“Con xin lỗi… tất cả là tại con.”
“Không đâu Phù Trân à, con đừng khóc.”
“Không, ba mẹ đừng an ủi con. Nếu… hức, nếu con không tới đấy thì đã không xảy ra cớ sự này. Là con, con… con đã hại Mạc Diễm.” Nước mắt như những hạt thủy tinh rơi xuống không ngừng từ hốc mắt sưng húp đỏ ửng. Không khí truyền tới lồng ngực không đủ khiến cô cảm thấy tức ngực, ngực đau nhói khi cất lên từng lời.
Đứng trước mặt ông bà Tống, cảm giác tội lỗi cuồn cuộn dâng trào như dứng thủy triều. Chỉ cần nhìn họ, nhớ lại tới Mạc Diễm thì cô gần như không thể thở nổi.
Cô làm sao có thể đối mặt với họ đây? Họ tốt với cô như vậy mà cô lại đẩy người con trai duy nhất của họ vào chỗ ch.ết!
Cảm giác ân hận và dằn vặt bủa vây lấy cô, dù Phù Trân có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra được.
Ông bà Tống… họ làm sao có thể không đau lòng cơ chứ?
Nhưng họ biết rất rõ về nguồn cơn của sự việc, biết phân biệt trái phải và không vì vậy mà chuốc giận lên người khác. Đúng là vì cứu Phù Trân nên Mạc Diễm mới đến và xảy ra vụ việc đó nhưng không phải không có sự việc này thì con trai của họ sẽ an toàn.
Bà Tống muốn nói nhưng giọng khản đặc, nước mắt lưng tròng đưa tay lau những giọt lệ rơi trên gò má cô. Tiếng nấc nghẹn ngào, bà chỉ nhìn cô với ánh mắt xót xa rồi lắc đầu.
Ông Tống với vẻ ngoài chật vật và tinh thần suy sụp, nét mặt ông trông mệt mỏi và ủ rũ, đỡ bà Tống nói: “Không đâu, con đừng dằn vặt tự trách bản thân mình. Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên căn của nó. Con cũng vì giúp Mạc Diễm mới bị hắn ta ghi thù.”
Nước mắt Phù Trân rơi lã chã, dù nói thế nào cũng chẳng thể chấp nhận nổi.
Không đâu! Nếu cô tài giỏi hơn một chút, thông minh hơn một chút, bản thân đừng ương bương thì… thì có lẽ Mạc Diễm đã không ra nông nỗi này.
“Phù Trân, ba con nói đúng đấy. Hức… tên đó đã ẩn mình lâu như vậy, chuẩn bị kế hoạch rất kĩ càng. N, nếu không có cơ hội ra tay lần này thì hắn sẽ ra tay vào lần khác, lần sau đấy có khi còn nặng hơn cả lần này nữa. Như bây giờ… bây giờ đã tốt rồi.” Bà Tống nói xong lại khóc nấc lên, ánh mắt đau đớn nhìn về hướng cửa phòng bệnh cách đấy không xa.
Ông Tống vỗ nhẹ lên tấm lưng bà an ủi, nói với cô: “Đúng vậy. Con cũng nghe bác sĩ nói rồi mà đúng không, Mạc Diễm… thằng bé vẫn còn cơ hội. Chỉ cần vẫn còn cơ hội là vẫn còn hy vọng. Việc chúng ta bây giờ là phải mạnh mẽ để cùng thằng bé vượt qua.”
“Thằng bé chắc chắn không muốn khi tỉnh lại thấy hình ảnh này của chúng ta đâu.”
“…” Cô gạt đi nước mắt, gật đầu. Phù Trân dương mắt nhìn, mọi tâm tư đều đặt vào cánh cửa đang đóng kín.
Mọi người đều đang chờ anh đấy Mạc Diễm!
…
Tin tức về vụ việc tai nạn vừa qua có lẽ đã bay ngập trời nhưng tất nhiên cô không có chút tâm tư nào đặt về điều đấy cả.
Kể từ ngày đấy, đã ba tháng trôi qua rồi.
Anh vẫn vậy, an tĩnh nằm trên giường như một mĩ nam. Có lẽ Mạc Diễm đang trừng phạt cô, anh muốn cô cảm nhận được cảm giác chờ đợi trong mòn mỏi. Trước đấy cô bắt anh chờ đợi bao lâu thì giờ anh bắt cô chờ đợi lại bấy nhiêu.
Trước đấy Phù Trân lại không biết, thì ra cảm giác chờ đợi một người lại đau khổ như thế này.
Nó là cảm giác vừa cho người ta hy vọng chờ mong nhưng cũng chính nó lại gi.ết ch.ết người ta qua từng ngày.
Sinh trưởng rồi lại héo mòn, héo mòn rồi lại sinh trưởng. Một vòng luân hồi cứ vậy mà lập đi lập lại.
Thoáng một chốc đã nửa năm trôi qua, Mạc Diễm vẫn không muốn gặp cô.
Phù Trân luôn túc trực bên anh, sinh mệnh của cô đang dần héo mòn.
“Phù Trân… con vẫn ổn chứ?”
“Hay là con nghỉ ngơi chút đi nhé? Việc ở đây ba kêu người khác đến thay giúp con.”
“Ba con nói đúng đấy, con lại gầy đi thêm nhiều rồi.”
Trước những lời khuyên nhủ và lo lắng từ ông bà Tống, cô vẫn ngoan cố không chịu nghe lời.
“Con không sao đâu. Ba mẹ mới là người tất bật chứ con ở đây thì có phải làm gì nặng nhọc đâu. Con thật sự không sao, ba mẹ để con ở đây nhé?”
“Nhưng mà…”
“Con hứa, con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Vì lời hứa đó, cô không thể nào không vực dậy tinh thần.
Phù Trân muốn ở bên Mạc Diễm, cô không muốn rời khỏi anh dù chỉ là một giây phút nào cả. Vì vậy cô rất sợ, nếu bản thân không tỉnh táo lại thì ông bà Tống sẽ không cho cô ở đây chăm sóc anh nữa.
Cô sẽ không được ở bên anh…
Cô sẽ không thể chăm sóc và trở thành người đầu tiên anh nhìn thấy khi tỉnh lại.
Phù Trân, cô bắt buộc phải phải thể hiện bản thân đang ở trạng thái tốt nhất.
…
“Diễm… hôm nay trời đã vào thu rồi.”
“Em nghe nói cuối năm nay sẽ có tuyết rơi nữa đấy. Chắc… sẽ lạnh lắm nhỉ?”
“Thức ăn hôm nay không vừa miệng chút nào…” Phù Trân rưng rưng nước mắt ngập ngừng mở lời, ép buộc bản thân không được rơi lệ. Cô nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của anh, gục đầu vào lòng bàn tay anh.
“E, em nhớ những món ăn mà anh làm… em nhớ anh…”
Nhớ giọng nói ấm áp khi anh gọi tên em.
Thật sự rất nhớ anh…
…
Hôm nay Bạc Nguyên ghé tới thăm anh và mang tới một giỏ trái cây. Sau khi hỏi vài câu về tình hình sức khỏe của anh, đột nhiên anh ta hỏi cô.
“Phù Trân này…”
“Hả?”
“Nếu anh ta không tỉnh lại, sau này em tính thế nào?”
“…”
Nếu anh không tỉnh lại, sau này cô tính thế nào?
Ngay cả cô cũng không biết nữa.
Phù Trân nhìn về phía Mạc Diễm đang an tĩnh nằm trên giường, mỉm cười gượng gạo nói:
“Chắc chắn… anh ấy sẽ tỉnh lại mà.”
…
Chắc chắn, sẽ tỉnh lại!
Suy nghĩ đấy đã giúp cô nuôi hy vọng cho đến một ngày nào đó, cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa ông bà Tống.
“Ông à… ông nói cái gì vậy chứ? Cơ, cơ hội không còn cao?”
Ông Tống gật đầu.
“Haizzz… khả năng tỉnh lại không còn cao nhưng khả năng thằng bé nằm đấy mãi mãi lại rất cao.”
“Không đâu Phù Trân à, con đừng khóc.”
“Không, ba mẹ đừng an ủi con. Nếu… hức, nếu con không tới đấy thì đã không xảy ra cớ sự này. Là con, con… con đã hại Mạc Diễm.” Nước mắt như những hạt thủy tinh rơi xuống không ngừng từ hốc mắt sưng húp đỏ ửng. Không khí truyền tới lồng ngực không đủ khiến cô cảm thấy tức ngực, ngực đau nhói khi cất lên từng lời.
Đứng trước mặt ông bà Tống, cảm giác tội lỗi cuồn cuộn dâng trào như dứng thủy triều. Chỉ cần nhìn họ, nhớ lại tới Mạc Diễm thì cô gần như không thể thở nổi.
Cô làm sao có thể đối mặt với họ đây? Họ tốt với cô như vậy mà cô lại đẩy người con trai duy nhất của họ vào chỗ ch.ết!
Cảm giác ân hận và dằn vặt bủa vây lấy cô, dù Phù Trân có vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra được.
Ông bà Tống… họ làm sao có thể không đau lòng cơ chứ?
Nhưng họ biết rất rõ về nguồn cơn của sự việc, biết phân biệt trái phải và không vì vậy mà chuốc giận lên người khác. Đúng là vì cứu Phù Trân nên Mạc Diễm mới đến và xảy ra vụ việc đó nhưng không phải không có sự việc này thì con trai của họ sẽ an toàn.
Bà Tống muốn nói nhưng giọng khản đặc, nước mắt lưng tròng đưa tay lau những giọt lệ rơi trên gò má cô. Tiếng nấc nghẹn ngào, bà chỉ nhìn cô với ánh mắt xót xa rồi lắc đầu.
Ông Tống với vẻ ngoài chật vật và tinh thần suy sụp, nét mặt ông trông mệt mỏi và ủ rũ, đỡ bà Tống nói: “Không đâu, con đừng dằn vặt tự trách bản thân mình. Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên căn của nó. Con cũng vì giúp Mạc Diễm mới bị hắn ta ghi thù.”
Nước mắt Phù Trân rơi lã chã, dù nói thế nào cũng chẳng thể chấp nhận nổi.
Không đâu! Nếu cô tài giỏi hơn một chút, thông minh hơn một chút, bản thân đừng ương bương thì… thì có lẽ Mạc Diễm đã không ra nông nỗi này.
“Phù Trân, ba con nói đúng đấy. Hức… tên đó đã ẩn mình lâu như vậy, chuẩn bị kế hoạch rất kĩ càng. N, nếu không có cơ hội ra tay lần này thì hắn sẽ ra tay vào lần khác, lần sau đấy có khi còn nặng hơn cả lần này nữa. Như bây giờ… bây giờ đã tốt rồi.” Bà Tống nói xong lại khóc nấc lên, ánh mắt đau đớn nhìn về hướng cửa phòng bệnh cách đấy không xa.
Ông Tống vỗ nhẹ lên tấm lưng bà an ủi, nói với cô: “Đúng vậy. Con cũng nghe bác sĩ nói rồi mà đúng không, Mạc Diễm… thằng bé vẫn còn cơ hội. Chỉ cần vẫn còn cơ hội là vẫn còn hy vọng. Việc chúng ta bây giờ là phải mạnh mẽ để cùng thằng bé vượt qua.”
“Thằng bé chắc chắn không muốn khi tỉnh lại thấy hình ảnh này của chúng ta đâu.”
“…” Cô gạt đi nước mắt, gật đầu. Phù Trân dương mắt nhìn, mọi tâm tư đều đặt vào cánh cửa đang đóng kín.
Mọi người đều đang chờ anh đấy Mạc Diễm!
…
Tin tức về vụ việc tai nạn vừa qua có lẽ đã bay ngập trời nhưng tất nhiên cô không có chút tâm tư nào đặt về điều đấy cả.
Kể từ ngày đấy, đã ba tháng trôi qua rồi.
Anh vẫn vậy, an tĩnh nằm trên giường như một mĩ nam. Có lẽ Mạc Diễm đang trừng phạt cô, anh muốn cô cảm nhận được cảm giác chờ đợi trong mòn mỏi. Trước đấy cô bắt anh chờ đợi bao lâu thì giờ anh bắt cô chờ đợi lại bấy nhiêu.
Trước đấy Phù Trân lại không biết, thì ra cảm giác chờ đợi một người lại đau khổ như thế này.
Nó là cảm giác vừa cho người ta hy vọng chờ mong nhưng cũng chính nó lại gi.ết ch.ết người ta qua từng ngày.
Sinh trưởng rồi lại héo mòn, héo mòn rồi lại sinh trưởng. Một vòng luân hồi cứ vậy mà lập đi lập lại.
Thoáng một chốc đã nửa năm trôi qua, Mạc Diễm vẫn không muốn gặp cô.
Phù Trân luôn túc trực bên anh, sinh mệnh của cô đang dần héo mòn.
“Phù Trân… con vẫn ổn chứ?”
“Hay là con nghỉ ngơi chút đi nhé? Việc ở đây ba kêu người khác đến thay giúp con.”
“Ba con nói đúng đấy, con lại gầy đi thêm nhiều rồi.”
Trước những lời khuyên nhủ và lo lắng từ ông bà Tống, cô vẫn ngoan cố không chịu nghe lời.
“Con không sao đâu. Ba mẹ mới là người tất bật chứ con ở đây thì có phải làm gì nặng nhọc đâu. Con thật sự không sao, ba mẹ để con ở đây nhé?”
“Nhưng mà…”
“Con hứa, con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Vì lời hứa đó, cô không thể nào không vực dậy tinh thần.
Phù Trân muốn ở bên Mạc Diễm, cô không muốn rời khỏi anh dù chỉ là một giây phút nào cả. Vì vậy cô rất sợ, nếu bản thân không tỉnh táo lại thì ông bà Tống sẽ không cho cô ở đây chăm sóc anh nữa.
Cô sẽ không được ở bên anh…
Cô sẽ không thể chăm sóc và trở thành người đầu tiên anh nhìn thấy khi tỉnh lại.
Phù Trân, cô bắt buộc phải phải thể hiện bản thân đang ở trạng thái tốt nhất.
…
“Diễm… hôm nay trời đã vào thu rồi.”
“Em nghe nói cuối năm nay sẽ có tuyết rơi nữa đấy. Chắc… sẽ lạnh lắm nhỉ?”
“Thức ăn hôm nay không vừa miệng chút nào…” Phù Trân rưng rưng nước mắt ngập ngừng mở lời, ép buộc bản thân không được rơi lệ. Cô nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của anh, gục đầu vào lòng bàn tay anh.
“E, em nhớ những món ăn mà anh làm… em nhớ anh…”
Nhớ giọng nói ấm áp khi anh gọi tên em.
Thật sự rất nhớ anh…
…
Hôm nay Bạc Nguyên ghé tới thăm anh và mang tới một giỏ trái cây. Sau khi hỏi vài câu về tình hình sức khỏe của anh, đột nhiên anh ta hỏi cô.
“Phù Trân này…”
“Hả?”
“Nếu anh ta không tỉnh lại, sau này em tính thế nào?”
“…”
Nếu anh không tỉnh lại, sau này cô tính thế nào?
Ngay cả cô cũng không biết nữa.
Phù Trân nhìn về phía Mạc Diễm đang an tĩnh nằm trên giường, mỉm cười gượng gạo nói:
“Chắc chắn… anh ấy sẽ tỉnh lại mà.”
…
Chắc chắn, sẽ tỉnh lại!
Suy nghĩ đấy đã giúp cô nuôi hy vọng cho đến một ngày nào đó, cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa ông bà Tống.
“Ông à… ông nói cái gì vậy chứ? Cơ, cơ hội không còn cao?”
Ông Tống gật đầu.
“Haizzz… khả năng tỉnh lại không còn cao nhưng khả năng thằng bé nằm đấy mãi mãi lại rất cao.”
Danh sách chương