La Vinh Vương đã tới tuổi gần đất xa trời, nhưng số lần lõa thân cùng người khác có thể đếm trên đầu ngón tay. Ông nói chỗ đó của mình tới tám lượng thịt là không hề khoa trương chút nào. Cũng bởi tám lượng thịt này mà không ai chịu nổi ông. Vương phi vốn tin phật, nếu không vì thánh chỉ, bà đã sớm cạo tóc đi tu. Cho nên vô cùng lãnh cảm với việc tiếp xúc thân thể. Đêm thành thân, nhìn thấy chỗ đó của La Vinh Vương, bà sợ tới mức bật khóc từ chối.

Ngày hôm sau, vương phi lập tức đưa thị nữ hồi môn của mình cho La Vinh Vương, đề nghị ông lập làm thiếp thất. Nhưng thị nữ kia, sau khi màn đêm buông xuống, mặc dù không cự tuyệt, nhưng đau tới mức muốn chết, sợ hãi vô cùng.

La Vinh Vương làm năm lần, miễn cưỡng cùng vương phi sinh hạ thế tử, cùng thiếp thất có thêm đứa nhi tử, nhưng thế tử và thứ tử cách nhau tới mười chín tuổi. La Vinh Vương không phải góa vợ, nhưng kỳ thật, sinh hoạt của ông so với người góa vợ chẳng khác gì nhau. Nói là năm lần, nhưng căn bản chẳng phải hoan ái, chỉ là đi gieo giống mà thôi. Ông biết đồ vật của mình quá đáng sợ, cho nên không cưỡng ép vương phi và thiếp thất, chỉ cầu các nàng sinh hài tử cho ông, để ông đời này ít nhất còn có con nối dõi.

La Vinh Vương thân là hoàng tử cao quý, là thân vương, nhưng mùi vị hoan ái ra sao ông thực sự không biết. Hai nữ nhân để lại bóng ma thật sâu trong lòng ông. Ông tự ti, không muốn làm hại người khác, thanh tâm quả dục mà chăm sóc hai nhi tử. Lỡ mà có nhịn không nổi thì đành đi hỏi ngũ cô nương. Có thể nói, không nhờ Quách Tử Mục chủ động, La Vinh Vương cũng yêu thích, ông căn bản sẽ chôn sâu phần tình cảm này vào trong lòng. Ông già rồi, chỗ kia không chịu nổi.

Tuy nhiên, Quách Tử Mục lại chủ động, khóc lóc cầu xin chỉ muốn ông. Tâm hồn cằn cỗi của La Vinh Vương bỗng dưng được mưa tình yêu tắm táp.

Lúc bị tiến vào quả thực rất đau. Mặc dù có bôi trơn nhưng vẫn đau tới mức ra mồ hôi lạnh. Mặc dù vậy, Quách Tử Mục vẫn ôm chặt La Vinh Vương, không để ông chạy trốn, không để ông lui bước. Đau, y cũng cam nguyện.

Thứ thô bỉ của mình từng chút từng chút tiến vào nơi mỹ lệ như tiên nhân hạ phàm, mềm mại, ấp ấp bao quanh. Mồ hôi trên người La Vinh Vương chảy xuống theo sống lưng, khóe mắt ông nóng rát. Ông cúi đầu hôn lên đôi môi mời gọi của đối phương, không dám tiến sâu vào nữa, như vậy, là đủ rồi.

"Mộ Dung bá bá, muốn ta, ngài muốn ta..."

"Ngươi sẽ đau."

"Không đau. Ngài muốn ta, muốn ta!"

Trời, tối đen, ánh nến trong Phi Lưu viện còn chưa tắt. Trên giường, tiếng rên rỉ ái muội, có đau, nhưng càng nhiều là hạnh phúc và an tâm.

La Vinh Vương không biết, nhân sinh còn có thứ hạnh phúc đến vậy. Quách Tử Mục lau mồ hôi trên trán La Vinh Vương, nụ cười thỏa mãn khiến La Vinh Vương không thể khống chế nổi, bắt đầu đưa đẩy.

"A..."

Mỗi người, ở trên đời này, nhất định luôn có một nửa thuộc về mình. Có một số người, may mắn gặp, có một số người, tới chết cũng không biết người kia là ai. Cả đời La Vinh Vương thuộc về vế sau. Ông đã tới độ tuổi bước một chân vào quan tài, Quách Tử Mục lúc này mới xuất hiện, còn có gương mặt khuynh quốc khuynh thành, trẻ trung đầy sức sống, nhưng lại coi trọng ông lão nát rượu như ông. La Vinh Vương không rõ, đây có phải là nước sữa hòa nhau hay không, ông chỉ biết, ông chưa bao giờ sung sướng, khoái hoạt như lúc này.

Vương gia vừa hồi phủ đã qua đêm ở Phi Lưu viện.

Sáng sớm hôm sau, tại vương phủ, bát quái bay đầy trời. Người tức giận nhất không ai khác chính là thế tử Mộ Dung Nghi. Tự dưng ăn một cái gõ oan!

La Vinh Vương bình thường sẽ thức dậy vào giờ mẹo canh ba, nhưng hôm nay tới tận giờ tý mới lộ diện. Ông vừa lộ diện, lập tức nhìn thấy ánh mắt ai oán của thế tử. Cha, ngài thật cầm thú! Đây chính là cha tự nói đó!

Phủ Đại tướng quân đã phái người đưa ba tiểu đậu đinh đi, quân hậu thiên tuế muốn gặp bọn nhỏ. Ba con đại miêu đi theo, quân hậu cũng muốn gặp. Tuy nhiên, một đoàn nhân mã cộng thêm ba con đại miêu, không cần miêu tả cũng có thể tưởng tượng ra sự hỗn loạn mà nhóm dân chúng kinh thành gặp phải.

Mộ Dung Nghi sai người mang đệ đệ Mộ Dung Huy đi dạo phố, y cố ý sắp xếp, mục đích đương nhiên là để tách rời "người không liên quan", đơn độc thẩm vấn lão cha, La Vinh Vương. La Vinh Vương nhìn thấy thế tử, mặt già hơi ửng hồng. Tối hôm qua ông còn son sắt thề hứa không nổi tâm tư với Quách Tử Mục, kết quả lại đè người ta lên giường. Nói vậy chứ hồng thì hồng, nên đối mặt vẫn phải đối mặt.

Phân phó quản gia kêu nhà bếp nấu ít canh gà và cháo thanh đạm. La Vinh Vương đơn giản ăn no rồi gọi thế tử tới thư phòng.

Vào thư phòng, Mộ Dung Nghi lập tức kháng nghị. "Cha, ngài còn dám nói hắn không phải cha nhỏ!"

La Vinh Vương ngồi xuống, xấu hổ đáp. "Cha, cha vốn là không có cái ý kia."

Mộ Dung Nghi nhướn mày. "Thế tại sao khúc sau lại có?"

La Vinh Vương đương nhiên sẽ không nói là Quách Tử Mục chủ động. Nếu ông thực sự không ôm tâm tư kia, người ta có chủ động ông cũng không làm chuyện đó! Nói tới nói lui, vẫn là do bản thân ông động tâm.

Thở hắt ra, La Vinh Vương nói. "Nghi nhi, cha ngươi ngay từ đầu không có ý định đó. Cha, thích tiểu Mục, nhưng tuổi của cha có thể làm gia gia hắn, cha không muốn hắn bị lỡ cả đời, càng không muốn làm hại hắn. Nhưng, tình cảm mà, có đôi khi bản thân không thể khống chế."

Mộ Dung Nghi hỏi. "Hắn có thích ngài không?"

La Vinh Vương cười, Mộ Dung Nghi chưa từng nhìn thấy lão cha nhà mình tươi cười như vậy.

"Thích, hắn cũng thích ta."

La Vinh Vương tươi cười, cộng thêm câu nói này khiến Mộ Dung Nghi trong lòng chua xót, y giả vờ vui vẻ nói. "Các ngài yêu thích lẫn nhau. Cha, rõ ràng là ngài lợi dụng người ta, còn không mau mau thú người ta vào phủ."

Biểu tình La Vinh Vương biến thành nghiêm túc. "Nghi nhi, cha muốn thú hắn làm chính quân."

Nụ cười trên mặt Mộ Dung Nghi vụt tắt.

La Vinh Vương nói. "Đây không phải ý của Tiểu Mục, là ý của cha. Tiểu Mục là một hài tử đáng thương. Hắn có gương mặt xinh đẹp nhưng không dám gặp người. Hắn là hảo hài tử, lại bị người khác hãm hại đi làm khất cái. Hắn vốn không muốn tới kinh thành, nhưng cha kiên quyết kéo hắn đi."

La Vinh Vương kể cho thế tử Mộ Dung Nghi nghe về sự tình của huynh đệ Quách gia. Trên mặt Mộ Dung Nghi lúc này chỉ còn đồng cảm sâu sắc. La Vinh Vương nói xong, Mộ Dung Nghi đáp. "Cha, khó khăn lắm ngài mới gặp được người mình thích, nhân gia cũng thích ngài, ngài muốn thế nào cứ làm thế ấy đi. Nhưng mà phải nhanh thú vào cửa, bằng không, mỹ nhân sẽ bị kẻ khác cướp mất."

Thế tử tiếp nhận Quách Tử Mục khiến La Vinh Vương vui vẻ, ông nói. "Ngươi vĩnh viễn là thế tử vương phủ, ngươi đừng lo lắng, Quách Tử Mục vào phủ rồi sẽ không gây khó dễ tiểu Huy. Chỉ là, cha có một thỉnh cầu, hy vọng ngươi có thể đáp ứng."

"Ngài nói đi."

La Vinh Vương trầm giọng. "Tương lai, dù hắn ở hay không ở trong phủ, tái giá hay không tái giá, ngươi, thay cha chăm sóc hắn, đừng để hắn bị người khác ức hiếp. Nếu ngươi có thêm đệ đệ hoặc muội muội, ngươi thay cha chăm sóc chúng nó."

Mộ Dung Nghi lập tức đáp. "Cha, ngài nhất định sống lâu trăm tuổi, ta chết ngài vẫn còn sống a."

La Vinh Vương đen mặt. "Nói nhăng nói cuội! Ngươi tuyệt đối sống lâu hơn cha! Sau này mà còn nói câu này, xem cha có đánh mông ngươi hay không!"

Mộ Dung Nghi ha ha cười nhỏ, y không dám cười to, trái tim y không thể chứa đựng nổi cảm xúc quá mãnh liệt. Mộ Dung Nghi lớn rồi, La Vinh Vương đương nhiên không thể đánh mông y. Một đứa thì có mẫu thân mơ ước thành tiên, một đứa thì có mẫu thân mất sớm, Mộ Dung Nghi và Mộ Dung Huy hoàn toàn do La Vinh Vương tự nuôi nấng. Nói ông vừa là cha vừa là nương cũng không sai.

Tới khi La Vinh Vương và Mộ Dung Nghi bước khỏi thư phòng, tâm trạng hai người đều nhẹ nhàng. La Vinh Vương trực tiếp hồi lưu viện, Mộ Dung Nghi thì về phòng nghỉ ngơi. Bất quá, dạo gần đây, y cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm hơn hẳn, bằng không tối qua làm sao y dám chạy. Lần này trở về, La Vinh Vương mang rất nhiều cố nguyên cao, phong mật dữu tử trà, Mộ Dung Nghi thật cao hứng. Y cảm thấy, từ khi ăn cố nguyên cao xong, y thấy ngực mình không còn đè nặng.

Trở lại Phi Lưu viện, Quách Tử Mục còn ngủ. Nhìn dung nhan ngủ yên lành của y, La Vinh Vương cảm thấy trong lòng mềm mại, lại có chút gì đó tự hào (kiêu ngạo). Tuy là lão nhân, nhưng có thể nói, hiện tại ông vẫn thỏa mãn tiểu Mục. Nhớ tới tình cảnh mất hồn đêm qua, La Vinh Vương vội vàng bóp mũi, ông càng ngày càng cầm thú mà.

Tối hôm qua, lúc tiến vào Quách Tử Mục quả thực rất đau, nhưng không biết là do thân thể y mẫn cảm, do hai người quá phù hợp, hay do bình dược của Thiệu Vân An, dù sao sau đó hai người đều không thể buông ra. Quách Tử Mục không những không bị thương, mà bộ dáng động tình tuyệt đối không thể giả vờ được.

Nghĩ tới Thiệu Vân An, La Vinh Vương nhịn không được cười mắng. "Tiểu tử thúi."

Một giấc này, Quách Tử Mục ngủ tới chính ngọ mới tỉnh. Vừa tỉnh đã thấy La Vinh Vương ngồi ở mép giường, đang trông chừng y. Quách Tử Mục lập tức hạnh phúc nở nụ cười.

"Mộ Dung..." Từ bá bá tới bên miệng, Quách Tử Mục nuốt lại, hai người đã có quan hệ xác thịt, nếu gọi như vậy thì thực không thích hợp.

La Vinh Vương cũng nghĩ tới, ông xoa mặt Quách Tử Mục, hỏi. "Còn đau không?"

Khuôn mặt mỹ lệ của Quách Tử Mục nổi lên hai rặng mây đỏ, y ngượng ngùng rũ mắt. "Không đau, chỉ là..."

"Có phải không thoải mái hay không?"

Quách Tử Mục xoay đầu, mặt càng đỏ. "Chỉ là, có hơi, trướng."

La Vinh Vương hô hấp nháy mắt nặng nề, ông vội vàng đè nó xuống, nói. "Dậy ăn miếng cháo, uống miếng canh gà, hôm nay phải nằm trên giường nghỉ ngơi."

"Ta muốn đánh răng rửa mặt." Ở vương trạch đã thành thói quen, không làm Quách Tử Mục cảm thấy không thoải mái.

"Ta đi lấy nước."

La Vinh Vương tự tay hầu hạ Quách Tử Mục rửa mặt, rồi đỡ y nằm lại giường. Quách Tử Mục không thích thấy người ngoài, La Vinh Vương cũng không muốn người ngoài nhìn thấy bộ dạng y mặc nội y, xõa tóc lười biếng ngồi trên giường. La Vinh Vương thầm nghĩ, phải mau chóng nghênh thú người vào phủ, tránh cho đêm dài lắm mộng, vạn nhất cái miệng quạ đen của tên thế tử thúi kia linh nghiệm thì sao.

La Vinh Vương ở trong phòng cẩn thận hầu hạ tiểu nam thê, mặc kệ bên ngoài kinh thành hiện tại đã biến thành bộ dáng gì. Phủ đại tướng quân, quân hậu thiên tuế triệu kiến ba tiểu đậu đinh và ba đại lão hổ. Ba đứa nhỏ lễ nghi chu toàn, nhìn là biết đã được dạy dỗ nghiêm khắc. Tưởng Mạt Hi tuy ít nói, lời nói không liền mạch, nhưng có thể thấy, nhóc cực kỳ thông minh. Ba con đại miêu thì dịu ngoan đứng phía sau hài tử. Bất quá Hổ ca nghênh nghênh cái đầu, tư thế hiên ngang khiến Thiệu Vân An ra một thân mồ hôi lạnh. Đang ở trước mặt quân hậu đó, Hổ ca ngài ngàn vạn lần đừng làm mất mặt nhân gia nha.

Quân hậu ban thưởng cho đám nhỏ rất nhiều đồ vật. Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh là văn phòng tứ bảo, ngọc khí như ý. Ni tử là trang sức, còn có tơ lụa thượng phẩm. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh cũng ở trong phòng, lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân cũng có mặt.

Quân hậu ban thưởng xong, lão chính quân và lão phu nhân lại tặng thêm cho ba hài tử không ít thứ tốt. Lão tướng quân đặc biệt tặng cho Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi mỗi người một cái mộc đao. Tưởng Mạt Hi nhìn mộc đao trong tay, múa máy vài cái, sau đó mặt không cảm xúc khoác đại ở bên hông. Thấy bộ dáng của nhóc, lão tướng quân trêu đùa hỏi. "Không thích sao?"

Nào biết, Tưởng Mạt Hi lại trả lời. "Không lợi hại."

Lão tướng quân cười. "Ha ha, đây là mộc đao, đương nhiên không lợi hại."

Thiệu Vân An đỡ trán, tiểu tử thúi đừng có nói cái gì hù chết người nha, nhưng may mà Tưởng Mạt Hi không nói thêm. Đừng nói Thiệu Vân An, ngay cả Vương Thạch Tỉnh cũng hết hồn, sợ đại ca thốt ra câu linh tinh như. "Không có lợi hại bằng đao của Thạch Tỉnh thúc."

Là một quân nhân, Vương Thạch Tỉnh đương nhiên có hứng thú với vũ khí hiện đại trong không gian. Hắn tự mày mò chế tạo nỏ tiễn, binh khí, cũng tạo ra được một vài thành phẩm, nhưng mấy thứ này tuyệt đối không thể lộ ra ngoài. Ở cổ đại, tự chế tạo binh khí là tử tội.

Lão phu nhân đột nhiên đứng dậy, nói. "Thiên tuế, lão thân mang Ni tử tới tiền viện đi dạo, để nàng gặp mặt tỷ tỷ."

Quân hậu gật đầu. "Cũng tốt, bên cạnh Ni tử nên có ít tỷ muội để trò chuyện khuê phòng, nên chơi với đám nha đầu, nhanh chóng quen thuộc bọn tỷ muội."

Thiệu Vân An xoa đầu Ni tử. "Đi chung với lão phu nhân đi."

Ni tử hơi sợ, lão phu nhân nói. "Ở chỗ thái nãi nãi có một trương cầm, con tới xem có thích hay không."

Thiệu Vân An cổ vũ Ni tử. "Đi đi."

Ni tử gật đầu, lão phu nhân dắt tay Ni tử, mang bé ra ngoài. Tưởng Mạt Hi nhấc chân tính đi theo, Thiệu Vân An vội giữ lấy nhóc. "Ni tử đi gặp tỷ tỷ, con không nên đi theo."

Quân hậu cười hỏi. "Hi nhi không yên tâm muội muội sao?"

Tưởng Mạt Hi lạnh lùng nói. "Tức phụ."

"..."

"Ha ha ha..."

Lão tướng quân và lão chính quân cười to, Thiệu Vân An đổ mồ hôi, Hi nhi, sự tự tin, lòng chiếm hữu của con đâu? Quân hậu cũng cười. "Hi nhi sớm thế đã định cưới tức phụ sao?"

"Tức phụ!"

Thiệu Vân An chỉ có thể giải thích. "Hai đứa nhỏ vô tư, cũng yêu thích nhau, chờ Khang Thần đại ca trở lại, ta với Tỉnh ca sẽ đề nghị chuyện này với hắn. Nếu Khang Thần đại ca đồng ý, có thể cho bọn nhỏ đính thân trước."

Quân hậu tán thành. "Tình cảm đơn thuần, thanh mai trúc mã, không tồi. Khang Thần chắc sắp trở về, tới lúc đó tổ chức đính thân cho hai đứa nhỏ ở kinh thành đi. Đợi Ni tử mười bốn tuổi, hai đứa nhỏ có thể thành thân."

Ánh mắt Tưởng Mạt Hi sáng lấp lánh. Vương Thạch Tỉnh vội vàng lên tiếng. "Ta và Vân An dự định đợi Ni tử tới mười sáu mới tính chuyện thành thân."

Lão tướng quân phụ họa. "Nếu trong lòng hai đứa nhỏ không có người khác thì sao phải kéo dài tới hai năm. Hai đứa nhỏ thành gia sớm, Hi nhi có thể một lòng một dạ kiến công lập nghiệp. Ở trong kinh thành này, không thiếu nhất chính là thế gia công tử. Không tới mười bốn, chỉ cần vài năm nữa, chắc chắn sẽ có người tới cửa cầu thân Ni tử."

"Ni tử, ta!"

Tưởng Mạt Hi nghe thế thì cuống lên. Thiệu Vân An ôm nhóc, để nhóc bình tĩnh. Thiệu Vân An không rõ. "Hai đứa nhỏ đã đính thân, người khác có thể đoạt hôn sao?"

Lão tướng quân nghiêm túc nói. "Kinh thành không phải huyện Vĩnh Tu, càng không phải thôn Tú Thủy. Chỉ cần có người muốn cướp, sẽ có biện pháp cướp vào tay. Vì an toàn của Ni tử, vẫn nên để nàng sớm thành thân với Hi nhi thôi."

Thiệu Vân An không nghĩ tới khía cạnh này. Vương Thạch Tỉnh nghe lão tướng quân nói xong thì cau mày. Tưởng Mạt Hi nghe không hiểu, nhưng biểu tình hai vị thúc thúc thay đổi nhóc có thể nhận ra. Nhóc mím môi, nắm chặt quyền.

Quân hậu nói. "Thân phận của các ngươi và Khang Thần nay đã khác xưa, không nên để đêm dài lắm mộng, nên để hai đứa nhỏ sớm thành gia đi. Việc thành thân của Thanh nhi có thể chậm rãi chọn, nhưng phải cẩn thận."

Thiệu Vân An gật đầu. Tâm tình không tốt cho lắm. Vương Thạch Tỉnh khom người hành lễ. "Tạ ơn thiên tuế, lão tướng quân nhắc nhở."

Lão tướng quân kéo Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh tới gần, ý vị sâu xa nói. "Hai đứa các con là nam nhi trong nhà, sau này làm việc phải suy tính cẩn thận."

Vương Thanh giống như tiểu đại nhân, nắm tay hành lễ. "Tiểu tử xin nghe lời dạy bảo của ngài."

Tưởng Mạt Hi lạnh mặt, học theo hành lễ. "Nhớ kỹ."

Lão chính quân đứng dậy, đánh tan không khí nặng nề trong phòng, tươi cười nói. "Ni tử đi gặp tỷ tỷ, Thanh nhi và Hi nhi cũng nên gặp các huynh đệ."

Lão tướng quân hùa theo. "Đúng là nên gặp mặt." Ông đứng lên, duỗi tay. "Thanh nhi, Hi nhi, đi, đi với thái gia gia gặp mặt mọi người. Thạch Tỉnh, ngươi cũng đi theo, cùng ta nói chuyện về Hổ Hành quan."

Vương Thạch Tỉnh liếc nhìn Thiệu Vân An, đáp. "Vâng."

Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi nắm tay lão tướng quân, Thiệu Vân An vỗ đầu Hổ ca, Hổ ca phất phất đuôi, mang Đại Kim, Tiểu Kim đi theo.

Trong phòng tức khắc chỉ còn quân hậu, Thiệu Vân An và Trác Kim. Thiệu Vân An nhận ra, quân hậu cố ý lưu lại một mình hắn.

Cả gia đình Thiệu Vân An bị giữ ở phủ đại tướng quân, nhất thời không thể trở về, ba đứa nhỏ cũng bị giữ lại. Sau khi nhận được tin tức do người của phủ tướng quân truyền tới, La Vinh Vương không hề bất ngờ, bất quá, ông có thể chuyên tâm chăm sóc Quách Tử Mục. Cùng ngày, La Vinh Vương sai hạ nhân thu dọn đồ đạc của Quách Tử Mục qua phòng mình, nói theo cách hiện đại, hai người bây giờ chính thức ở chung. La Vinh Vương sai người truyền tin cho Quách Tử Du, ông muốn nhanh chóng hoàn thành toàn bộ quá trình dạm hỏi, đính thân, thành hôn.

Cũng trong ngày này, tử vương phủ truyền ra một tin tức, nói hậu bối mà La Vinh Vương mang về có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, chả trách La Vinh Vương độc thân nhiều năm dám từ bỏ áo giáp, mới đem người ta về một đêm đã ăn sạch sẽ.

Lời đồn truyền tới tai Vĩnh Minh Đế đang chuẩn bị tới tướng quân phủ. Vĩnh Minh Đế tò mò. "Khuynh quốc khuynh thành?" Sau đó hắn bừng tỉnh. "Hình như An trạch từng nói, trong nhà Thiệu Vân An có một nam tử diện mạo mỹ lệ." Nghĩ nghĩ, Vĩnh Minh Đế nói. "Đi phủ La Vinh Vương."

"Hoàng thượng?" Tim Quách Tốn ngừng một nhịp.

Vĩnh Minh Đế thản nhiên nói. "Hoàng thúc muốn tái hôn, trẫm đương nhiên phải đi gặp mặt. Lần này hoàng thúc xem như cũng có công, nếu ông ấy thật sự muốn tái hôn, trẫm phải nghĩ xem nên ban thưởng thế nào. Đi thôi."

"...Vâng."

Quách Tốn hy vọng là bản thân lo xa, lỡ quân hậu biết chuyện... Quách Tốn run run.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện