“Túc Phù Trân, mày nhất định không được bỏ cuộc!”

Thua keo này ta bày keo khác, sự thất bại của hiện tại chỉ làm tăng ý chí chiến đấu trong tương lai cho cô mà thôi.

Vốn định chuốc rượu cho anh say rồi nhân lúc ‘làm’ để kiểm tra anh nhưng đã không thành công. Thật không ngờ, khi say Mạc Diễm vẫn có thể tỉnh táo để kiểm soát hành động của cô như vậy.

Chuyện đã đến bước đường này… Tống Mạc Diễm, đã vậy thì anh đừng trách tôi không nương tay.

Phù Trân cắn chặt răng, âm thầm tính toán chuyện trong đầu.

Một lúc lâu sau, trong căn phòng khách vang lên tiếng cười mãn nguyện của một người phụ nữ.

“Ha ha ha…”

“Mọi chuyện sẽ như vậy, như vậy…”



Sau đấy một tuần, mọi chuyện lại dường như chẳng có điểm gì đáng ngờ. Mạc Diễm có chút khó hiểu, chẳng lẽ cô sẽ bỏ cuộc nhanh vậy sao? Nhưng… vậy cũng tốt, anh không muốn cô biết được bí mật xấu xí này của mình.

Tống Mạc Diễm thầm thở phào, bản thân an tâm bỏ đi lớp phòng ngự. Nhưng anh không thể ngờ tới, người vợ của anh cũng chỉ chờ mỗi thời cơ đấy mà thôi.

Nhân lúc mọi chuyện trôi vào dĩ vãng, cô lén lút thực hiện kế hoạch của riêng mình. Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cô sẽ không dại dột lấy mình ra làm mồi nhử nữa đâu. Kế hoạch hoàn mỹ anh có thể phòng ngờ được vậy hành vi bất chợt anh có thể đề phòng được không?

Một buổi chiều sẩm tối Mạc Diễm trở về nhà, mọi chuyện vẫn như bình thường chẳng có điều gì khác biệt. Anh bước vào phòng tắm, tiếng nước vang lên song song với nụ cười đắc ý của cô.

Trong khi tiếng nước vẫn còn đang róc rách chảy, Mạc Diễm đang đứng dưới vòi nước thì bất thình cánh cửa bật mở, Phù Trân xông vào với ánh mắt láo liên.

Cô cầm chiếc khăn tắm trên tay, nói: “Em quên bỏ khăn vào phòng tắm rồi, đừng lo. Em đã mang khăn cho anh…”

Toàn thân Mạc Diễm cứng đờ, bản năng phản ứng lại nhưng đã quá trễ.

Cô… đã trông thấy rồi!

“Bà, bà xã…” Hơi thở ngưng trệ, anh cất giọng nói chẳng có chút sức lực nào.

Cô đứng đơ người hoá đá, một lúc lâu sau mới mấp máy môi nói: “C, cái này là…”



Hai người ngồi ở hai đầu của chiếc ghế sofa, bầu không khí im ắng đến mức một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy. Anh đưa tay muốn chạm vào cô nhưng lại dừng ngay giữa không trung.

Đứng trước ánh nhìn của cô, anh đưa tay tới không được mà rút lại cũng chẳng xong. Chỉ là một hành động đơn giản nhưng anh lại chẳng biết nên làm như thế nào. Mạc Diễm khó xử, cảm giác khó chịu khiến anh bức bách muốn nổ tung.

“Chuyện anh giấu diếm em từ trước đến giờ là nó sao?” Cô đột nhiên nói.

“…” Mạc Diễm nhìn xuống nền đất, không cất giọng đáp lại lời của cô mà chỉ “ừm” nhẹ một tiếng trong cổ họng.

Phù Trân buồn bã, giọng nó vang lên không giấu nổi sự nghẹn ngào.

“Là… tại em đúng không?” Tính toàn thời gian và vết thương đột nhiên xuất hiện này, lí do chỉ có thể là do cô mắt thôi.

Mạc Diễm nghe vậy, anh vẫn ngoan cố lập tức hối hả phủ nhận. “Không, không phải đâu…”

Anh bất an nắm lấy tay cô níu kéo, bất ngờ bị Phù Trân mạnh mẽ nắm ngược lại, lớn tiếng quát:

“TỐNG MẠC DIỄM!”

Đến lúc này rồi mà anh còn muốn giấu cô nữa sao?

Mạc Diễm: “…”

Cô ấy giận thật rồi!

“Vì sao lại giấu em?” Phù Trân không kìm nén được mà hốc mắt đỏ ửng nhìn về phía lưng của anh, cảm giác đau đớn như trái tim bị bóp nghẹt khi nhớ lại hình ảnh vừa rồi.

Vết sẹo dài trên lưng, anh vì sao lại giấu không nói cho cô biết. Vì sao lại… giấu diếm như thế?

“Anh… anh sợ em sẽ ghét bỏ anh.” Mạc Diễm ngập ngừng một lúc lâu mới có thể nói ra những lời mà bản thân đã giấu kín từ lâu.

Sau lưng Mạc Diễm chính là vết sẹo lớn dài dư âm từ vụ tai nạn kia. Khi anh tỉnh lại và phát hiện ra vết sẹo, anh lại cảm thấy may mắn vì người hứng chịu là mình. Nhưng cũng vì vậy mà anh sinh ra mặc cảm và trong lúc đầu óc rối loạn đấy, anh đã có suy nghĩ sẽ giấu kín với cô về việc này.

Anh không muốn cô thấy vết sẹo xấu xí và ghê tởm này. Vì ngay cất anh cũng cảm thấy nó thật xấu xí.

Cô… sẽ cảm thấy sợ lắm khi trông thấy nó.

Anh sợ nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn của cô, sợ cô sẽ sinh ra bản năng né tránh mình. Chính vì vậy, chính vì vậy mà…

“Em giận anh sao?”

“Giận, tất nhiên là giận rồi!” Lời nói của cô như con d.ao sắc nhọn đâm vào trái tim của anh. Mạc Diễm buồn bã hạ tầm mắt, cảm giác mất mát như sóng thủy triều nhấn chìm anh.

Đột nhiên cô ôm lấy anh, ôm rất chặt.

“Em giận chính bản thân mình.”

“…” Một lúc lâu sau anh mới ngẫm được điều mà cô đang nói, anh vội tiếp lời.

“Không, sao em lại giận chính bản thân mình.”

“Vì chồng em có nỗi khổ tâm mà đến bây giờ em mới có thể nhận ra. Em đúng là một người vợ không tốt, một người vô tâm.”

“Không đâu! Em là người vợ tốt, là người tốt và quan tâm anh nhất.” Anh ôm lấy cô, lắc đầu phủ nhận.

“Sau này có chuyện gì, anh đừng bao giờ giấu hay lừa em nhé.” Hai người cứ vậy mà ôm lấy nhau rất lâu, bỗng cô mở lời.

“…”

“Được.”

“Mạc Diễm, nếu mai mốt em sinh con, chỗ nãy…” Cô kéo tay anh đặt lên phần bụng dưới của mình, tiếp tục nói: “Chỗ này sẽ có một vết mổ sẹo thì anh có ghét bỏ em không?”

“KHÔNG, TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG RỒI.” Cô ấy vì sinh con cho anh mà chịu khổ, nếu lỡ có vết sẹo thì sao anh có thể ghét bỏ được cơ chứ. Chuyện tán tận lương tâm đấy anh không làm được.

“Em cũng vậy. Anh vì cứu em mà bị thương, em làm sao có thể ghét anh được?”

“Anh hiểu rồi. Sau này chúng ta sẽ thành thật với nhau. Em và anh sẽ cùng nhau đi đến hết chặng đường dài, chúng ta là bạn đồng hành của nhau. Nếu chuyện gì cũng giấu diếm rồi hiểu lầm thì sao có thể đi được đến cuối con đường. Nếu người bên cạnh mà còn không thể tin tưởng phó thác được thì làm sao xứng đáng đi cùng nhau. Sau này, anh sẽ không như thế nữa. Bà xã yêu anh như vậy, anh phải tin tưởng em mới được chứ.”

“Ông xã, em yêu anh rất nhiều. Anh phải yêu em và tin tưởng em đấy.”

“Ừm, tất nhiên rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện