Thành thật mà nói, Thiệu Vân An ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy toàn xiêm y với xiêm y, không thấy mặt ai cả, xin hãy tha thứ cho hắn có hơi nhỏ gầy. Qua vài giây, hắn mới tìm thấy gương mặt của mọi người, đập vào mắt đầu tiên chính là gương mặt một nam tử trung niên, đầu đội ngọc quan, để râu cằm. Người này, chắc là hoàng thượng đúng không? Thiệu Vân An nhìn người này, rồi lại quay qua nhìn người bên cạnh, rõ ràng là trẻ tuổi hơn, không rõ ai mới là hoàng thượng. Không phải hoàng thượng trên ti vi đều mặc hoàng bào sao? Hoàng bào đâu?"

"Thiệu Vân An,"

Thiệu Vân An sửng sốt, nghe thấy thanh âm thì vội vàng ứng thanh. "Hoàng thượng." Thì ra người có râu cằm mới là hoàng thượng, vậy không có râu chính là quân hậu phải không? Lão tướng quân mở miệng. "Thiệu Vân An, ngươi năm nay bao nhiêu lớn rồi?"

Thiệu Vân An nhìn qua, trong mắt đầy nghi hoặc, An công công ở bên cạnh nói. "Vị này chính là lão tướng quân."

Thiệu Vân An lập tức đứng lên hành lễ. "Lão tướng quân."

"Ngồi xuống ngồi xuống." Lão tướng quân có vẻ sốt ruột. Lão phu nhân và lão chính quân thì dáo dác đưa mắt quan sát hắn. Lão tướng quân hỏi lại. "Năm nay ngươi bao lớn rồi?"

"Ách..." Thiệu Vân An tính tính. "Mười bảy."

"Tròn mười bảy?"

Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng trả lời thay tức phụ. "Tuổi mụ là mười bảy, còn chưa tới sinh thần."

Lão tướng quân vội vàng hỏi tiếp. "Vậy sinh thần của hắn là khi nào? Khang thịnh năm thứ mấy?"

Có ý gì? Thiệu Vân An nhìn xuống không dám hỏi Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh thay hắn trả lời. "Là Khang Thịnh năm thứ ba mươi hai. Sinh thần vào tháng tám, nhưng không biết có phải ngày thật hay không."

An công công giải thích. "An nhi bị thu dưỡng, không nhớ rõ ngày sinh thần."

Vương Thạch Tỉnh. "Dưỡng phụ dưỡng mẫu của đệ ấy cũng không biết, nghe nói bát tự là giả."

Thiệu Vân An mở miệng. "Ta không biết sinh thần của ta là ngày nào."

Lão chính quân đột nhiên đỏ mắt, bọn họ biết Thiệu Vân An bị thu dưỡng, nhưng không nghĩ tới khả năng này!

Nhìn lão chính quân và lão phu nhân giống nhau kích động, đã biết lão tướng quân là ai, vậy hai vị lão giả còn lại đương nhiên không cần đoán. Thiệu Vân An híp mắt, mấy người này có ý gì? Đang yên lành sao tự dưng lại hỏi ngày sinh thần của hắn?

Thiên tuế bỗng dưng chấn động, Vĩnh Minh Đế nhìn gương mặt của ba vị lão nhân, hiểu ra chuyện gì xong cũng đồng thời kích động.

"Ngươi..." Lão tướng quân phun ra một chữ, nhưng không nói được lời nào nữa. Thiệu Vân An chờ đối phương nói tiếp, Vương Thạch Tỉnh thì dần dần nhíu mày.

Thiên tuế mở lời. "Vân An, bổn quân nghe nói, năm nay không chỉ có trà long tĩnh, còn có hồng trà đúng không?"

Thiên tuế chuyển đề tài, lão tướng quân nhanh chóng ổn định tâm thần. Lão phu nhân và lão chính quân vẫn còn nhìn Thiệu Vân An chằm chằm, nhưng rõ ràng đang cố gắng bình tĩnh.

Thiệu Vân An kìm nén sự tò mò trong lòng, gật đầu. "Đúng vậy. Năm nay có thêm hai loại hồng trà mới, là Tú Thủy kỳ môn hồng trà và trà Đại hồng bào. Kỳ môn hồng trà tìm thấy từ năm ngoài, nhưng loại trà này chỉ có thể thu hoạch vào mùa xuân, cho nên năm nay mới chế biến. Hai loại hồng trà này phi thường quý báu, chế tác xong còn phải cất trữ nửa năm mới uống được, tốt nhất là cất trữ hai năm. Quy tắc cụ thể ta đã nói với An thúc. Hai loại hồng trà này, ta định trực tiếp mang tới đấu giá."

An công công gật đầu phụ họa. "Vân An đã giao hết cho nô tài."

Thiên tuế khen ngợi nói. "Bổn quân được người tài ba như ngươi trợ giúp quả là phúc của bổn quân, là phúc của Đại Yến. Không biết hồng trà và trà xanh có gì khác nhau? Vì sao lại phân thành hồng trà và trà xanh?"

Nhắc tới khía cạnh chuyên môn của mình, Thiệu Vân An lập tức đĩnh đạc giải thích, kỹ càng tỷ mỉ phân tích cho mọi người nghe sự khác biệt giữa hồng trà và trà xanh. Thiên tuế vừa nghe vừa gật đầu liên tục.

"May mà có ngươi, bằng không lá trà ở Đại Yến có nhiều cũng bị uổng phí. Bổn quân thực mong đợi được uống hồng trà."

Thiệu Vân An khiêm tốn cười cười. Hăn nở nụ cười, thân thể lão tướng quân càng căng thẳng, lão phu nhân hơi há miệng, nhưng kịp thời nhịn xuống. Phản ứng của bọn họ Thiệu Vân An không để ý, nhưng Vương Thạch Tỉnh và An công công thì nhìn thấy.

"Hoàng thượng, thiên tuế, lễ vật đã mang tới." Có người bên ngoài bẩm báo, là quản gia vừa mới đi ra.

Vĩnh Minh Đế gật đầu, An công công đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, An công công quay trở lại, mang theo lễ vật của Thiệu Vân An.

Thái độ của hoàng thượng và quân hậu khiến Thiệu Vân An vô cùng thoải mái, Hai vị đại thần thực hòa ái, xem ra quyết định ôm hai cái đùi này vô cùng chính xác. Thiệu Vân An mang tới rất nhiều lễ vật, không có khả năng mang hết vào một lúc. Nhóm nô bộc chỉ có thể mang từng phần từng phần. Đại đa số là dành cho phủ tướng quân.

Cố nguyên cao, phong mật dữu tử trà, trà mật táo đỏ và những thứ khác đương nhiên không ít. Trà long tĩnh thượng phẩm bốn bình lớn, thượng phẩm hồng trà hai bình lớn, rượu trắng năm vại, rượu vàng mười vại, còn có năm vại rượu mạnh đặc biệt dành cho chiến sĩ biên quan. Chưa kể dược liệu trân quý như nhân sâm, linh chi, hoàng thảo, thạch hộc, lộc nhung, lộc tiên, nhựa đào vân vân mà Hổ ca tìm ở trên núi. Hoàng cúc tơ vàng thì chưa tới thời điểm thu hoạch nên Thiệu Vân An không mang theo.

Nghe nói lão tướng quân trước kia lãnh binh đánh giặc, đóng quân ở biên quan lạnh lẽo cực khổ nhiều thập niên, hơn nữa còn trải qua mấy năm lao ngục thời tiên đế ở tuổi xế chiều, minh thương ám thương trên người nhiều vô số kể, chân cũng không tốt, Thiệu Vân An đặc biệt chuẩn bị hai vại rượu thuốc chuyên môn cho lão tướng quân.

Vương Thạch Tỉnh tự mình làm cho lão tướng quân và lão chính quân một cái chặn giấy bằng gỗ mun, cộng thêm một cặp bi lăn tay dưỡng sinh bằng gỗ mun. Lão phu nhân là một cái lược và cây trâm cài tóc từ gỗ mun, trên mặt còn khảm ngọc phỉ thúy. Đương nhiên, lược và trâm không phải do Vương Thạch Tỉnh tự làm, tay nghề của hắn chưa tới trình độ đó.

Những người còn lại, bao gồm Đại Minh Vinh và nam tử đồng thế hệ, Vương Thạch Tỉnh chuẩn bị cho mỗi người một chuôi kiếm bằng gỗ mun, nữ nhân thì mỗi người một chuỗi hạt châu đeo tay 108 viên. Thế hệ nhỏ hơn, cả nam lẫn nữ đều được một cây bút lông gỗ mun.

Thiệu Vân An có cả cây gỗ mun, Vương Thạch Tỉnh mang về chỉ một đoạn, mà phải phân cho nhiều người, thế nên không thể làm ra vật phẩm kích cỡ lớn được. Cả phủ đại tướng quân tuy mỗi người chỉ được một mảnh nhỏ, nhưng còn phủ đế sư, phủ sầm lão, lớn nhất còn có hoàng thượng và quân hậu thì sao. Thế nên khúc gỗ Vương Thạch Tỉnh mang về chỉ có thể miễn cưỡng đủ dùng.

Người thời đại này còn chưa biết giá trị của gỗ mun, chưa kể thứ này nằm sau dưới sông, dưới đất, trừ phi có động vật đào ra, hoặc là điều kiện thời tiết đặc biệt, nếu không rất khó xuất hiện. Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy gỗ đen thùi lùi. Thiệu Vân An giải thích là Hổ ca tìm được. Hổ ca nhà hắn cực kỳ linh mẫn, vô cùng yêu thích mấy món đồ có linh khí. Nên lúc phát hiện ra cây gỗ mun còn nhất quyết ôm lấy không chịu bỏ, hắn và Tỉnh ca mới khiêng trở về nhà.

Mọi người đã biết Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An nuôi ba con hổ, nhưng không biết là hổ tiên. Thiệu Vân An thừa dịp kể lại chuyện động đất.

"Hoàng thượng, ngài có nghe nói về dị tượng ở thôn Tú Thủy hay không?"

Vĩnh Minh Đế gật đầu. "Chính vì trẫm có nghe nói nên mới phái hoàng thúc tới điều tra. Hoàng thúc chỉ phản hồi nói là huyện lệnh huyện Vĩnh Tu sẽ tự mình tới bẩm báo."

Thiệu Vân An nói. "Kỳ thật dị tượng đó là do Hổ ca gây ra. Về phần nguyên nhân, hoàng thượng nên chờ tới khi thượng triều nghe đại ca ta là Tưởng Khang Ninh, huyện lệnh huyện Vĩnh Tu bẩm báo lại chi tiết. Đây là đại sự, kính xin hoàng thượng tha thứ ta và Tỉnh ca không thể tùy tiện tiết lộ."

Những người có mặt đều chấn động, Vĩnh Minh Đế hỏi. "Ba con hổ này, thực sự là hổ tiên?"

"Vâng, ít nhất Hổ ca là chính xác. Dược liệu chúng ta mang tới đều do Hổ ca tìm được. Nhân sâm, linh chi, gạc nhung đều là công sức của Hổ ca. Mấy loại dã vật ở sâu trong rừng chỉ có Hổ ca có khả năng nhìn thấy. Chủ yếu chính là, cố nguyên cao và dữu tử trà dâng cho hoàng thượng và thiên tuế đều dùng nước suối tiên, chỉ Hổ ca có thể tìm được."

Trời...

Vĩnh Minh Đế và lão tướng quân lông tơ dựng thẳng. Vương Thạch Tỉnh nói thêm vào. "Hổ ca tìm thấy cây gỗ đen sì, Vân An gọi nó là gỗ mun. Chúng ta không biết loại gỗ này hình thành thế nào. Nếu không nhờ địa chấn, cây gỗ này chẳng biết sẽ bị chôn vùi dưới đất bao nhiêu lâu. Hổ ca rất thích cây gỗ này, đến ngủ cũng phải ngủ ở trên đó. Vân An nói, tương truyền có một loại gỗ hấp thu linh khí thiên địa, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, trải qua ngàn vạn năm không hề mục nát, hình dáng bên ngoài tuy xấu xí, nhưng lại là thần mộc có tác dụng trừ tà, kéo dài tuổi thọ. Loại gỗ có linh khí này không dễ hiện chân thân, chỉ để lộ khi trời đất rung chuyển. Khúc gỗ này chính là do Hổ ca tìm thấy sau địa chấn, chúng ta càng nhìn càng cảm thấy nó chính là thần mộc."

Trời ạ...

Thiệu Vân An ám chỉ. "Trong thư tịch của cha ta có ghi chép về loại thần mộc này, ta đọc sách của cha nên mới biết." thoải mái xong, Thiệu Vân An lại quên mất không xưng thảo dân, nhưng mà đâu có ai răn dạy hắn.

Vĩnh Minh Đế ánh mắt sáng ngời, hỏi. "Khúc gỗ này các ngươi còn nhiều không?"

Vương Thạch Tỉnh đáp. "Trừ một ít giữ lại cho Hổ ca, toàn bộ đều mang tới."

Vĩnh Minh Đế rất tò mò Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tặng quà gì cho hắn và quân hậu. Thiệu Vân An tinh ý nói. "Khúc gỗ này mới tìm thấy trước khi lên kinh thành. Ta và Tỉnh ca trái lo phải nghĩ, không biết làm quà gì thì thích hợp với hoàng thượng và quân hậu, nhưng đưa cho người khác làm thì sợ lãng phí, nên mang tới cho hoàng thượng và quân hậu một đoạn gỗ thô. Hoàng thượng và quân hậu có thể nhờ người trong cung giỏi tay nghề điêu khắc thành đồ vật thích hợp."

Vĩnh Minh Đế hài lòng. "Không tồi không tồi, hai ngươi suy nghĩ rất chu đáo."

Đợi tới khi câu chuyện về gỗ mun kết thúc thì lễ vật đã đưa vào hết. Không nói đến đồ chua, nước chấm, bánh quy, các loại đồ ăn vặt nhiều không xuể. Nữ quyến trong phủ mỗi người có ít nhất một cái túi xách, lão tướng quân còn được một bộ bàn trà đặc biệt tinh xảo từ gỗ lim vàng lấy trong không gian, may mà thời này có gỗ lim, nên Thiệu Vân An chẳng hề e dè lấy ra, cứ nói là đặt người ta làm, ai là dám nghi ngờ cơ chứ.

Nói tới nữ quyến, trừ bỏ trang sức bằng gỗ mun, túi xách đeo tay, túi vỏ sò, túi đeo vai, còn có vòng tay và khuyên tai phỉ thúy được phân theo bối phận và tuổi tác. Vòng tay thì đương nhiên là dành tặng cho lão phu nhân và tướng quân phu nhân. Đại Minh Vinh thú nam thê, vì thế Thiệu Vân An cẩn thận chuẩn bị cho ông một cái ngọc bội phỉ thúy. Đống trang sức này thật ra cũng không nhiều lắm, nên sẽ không có ai hoài nghi tại sao Thiệu Vân An có nhiều ngọc phỉ thúy.

Thiệu Vân An hào phóng tặng lễ vật, phủ đại tướng quân thu lễ vật đến mỏi tay, chẳng qua là lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân không đặt tâm vào đám lễ vật.

Thiên tuế tạm thời ở lại phủ đại tướng quân, Thiệu Vân An chỉ mang theo cố nguyên cao và dữu tử trà, các loại vật phẩm khác đã nhờ người đưa vào cung, đương nhiên là còn phong phú hơn cả lễ vật cho phủ tướng quân.

Điều khiến mọi người ở đây ngạc nhiên nhất chính là, toàn bộ dược liệu, rau quả như dưa chuột, cà chua, đều được Thiệu Vân An đóng băng cả đường mang tới. Vương Thạch Tỉnh giải thích, cà chua này trông giống như một quả hồng, bởi vì nó có màu đỏ và đến từ ngọn núi phía tây nhà của họ, vì vậy nó được đặt tên là "tây hồng". Dưa chuột thì sao, là do bọn nhỏ thuận miệng gọi nên đặt tên là dưa chuột luôn. Còn vấn đề băng để bảo quản thực phẩm, Thiệu Vân An thành thật khai báo. "Cái này do Hi nhi phát hiện."

"Hi nhi?"

"Là Tưởng Mạt Hi, nhi tử của Khang Thần đại ca. Nó là một thần đồng, nó chính là người phát hiện ra quặng muối diêm có thể chế thành băng. Chúng ta đã dùng cách này để giữ tươi dã vật và rau quả đưa tới kinh thành. Chờ tới khi trời chuyển nóng thì có thể dùng phương pháp này bán băng, lấy nước lạnh uống."

Vương Thạch Tỉnh nói tiếp. "Hi nhi tới nhà chúng ta thì thân thể dần dần khỏe lên. Thật ra nó không hề bị bệnh, trước đây ở quốc công phủ bị kinh hách, cộng thêm hoàn cảnh trong nhà không tốt hên mới càng ngày càng tự bế, không muốn giao tiếp với người ngoài. Đến Thôn Tú Thủy có hài tử cùng chơi cùng giỡn, chậm rãi tốt lên. Mặc dù nói chuyện không được lưu loát như người bình thường, nhưng tư duy nhanh nhẹn, chủ yếu chính là cực kỳ thông tuệ, ta và Vân An cảm thấy nó chính là thần đồng."

Quân hậu nói. "Có cơ hội thì mang hài tử tới gặp hoàng thượng và bổn quân."

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. "Vâng."

Vĩnh Minh Đế lên tiếng. "Cách làm băng này rất tốt. Chờ Tưởng Khang Thần hồi kinh thì giao việc này cho hắn, quân hậu nghĩ thế nào?"

Quân hậu gật đầu. "Thần đang có ý đó."

Vĩnh Minh Đế nói. "Sắc trời đã tối, đêm nay hai người các ngươi nghỉ ngơi ở phủ tướng quân đi, lão tướng quân thấy sao?"

Lão tướng quân lập tức đáp. "Lão nhân cũng có ý định này."

Vương Thạch Tỉnh lập tức đứng lên hành lễ. "Tạ lão tướng quân thưởng trụ." (nghĩa là ban thưởng chỗ ở)

Thiệu Vân An theo sau hành lễ. "Tạ lão tướng quân thưởng trụ."

Lão phu nhân gọi quản gia tới, lệnh cho ông dẫn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đi nghỉ ngơi. Hai người vừa rời đi, lão tướng quân chờ không kịp mở miệng. "Hoàng thượng, Thiệu gia và chính quân thời niên thiếu có thể nói là giống hệt nhau! Tôn tử mất tích của ta cũng sinh năm Khang Thịnh thứ ba mươi hai!"

Lão chính quân và lão phu nhân khóe mắt ửng hồng, lão phu nhân nói. "Lão thần sẽ không nhìn lầm. Thật đúng là dáng dấp của Tô Nham thời trẻ. Con cháu trong nhà, chỉ có Chiến An là giống Tô Nham nhất."

Hiển nhiên, Vĩnh Minh Đế vừa nãy nhìn sắc mặt ba lão nhân đã đoán được manh mối, hắn nói. "Lão tướng quân, lão phu nhân, lão chính quân, không cần vội. Muốn biết Thiệu Vân An có phải là Chiến An hay không, cứ phái người đi bắt dưỡng phụ dưỡng mẫu của hắn tới là biết."

Quân hậu cũng hơi kích động. "Việc này không nên lộ ra ngoài. Đại Giang đang ở huyện Vĩnh Tu, bá phụ ngài tức tốc sai người đưa tin cho hắn, kêu hắn bí mật truy bắt dưỡng phụ dưỡng mẫu của Thiệu Vân An, thẩm tra việc này."

Lão tướng quân đứng dậy. "Ta lập tức viết thư." Ông nhìn hai vị ái nhân, nói. "Các ngươi dặn Huỳnh Hương và Minh Qua, chưa biết rõ thực hư sự việc không được phép gặp Thiệu Vân An. Tạm thời cứ gạt lão nhị gia đi."

"Được."

Đi theo Vương Thạch Tỉnh tới phòng dành cho khách nhân, Thiệu Vân An đấm đấm cánh tay, rót ly nước lớn uống cạn, hắn sắp chết khát rồi, tiếp theo nói. "May mà chúng ta đưa Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim tới phủ Mộ Dung bá bá, bằng không chúng ta không quay về, ba con đại miêu nhất định sẽ náo loạn."

Nói xong hồi lâu mà không thấy Vương Thạch Tỉnh đáp lại, Thiệu Vân An xoay người, nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh chau mày, không biết suy nghĩ cái gì.

"Này Tỉnh ca, huynh nghĩ cái gì thế?"

Thiệu Vân An quơ quơ tay trước mặt Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh nắm tay hắn, lông mày vẫn chưa giãn ra. "Đệ còn nhớ lần đầu tiên gặp Mộ Dung bá bá hay không, ngài nói gương mặt đệ nhìn rất quen?"

Thiệu Vân An cố gắng nhớ lại. "Hình như là có nói."

Vương Thạch Tỉnh. "Vừa nãy khi đệ ngẩng đầu, ba vị lão nhân đột nhiên giật mình, sau đó lão tướng quân còn hỏi bát tự của đệ."

"Rồi sau đó?"

Vương Thạch Tỉnh kéo tức phụ lại gần. "Phủ tướng quân từng lạc mất một hài tử, là thân đệ đệ của Đại tiểu tướng quân, chuyện này toàn bộ Dực Hổ quân chúng ta đều biết. Phản ứng của lão tướng quân..."

Thiệu Vân An trợn to hai mắt. "Ý huynh có phải là, ta có thể là cái kia?"

Vương Thạch Tỉnh. "Nếu không các ngài tự dưng hỏi sinh thần của đệ làm gì? Nhìn thấy mặt đệ còn giật mình."

"Không có khả năng." Thiệu Vân An không tin. "Có cho Thiệu gia một ngàn lá gan bọn họ cũng không dám bắt cóc hài tử của tướng quân. Có thể là trông ta hơi giống thôi, không thể nào."

Vương Thạch Tỉnh luôn có một dự cảm bất hảo, hắn ôm chặt tức phụ, hỏi. "Vạn nhất thì sao. Vạn nhất đệ chính là hài tử bị lạc kia."

Thiệu Vân An bật cười. "Huynh còn không biết ta tới từ nơi nào à. Cho dù ta có là hài tử bị lạc của bọn họ, thế thì sao, quá lắm thì chúng ta lại có thêm mấy cái đùi lớn để ôm. Huynh sợ cái gì?"

Thiệu Vân An nói vậy, Vương Thạch Tỉnh ngẫm nghĩ thấy cũng đúng.

Thiệu Vân An ôm lấy hắn, nhỏ giọng. "Cho dù thân xác là thật, nhưng trái tim không phải. Với lại, nếu thân xác này là thật, huynh định hòa ly ta sao?"

"Đừng nói bậy! Đệ chỉ có thể là tức phụ của ta!"

"Vậy huynh lo lắng cái gì, còn cau mày."

Xoa xoa vầng trán của Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An ngáp một cái. "Mệt chết! Tắm rửa rồi ngủ thôi. Thấy đại thần còn mệt hơn cả chế trà."

"Ngủ đi, ta đi lấy nước cho đệ."

Trong chớp mắt, Thiệu Vân An đã loại bỏ khả năng kia ra khỏi đầu. Hắn căn bản không tin khả năng này. Cũng có thể là do linh hồn không còn là Thiệu Vân An nguyên chủ nữa, Vương Thạch Tỉnh không còn lo lắng. Hai người rửa mặt xong thì lên giường ngủ, mệt mỏi rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện