Hơn một năm về trước…

Phù Trân quyết định đi tìm và bắt đầu làm việc lại. Có thể chấp nhận việc mãi đợi anh, cô cũng không thể ăn không ngồi rồi mặc kệ sự đời được mãi. Chính vì thế mà cô đã bắt đầu suy nghĩ đến việc đi làm.

Vì tình trạng của Mạc Diễm hiện tại đã như thế này, ông bà Tống cũng không thể tiếp tục sinh sống ở bên nước ngoài xa xôi được nữa. Họ chuyển về nước, vừa quản lý công ty vừa có thể tiện bề chăm sóc ở bên anh.

Ông Tống khi nghe cô nói thì dễ dàng gật đầu tán thành. Quả thật từ sớm ông và bà Tống cũng đã nghĩ đến chuyện này. Khổ nỗi tâm trạng của cô khi đấy không tốt, họ cũng ngại không dám nói nhiều. Muốn cô trở về với cuộc sống như bao người bình thường nhưng ít nhiều cũng nên đợi cô chuẩn bị tốt tâm lý. Còn nếu cô u buồn không thoát khỏi nỗi đau thì họ cũng không ngại việc nuôi cô đến hết đời mà chẳng cần làm điều gì cả.

Tất cả chỉ cần cô muốn, dù thế nào họ cũng chấp thuận.

Từ tận sâu trong đáy lòng họ thì cô và anh đều là những đứa con mà họ yêu thương nhất. Chính vì vậy mà ngoài hay trong, họ đều muốn thể hiện ý quan tâm để cô không bị người khác khinh bạc.

Nhờ sự giúp đỡ và tiếng nói của ông Tống, cô thành công xin vào làm tại một công ty tầm trung, địa điểm cũng không cách nhà và bệnh viện anh đang nằm là mấy.

Phù Trân tận tâm hết lòng với công việc nên rất được mọi người yêu quý. Mỗi ngày cô đều tranh thủ thời gian để đến thăm anh. Mọi chuyện cứ vậy mà trôi qua, thời gian gần cuối năm rất bận rộn, thời gian rảnh của cô ngày càng ít đi. Trước đấy còn có thể đến thăm anh lâu lâu một chút, dần dà lại chỉ vỏn vẹn chưa đầy một tiếng.

Một tháng gần về đây, cô còn chẳng có thời gian để đến thăm anh…

Phù Trân gắng sức làm hết những công việc được giao, niềm vui mừng còn chưa thể hiện hết thì lại nghe thấy giọng nói từ cấp trên.

“Cô Túc! Tới đây đi, có việc này nhờ cô.”

“Cô Túc à…”

“Cô Túc…”



Nhớ lại thôi quá khiến cô toàn thân rã rời rồi!

Phù Trân thở hắt ra một hơi, xua đi những muộn phiền trước khi mở ra cách cửa phòng bệnh thân thuộc trong thời gian qua.

Đã bao nhiêu ngày rồi cô chưa tới thăm anh nhỉ?

Chà… nhớ quá đi, cuối cùng cũng sắp trông thấy Mạc Diễm xinh đẹp của cô rồi!

Cách cửa mở ra, nụ cười tươi tắn bỗng dưng biến mất.

“Mạc… Mạc Diễm?” Cô lấp bấp mở miệng gọi tên của anh, người đàn ông đang ngửa ngồi dựa vào thành giường nhìn lại cô.

Ánh mắt anh thoáng hiện lên nét vui mừng khó tả, nụ cười yếu ớt hiện trên khuôn mặt vẫn còn trắng bệch.

Anh nói: “Muốn ôm anh không?”

“…”

Muốn! Cô muốn đến mức muốn ch.ết đi được ấy!

Cô nhào vào lòng anh, nước mắt nước mũi theo đấy giàn giụa chảy xuống như chuốt đi từng nỗi ấm ức nhớ nhưng trong thời gian đã qua.

“Mạc Diễm, em xin lỗi…” Cô ôm chặt lấy thắt lưng của anh, nghẹn ngào nói.

Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên từng giọt lệ của cô, từng chỗ một cho tới khi đến đôi môi ướt át. Anh mổ vài cái lên môi của cô, ánh mắt ấm áp mang theo nhiều nỗi niềm nhớ nhung.

“Ngốc! Em xin lỗi cái gì hả?”

Phù Trân muốn nói, cuối cùng những lời muốn nói ra đều bị mướt ngược trở lại.



Thật may vì hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi, cô đến sớm và có được một niềm vui lớn bất ngờ. Thời gian cứ trôi, cô và anh dính lấy nhau chẳng màng thế sự.

Anh thật sự rất vui vì người đầu tiên trông thấy chính là cô. Mặc dù anh đã tỉnh lại từ hôm trước nhưng vẫn ngoan cố chờ đợi cô. Cuối cùng cũng chờ được…

Trong tiềm thức anh rất nhớ cô, giữa màn sương mù giăng lối lại chẳng tìm thấy cô đâu. Khi đấy anh đã rất sợ, cảm giác lo lắng bất an đến tột cùng. Khi tỉnh lại giữa căn phòng bệnh đơn côi, anh đã hoảng sợ biết mấy chứ?

Cô không ở bên anh lại càng sợ, có phải cô không cần anh nữa rồi không?

Một chút oán hận len lỏi trong lòng.

Nhưng…

Anh lại thấy cô rồi?

Cô ôm anh, nói yêu anh rất nhiều. Cuối cùng trái tim anh cũng được hạ xuống và phủ một lớp mật ngọt, những vết thương đều được chữa lành bởi một sức mạnh thần kỳ.

Nếu đây là một giấc mơ, anh cầu xin bản thân sẽ không bao giờ tỉnh lại.



“Anh đói không?”

Mạc Diễm lắc đầu.

“Vậy… muốn uống nước không?”

Anh lại tiếp tục lắc đầu.

Cô có chút ngại ngùng, lẩn tránh ánh mắt nóng rực của người đàn ông. Đã nhìn lâu lắm rồi, không thấy chán sao? Da mặt dày của cô cũng thành mỏng rồi.

“Không chán chút nào.” Anh đột nhiên đưa tay, ép cô ôm cũng phải nhìn mình. “Em cũng nhìn anh đi, chúng ta phải ngắm bù cho những thời gian qua.”

Mạc Diễm không rời mắt của cô, dù cô không nói ra nhưng anh vẫn có thể biểu được. Những suy nghĩ của cô, nó viết hết lên trên mặt rồi.

“…”

Phù Trân muốn lẩn tránh nhưng lại không tránh được bởi sức lực của anh.

Anh mân mê gương mặt của cô, nói: “Phù Trân, anh yêu…”

Đúng lúc tình cảm mặn nồng như thế này, bỗng chốc cánh cửa phòng bệnh lại bật mở. Một người đàn ông ôm theo một đứa bé bước vào phòng.

Người bước vào là… Bạc Nguyên?

Bạc Nguyên gãi gãi đầu, sự vui mừng chậm trễ đến từ ánh mắt vui mừng, bước nhanh tới nói: “Mạc Diễm, anh tỉnh rồi? Trời ơi, đây đúng là tin tốt!”

Mạc Diễm nhìn nhìn, gật đầu khàn giọng đáp: “Anh đến thăm tôi sao. Cảm ơn rất nhiều, lâu rồi không gặp.”

Anh khách sáo nói, ánh mắt thăm dò nhìn cậu nhóc được bế trong tay hắn ta.

Đứa bé này…

“Đây là?”

Bạc Nguyên nghe anh hỏi thì mới nhớ ra, anh ta thả cậu nhóc xuống khi cậu đòi, vừa muốn nói thì đã bị giọng nói non nớt cắt ngang.

Thằng nhóc đó nhìn chăm chăm vào anh đang ngồi trên giường bệnh, sau đấy lại chuyển tầm mắt sang nhìn cô, đột nhiên cất tiếng gọi “ma ma”

Mạc Diễm: ???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện