trân lại nắm chặt lấy một phần góc áo của anh không chịu buông dù đã bất tỉnh. Mạc Diễm lòng quặn thắt, ép buộc bản thân phải gỡ tay cô ra.
Bàn tay to lớn từng rất ấm áp lên gò má cô giờ đã trở nên lạnh cóng, anh đưa tay nhẹ nhàng và cẩn thận lại đi giọt lệ nóng còn vương trên khoé mi cô.
Mạc Diễm lưu luyến nhìn cô trong vòng tay của kẻ khác, “Anh xin lỗi!”
Thấy cậu ta nhìn mình với ánh mắt khó tin, lề mề mãi không hiểu ý, anh ngay lập tức hối thúc.
“Còn đợi ch.ết chung sao? Biết lái du thuyền chứ? Dưới kia có chiếc du thuyền, anh mau đưa cô ấy đi, tránh càng xa càng tốt. Nhanh lên!”
“Mạc Diễm, anh…”
“NHANH!”
Bạc Nguyên cắn chặt răng, ôm lấy Phù Trân quay người bỏ chạy.
…
“Chỉ vì một đứa con gái mà bỏ mạng, mày thấy đáng hay không?” Hắn nhìn lướt qua anh, lại xuyên qua anh nhìn Bạc Nguyên đang ôm Phù Trân rời đi không cái ngoảnh đầu thì không khỏi giễu cợt.
“Đáng hay không, không quan trọng. Chỉ cần là vì cô ấy thì tao có thể làm tất cả.”
“Ngay cả cái ch.ết?”
Mạc Diễm không đáp lời nhưng sự im lặng của anh đã biểu thị cho hắn thấy là ngầm thừa nhận.
Loại tình yêu cao cả này Lăng Nguỵ tự nhận mình không thể tiếp thu.
Hắn ta thậm chí khinh thường, chỉ có kẻ ngu mới lấy sự sống của mình ra vì người khác.
“Tống Mạc Diễm, trước tao thừa nhận mày khôn bao nhiêu thì giờ mày lại ngu si bấy nhiêu.”
Anh nhếch môi cười mỉa, “Sắp ch.ết rồi nói nhiều lời hoa mĩ vậy làm gì chứ? Trước kia mày từng thừa nhận tao khôn hơn mày sao?”
“Ha! Đúng vậy!”
Chiếc du thuyền chở theo Phù Trân đã đi ra khá xa rồi!
…
BÙM!
Một tiếng nổ lớn đã đánh thức Phù Trân. Trời đất đảo lộn, từng cột sóng đập mạnh vào thành khiến cả thuyền chao đảo theo. Tiếng nổ tí tách và khói bay mù trời, phải mất vài giây trôi qua cô mới rốt cuộc hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phù Trân loạng loạng dùng đôi tay chống xuống sàn thuyền, khó nhọc nâng cơ thể đứng dậy. Trước mắt cô hiện ra một khung cảnh hãi hùng khiến người ta phải nổi da gà.
Con tàu mà chỉ vài phút trước cô ở đang bốc cháy!
Một làn gió lạnh thối tới khiến toàn thân cô như ch.ết lặng. Phù Trân quay đầu, nhìn một lượt quanh chiếc du thuyền nhỏ bé. Cô đứng ở đây, Bạc Nguyên đứng ở kia điều khiển chiếc du thuyền đang không ngừng chao đảo vậy thì Mạc Diễm ở đâu?
Mạc Diễm của cô ở đâu?
Mạc Diễm…
Tầm mắt lại một lần nữa rơi về hướng phía con tàu đang cháy. Phù Trân sụp đổ khi đứng trước một cơn bão giông lớn kéo tới. Nước mắt ngập trong hốc má làm nhoà đi khung cảnh trước mặt.
Cô gào lên một tiếng đau xé lòng về phía chiếc tàu đang bốc cháy ngoài xa.
“MẠC DIỄM!”
Anh ta là người đã tỉnh lại từ sớm sau khi bị chuốc thuốc mê nhưng lại không hề phát giác ra được quả bom đang đặt rất gần chỗ mình và Phù Trân.
Tíc tắc đếm ngược thời gian trôi, một giây trôi qua như thêm một tảng đá đè nặng trên người. Chiếc đồng hồ nhỏ có chỉ số báo còn 5 phút đến ngược.
Chỉ còn đúng 5 phút trước khi mọi chuyện kết thúc.
Lăng Nguỵ hắn ta điên rồi!
Hắn ta không phải nói đùa, càng không phải chỉ đang đe dọa mồm không. Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ kẻ địch không sợ ch.ết. Cuối cùng đôi cũng đã hiểu ra ý nghĩa của câu nói này.
Hắn ta mở miệng cười lớn như một kẻ điên, khua tay chiếc điều khiển với bộ dạng tuỳ hứng.
“Bỏ chạy thử đi? Tao thật sự muốn xem xem chúng mày chạy nhanh hay hỏa lực từ quả bom của tao nhanh.”
Mạc Diễm rơi vào trầm tư suy nghĩ, ánh mắt đăm đăm nhìn chiếc đồng hồ điện tử báo chỉ còn 4 phút 30 giây. Anh thật sự sợ tên điên này rồi!
Hắn ta có thể làm ra được những trò này, lẩn trốn khỏi sự truy đuổi của cảnh sát và khống chế được cả còn tàu này thì quả bom kia chắc chắn không phải là giả.
Quả bom không phải là giả thì…
Mạc Diễm đột nhiên quay người lại nhìn cô, trong liếc dầu sôi lửa bỏng này vậy mà anh lại còn mỉm cười. Phù Trân rưng rưng nước mắt nhìn anh, cô ghét nụ cười lúc này trên môi anh.
Nụ cười của anh rất đẹp nhưng vào lúc này nó lại khiến cô dâng lên một cảm giác bất an.
Cảm giác này… hình như đã từng trải qua rồi.
Thật sự rất khó chịu!
“Mạc Diễm, chúng ta… ưm!” Lời trên môi còn chưa nói hết đã bị chặn lại bởi một nụ hôn. Một tay anh đỡ lấy eo cô, một tay đặt sau gáy, áp chế Phù Trân phải cuốn vào nụ hôn của anh. Ở khoảng cách rất gần giữa hai người, gần như là không có kẽ hở. Trái tim Phù Trân đập loạn nhịp, tiếng tim đập thình thịch quá lớn, cô còn chẳng thể phân biệt được rốt cuộc là tiếng tim đập của mình hay là của anh. Đôi mắt cô mở to, quên cả việc chớp mắt để nhìn người đàn ông đang đứng ở khoảng cách gần với mình.
Anh nhắm nghiền đôi mắt, đôi mi cong dài khẽ run rẩy trông thật yếu ớt. Cô không thể đoán được suy nghĩ hiện giờ của anh là gì.
“Phù Trân.”
“Ừm.”
Anh gọi tên cô, cô nhẹ giọng đáp. Phù Trân đã nghĩ thông rồi. Dù cho tình huống xấu nhất, cả hai đều phải ch.ết thì cô cũng nguyện lòng. Chỉ cần hai người đều đi chung một con đường là được.
“Đừng chấp niệm với kẻ như anh. Em hãy sống cuộc đời của chính mình, gả… cho người sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Phải sống thật tốt đấy!”
Khoan đã!
Anh vừa nói cái gì cơ?
“Kh, không…”
BỤP!
Phù Trân mất đi ý thức, toàn thân vô lực xụi lơ ngã vào trong vòng tay của anh.
Mạc Diễm nhìn thật sâu vào cô như muốn khắc ghi từng chút một vào tận sâu trong đáy lòng. Người con gái anh yêu, anh sẽ ghi nhớ thật kĩ.
Nếu… biết trước có ngày này, trước đấy anh phải tranh thủ ngắm nhìn cô nhiều hơn mới phải.
Mạc Diễm trân trọng ôm chặt lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng mà nâng niu cúi nhẹ đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.
Thời gian còn 4 phút, anh đặt cô vào lòng tên Bạc Nguyên vẫn còn đang ngơ người. Chẳng biết từ lúc nào mà bàn tay Phù Trân lại nắm chặt lấy một phần góc áo của anh không chịu buông dù đã bất tỉnh. Mạc Diễm lòng quặn thắt, ép buộc bản thân phải gỡ tay cô ra.
Bàn tay to lớn từng rất ấm áp lên gò má cô giờ đã trở nên lạnh cóng, anh đưa tay nhẹ nhàng và cẩn thận lại đi giọt lệ nóng còn vương trên khoé mi cô.
Mạc Diễm lưu luyến nhìn cô trong vòng tay của kẻ khác, “Anh xin lỗi!”
Thấy cậu ta nhìn mình với ánh mắt khó tin, lề mề mãi không hiểu ý, anh ngay lập tức hối thúc.
“Còn đợi ch.ết chung sao? Biết lái du thuyền chứ? Dưới kia có chiếc du thuyền, anh mau đưa cô ấy đi, tránh càng xa càng tốt. Nhanh lên!”
“Mạc Diễm, anh…”
“NHANH!”
Bạc Nguyên cắn chặt răng, ôm lấy Phù Trân quay người bỏ chạy.
…
“Chỉ vì một đứa con gái mà bỏ mạng, mày thấy đáng hay không?” Hắn nhìn lướt qua anh, lại xuyên qua anh nhìn Bạc Nguyên đang ôm Phù Trân rời đi không cái ngoảnh đầu thì không khỏi giễu cợt.
“Đáng hay không, không quan trọng. Chỉ cần là vì cô ấy thì tao có thể làm tất cả.”
“Ngay cả cái ch.ết?”
Mạc Diễm không đáp lời nhưng sự im lặng của anh đã biểu thị cho hắn thấy là ngầm thừa nhận.
Loại tình yêu cao cả này Lăng Nguỵ tự nhận mình không thể tiếp thu.
Hắn ta thậm chí khinh thường, chỉ có kẻ ngu mới lấy sự sống của mình ra vì người khác.
“Tống Mạc Diễm, trước tao thừa nhận mày khôn bao nhiêu thì giờ mày lại ngu si bấy nhiêu.”
Anh nhếch môi cười mỉa, “Sắp ch.ết rồi nói nhiều lời hoa mĩ vậy làm gì chứ? Trước kia mày từng thừa nhận tao khôn hơn mày sao?”
“Ha! Đúng vậy!”
Chiếc du thuyền chở theo Phù Trân đã đi ra khá xa rồi!
…
BÙM!
Một tiếng nổ lớn đã đánh thức Phù Trân. Trời đất đảo lộn, từng cột sóng đập mạnh vào thành khiến cả thuyền chao đảo theo. Tiếng nổ tí tách và khói bay mù trời, phải mất vài giây trôi qua cô mới rốt cuộc hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phù Trân loạng loạng dùng đôi tay chống xuống sàn thuyền, khó nhọc nâng cơ thể đứng dậy. Trước mắt cô hiện ra một khung cảnh hãi hùng khiến người ta phải nổi da gà.
Con tàu mà chỉ vài phút trước cô ở đang bốc cháy!
Một làn gió lạnh thối tới khiến toàn thân cô như ch.ết lặng. Phù Trân quay đầu, nhìn một lượt quanh chiếc du thuyền nhỏ bé. Cô đứng ở đây, Bạc Nguyên đứng ở kia điều khiển chiếc du thuyền đang không ngừng chao đảo vậy thì Mạc Diễm ở đâu?
Mạc Diễm của cô ở đâu?
Mạc Diễm…
Tầm mắt lại một lần nữa rơi về hướng phía con tàu đang cháy. Phù Trân sụp đổ khi đứng trước một cơn bão giông lớn kéo tới. Nước mắt ngập trong hốc má làm nhoà đi khung cảnh trước mặt.
Cô gào lên một tiếng đau xé lòng về phía chiếc tàu đang bốc cháy ngoài xa.
“MẠC DIỄM!”
Danh sách chương