Yên Nhiên tuyệt đối không để người khác hiểu lầm Nhàn Nương.

Mặc kệ Nam Chiếu Nhiếp Chính vương có nhận thức Nhàn Nương hay không.

Yên Nhiên cũng không cho Trinh Nương tìm kiếm cơ hội để phát huy con đường sống.

Trinh Nương không hiểu dân chúng Đại Minh đế quốc có gì kiêu ngạo, dù nàng biết Đại Minh không phải là Đại Minh trong lịch sử.

Nhưng nàng là thứ nữ không thể tùy tiện xuất môn, cơ hội đến thư phòng xem sách cũng không nhiều.

Vì vậy Trinh Nương tự nghĩ là Đại Minh đế quốc có bối cảnh giống như lịch sử.

Nàng sẽ không biết dân chúng đế quốc kiêu ngạo, lấy quốc vi tôn.

Nàng từng ngẫu nhiên đọc qua sách sử được ghi chép, nhưng Trinh Nương nghĩ là văn nhân viết văn vẻ.

Nam Chiếu quốc Nhiếp Chính vương...Trinh Nương vẫn nghĩ đến Nhàn Nương.

Mộ Dung Thương cười lớn:

- Tiểu thư của Đại Minh để quốc đều giống như ngươi? Đã mười mấy năm chưa trở lại Đại Minh, thì ra vẫn là như thế.

- Các nàng so với ta còn tốt hơn, tính khí ta rất ngang bướng.

Yên Nhiên suy nghĩ rồi nói:

- Lúc trước Nhiếp Chính vương điện hạ ở lại kinh thành ba năm, nhận thức rất nhiều người, hơn mười năm trôi qua, đã là cảnh còn người mất, điện hạ tự mình làm sứ giả đến Đại Minh, cũng nên cẩn thận.

- Ngươi quá quật cường.

Trinh Nương cười nói:

- Thỉnh Nhiếp Chính vương điện hạ đến bên cạnh điện nghỉ tạm, ta sai người chuẩn bị trà bánh cho người. Hậu viện Chủng Đậu Cung có nước trong mát dùng để nấu trà, rất ngọt lành, người hãy thử nhấm nháp.

Trinh Nương hào phóng thong dong, giống như một vị chủ nhân hiếu khách.

Vừa có thể tỏ vẻ khiêm tốn trước mặt Mộ Dung Thương, lại thể hiện sự khác biệt so với Yên Nhiên, nàng rất lễ phép.

Trong giọng nói không còn câu nệ như lúc đàu không biết thân phận của hắn, mà mang theo mấy phần tự tại.

Mộ Dung Thương có thể cảm giác Trinh nương có ý cầu toàn, nhưng loại càu toàn này cũng không khiến người ta phiền chán.

Tuy không nhìn thấy dung mạo của Trinh Nương, nhưng nhìn cử chỉ hắn có thể biết nàng là nữ tử thanh tú.

Nếu là lúc bình thường, Mộ Dung Thương nguyện ý thưởng thức Trinh Nương.

Nhưng Yên Nhiên quật cường kiêu ngạo mới khiến hắn chú ý, Yên Nhiên luôn nói lời cảnh cáo.

Nhưng hắn nhịn không được vẫn muốn biết tình hình của Mạnh Nhàn Nương.

Quyền lợi, thân là Nam Chiếu quốc Nhiếp Chính vương trên thân hắn luôn gách vác trách nhiệm.

Nam Chiếu cùng Đại Minh liên minh, thế gian đều biết đến, Mộ Dung thương muốn hỏi thăm Yên Nhiên về tình trạng hiện tại của Nhàn Nương.

Đồng thời cũng muốn thám thính một chuyện ở Chủng Đậu Cung, Nam Chiếu quốc đang có tai hoạ ngầm đó là thiên hoa.

- Không biết...

- Khẩn cầu điện hạ đừng mở tôn khẩu, muốn biết chuyện gì ở Chủng Đậu Cung thỉnh điện hạ trình quốc thư lên đương kim bệ hạ.

Yên Nhiên ngăn cản lời Mộ Dung Thương muốn nói, rồi nói với Trinh Nương:

- Ngươi có thể vì điện hạ đun nước pha trà, không biết có thể cho ta một ly trà không? - Yên Nhiên.

Trinh Nương tỏ vẻ tức giận nói:

- Ngươi còn khách sáo với ta sao? Ta sẽ tự tay nấu nước pha trà cho ngươi, giữa chúng ta không cần phải nói những câu khách sáo như vậy, chỉ cần ta có thể làm, nhất định sẽ giúp ngươi, có chuyện gì phiền lòng ngươi cũng đừng để trong lòng, tuy ta không trí tuệ bàng đại tỷ, nhưng chúng ta gần tuổi, so với các nàng thì ta càng hiểu rõ ngươi.

Kiếp trước cũng vì câu nói này của Trinh Nương, cho nên Yên Nhiên có chuyện gì cũng nói với nàng, chuyện gì cũng hỏi ý kiến của nàng.

Không phải những lời Trinh Nương nói không có chút hữu dụng nào, nhưng Yên Nhiên không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

- Tuy chúng ta gần tuổi nhau, nhưng tính tình khác nhau, ngươi cũng không thể hiểu rõ ta, hôm nay ta đến Chủng Đậu Cung là báo với ngươi một tin, danh tự của biểu ca cùng Phó Tuấn Khanh được đặt song song đứng đầu hoàng bảng, hoàng thượng nói mười năm sau sẽ dựa theo thành tựu của bọn hắn mà định ra ai sẽ là trạng nguyên.

vẻ mặt Trinh Nương vui sướng, nở nụ cười tràn đầy nắng ấm áp:

- Chuyện này thật đúng là chuyện tốt, thê tử điện hạ thật sự không chịu thua kém, đại tỷ sẽ vui mừng thành bộ dạng gì đây? A di đà phật, thế tử điện hạ vận khí thật tốt.

Mộ Dung Thương nghe tin thế tử đậu hoàng bản, là nhi tử của Nhàn Nương sao?

Nàng sinh hạ nhi tử thật có tiền đồ, vì Nhàn Nương chung tình tâm hướng về Nhữ Dương vương mà gả vào Vương phủ.

Khiến hắn vĩnh viễn không thể quên được nữ tử múa kiếm kiêu ngạo như mẫu đơn.

Mười mấy năm nay hắn vẫn không quên được nàng.

- Biểu ca đậu hoàng bảng không phải dựa vào vận khí, mà là thực lực.

- A, là ta nói sai rồi, thể tử điện hạ có thể được đặt song song với Phó công tử đương nhiên là dựa vào thực lực.

Trinh Nương cười khẽ, dịu dàng nói:

- Yên Nhiên đừng nóng giận, là ta nói sai ròi, thế tử điện hạ còn chưa nhược quán mà đã có thành tựu như thế, thật là chuyện tốt, nói vận khí hay thực lực cũng giống nhau.

- Ta không nghĩ như vậy, biểu ca khổ học mới có ngày hôm nay, vận khí đều là trò của tiểu nhân.

Trinh Nương lắc đầu nói:

- Có tài học mà không gặp vận khí tốt, cũng không thể nổi danh, nếu không phải đại tỷ cầu hoàng thượng ban cho thế tử điện hạ thân phận cử tử, thì sao hắn có được ngày hôm nay?Đây là vận khí.

- Bệ hạ không có nói như vậy, biểu ca có thể đậu hoàng bảng, dù có thi lại, thì vẫn đậu đàu bảng mà thôi.

Yên Nhiên đối chọi với Trinh Nương:

- Ta không thích có người nói biểu ca đậu hoàng bảng là nhờ vào vận khí, bọn hắn không biết biểu ca khổ học, chỉ nghĩ hắn là Nhữ Dương vương thế tử, lại không biết biểu ca vì vị trí thế tử phải làm bao nhiêu thứ? Có những người...Chướng mắt đại di, không biết ở sau lưng nói nàng như thế nào đâu, bọn họ cũng không biết Nhữ Dương vương phủ có thể phú quý như ngày hôm nay, không chỉ đơn giản là dựa vào Nhữ Dương vương điện hạ.

- Ta không tranh cãi với ngươi nữa, ta đi đun nước pha trà.

Trinh Nương đối xử với Yên Nhiên giống như tiểu hài đồng càn sủng nịch:

- Còn có điểm tâm, đều là thứ ngươi thích ăn, Yên Nhiên ngươi hãy chờ một chút, điểm tâm là tự ta làm.

Trinh Nương nhìn Mộ Dung Thương cười xin lỗi:

- Nếu nàng đã mạo phạm người, khẩn cầu điện hạ đừng để trong lòng.

Trinh Nương rời đi, ở sau đại điện, sai Vân Nhi đứng trong góc nghe động tĩnh.

Ở Chủng Đậu Cung nàng vẫn là có thể nghe lén, trực giác nói với nàng, Mộ Dung Thương không đơn giản, Nhiếp Chính vương?

Trinh Nương nhìn ấm nước, Nam Chiếu hoàng đế sẽ dễ dàng tha thứ cho Nhiếp Chính vương chuyên quyền trong bao lâu?

Trong trí nhớ của nàng Nhiếp Chính vương luôn không có kết quả tốt.

Khi vung đắp hoàng đế đủ lông đủ cánh, đó cũng là đường chết của hắn.

- Bản vương nhận thức nàng.

-Ai?

Yên Nhiên giả ngu, Mộ Dung Thương lơ đễnh nói:

- Lúc nãy bản vương gọi ngươi lại, là vì bản vương cảm giác ngươi giống nàng, nhưng lúc này bản vương biết mình lầm rồi, ngươi không phải nàng.

- Điện hạ còn có thể nhớ rõ Nhữ Dương vương phi?

Trong mắt Yên Nhiên hiện lên khinh thường, khóe mắt đảo qua góc Chủng Đậu Cung.

Nơi này là địa bàn của Trinh Nương, muốn để nha hoàn hỏi thăm tin tức cũng rất dễ dàng.

- Nhữ Dương vương phi cả thiên hạ này đều biết, điện hạ nhớ rõ nàng cũng không có gì kỳ quái.

- Không phải đơn giản là...

- Xin hỏi điện hạ đến nơi này làm gì?

Thấy Mộ Dung Thương xấu hổ, Yên Nhiên cười nói:

- Bởi vậy điện hạ cũng không cần như thế, trong lòng điện hạ chỉ chứa Nam Chiểu quốc.

Yên Nhiên không nói nữa, xoay người đi đến thiên điện, lúc trở về phải lập tức đem chuyện này nói cho đại di biết.

Yên Nhiên không hề hiếu kỳ chuyện Mộ Dung Thương quen biết đại di, nữ tử giống như đại di, có nam tử ái mộ là chuyện rất bình thường.

- Yên Nhiên, nếm thử xem.

Trinh Nương đem điểm tâm giao cho Yên Nhiên, nâng tay rót trà cho Yên Nhiên:

- Chỉ là loại trà tầm thường, Yên Nhiên cứ coi như nếm thử một chút mới mẻ đi.

Yên Nhiên nâng ly trà lên, nhìn lá trà xanh biết trong ly trà:

- Ngươi có biết hôm nay ta tới làm gì không?

Trinh Nương lấy khăn che mặt xuống, nở nụ cười, uống một ngụm trà:

- Ta rất thích tính tình của Yên Nhiên, vẫn muốn kết giao với ngươi, nhưng ngươi lại có địchý với ta, chúng ta không thể như trước kia nữa sao?

- Nếu Trinh di không muốn làm Nhữ Dương vương phi, có lẽ ta...Không, dù vậy, ta cũng không thân cận với ngươi.

Yên Nhiên đặt ly trà xuống bàn, nhìn Trinh Nương nói:

- Ta sợ, càng phiền chán phải suy xét phán đoán ý tứ của ngươi, cho dù lúc này ta rất khát, cũng không muốn uống nước trà của ngươi, không muốn ăn điểm tâm này nọ.

- Không phải ta, thì cũng sẽ có người khác làm vương phi.

- Nhưng các nàng không phải là ngươi.

Yên Nhiên cười khổ, không đứng bên phía đối lập với Trinh Nương, vĩnh viễn sẽ không biết Trinh Nương đáng sợ đến cỡ nào.

Trinh Nương đặt ly trà xuống, nâng tay cầm lấy chén trà trước mặt Yên Nhiên.

Thổi lá trà trên mặt nước, ngửa đầu uống hơn phân nửa ly:

- Yên Nhiên, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ hại ngươi.

Yên Nhiên nhìn Trinh Nương, nếu không từng trải qua một kiếp, Yên Nhiên vĩnh viễn sẽ không nghĩ ra Trinh Nương có nhiều tâm tư đến như vậy.

- Mặc kệ ngươi có muốn hại ta hay không, thì chúng ta cũng không có khả năng giống như trước kia, ngươi có người ngươi muốn, mà ta cũng có người càn bảo hộ.

Nàng tuyệt đối không để Trinh Nương thương tổn biểu ca, Yên Nhiên cười nói:

- Hôm nay ta đến đây là muốn nói cho ngươi biết, đại di nhất định sẽ khiển thể nhân nhớ kỹ một đời, kế phi có làm thế nào cũng không thể xóa đi lưu quang của nàng, ai cũng không thể, cho dù là ngươi.

- Ngươi làm cái gì?

Trinh Nương lo lắng, nếu trong lòng nam nhân nhớ kỹ điều tốt đẹp của nữ nhân khác.

Dù ngươi có ở bên cạnh làm rất nhiều chuyện cũng không thể thay thế.

Đều nói người sống không cần so sánh với người chết, nhưng chỉ sợ người chết có một phần tốt.

Thì người bên cạnh người đó cũng sẽ nghĩ ra những điều vô cùng tốt đẹp áp đặt lên người đã chết.

Âm dương cách biệt người sống tranh đấu không qua người chết.

Nhìn ý tứ của Yên Nhiên, không chỉ muốn Nhữ Dương vương nhớ kỹ Nhàn Nương, mà còn muốn khiến cho những người có mặt ở đó đều nhớ kỹ nàng.

Đặt hết tình cảm lên người vô tâm như Nhữ Dương vương sẽ sống rất mệt mỏi.

Cũng may nàng không phải chỉ biết có tình yêu, Trinh Nương cười nói:

- Trong lòng Nhữ Dương vương điện hạ phải là đại tỷ.

- Ta không quan tâm ngươi nói thật lòng, hay là giả bộ, câu này rất xuôi tai.

Yên Nhiên tươi cười nở rộ, ánh mắt lướt qua Trinh Nương nhìn về hướng kinh thành:

- Hôm nay là ngày biểu ca đậu hoàng bảng, là ngày hắn cưỡi ngựa dạo phố, cũng là ngày hắn vì đại di biện bạch, để những người đó nhớ rõ chuyện đại di đã từng làm.

- Ngươi có từng suy nghĩ, đại tỷ càng xuất sắc, thì Nhữ Dương vương càng không để ý đến nàng?

Trinh Nương cầm điểm tâm đặt lên môi:

- Ngươi nghĩ ngươi đang làm chuyện tốt? Thật ra ngươi đang hại đại tỷ, Yên Nhiên, ta khuyên ngươi từ bỏ đi, đại tỷ rất xuất sắc, nhưng nàng rất cương cường, răt hiếu thắng, có lẽ nam nhân vô dụng sẽ nghe lời nàng, sẽ cảm kích nàng, nhưng Nhữ Dương vương điện hạ không phải

là người vô dụng, muốn đại tỷ có được hạnh phúc, không phải người như ngươi có thể làm được.

Yên Nhiên cười ha hả:

- Ngươi sai ròi.

Tiếng cười của nàng khiến Trinh Nương sửng sờ im lặng suy nghĩ, là nàng làm sai, hay là phạm sai lầm rồi?

ở bên ngoài hoàng cung, đám người bao vây che chắn trước ngựa của Triệu Duệ Kỳ đã nhường đường.

Thần sắc Triệu Duệ Kỳ lạnh lùng nói:

- Ta vì nương mà vinh.

Lúc biện luận ngoài cửa hoàng cung, Triệu Duệ Kỳ dựa vào tài ăn nói khiến thế nhân nhớ kỹ Nhữ Dương vương phi.

Phối hợp với ám cọc mà Yên Nhiên đã bố trí, Nhữ Dương vương phi càng nổi tiếng.

Triệu Duệ Kỳ mặc phục sức trạng nguyên, ở trước mặt Nhàn Nương làm đại lễ, dập đầu nói:

- Nương, nhi tử đậu trạng nguyên, không làm nương mất mặt.

Đôi mắt Nhàn Nương phiếm hồng:

- Kỳ nhi, Kỳ nhi.

Nàng có thể nhìn thấy nhi tử danh dương thiên hạ, vài ngày nữa chịu khổ là đáng giá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện