“Sầm!!!”

Bà ta đóng cửa phòng lại.

Bầu không khí trong thư phòng thoáng chốc trở nên nặng nề hơn nhiều.

Mãi lâu sau, Cố Đức Thọ mới thở dài một tiếng.

Trang Nại Nại ngẩng đầu lên, nhận ra người trước mặt lúc này không còn là người trụ cột nịnh bợ của nhà họ Cố nữa, vẻ mặt ông ta có phần hơi nghiêm trọng, mang theo sức hấp dẫn chỉ có ở riêng những người đàn ông chín chắn.

Ngoại hình của Cố Đức Thọ không hề xấu, nếu không thì Trang Nại Nại cô cũng đã chẳng có gien di truyền tốt đến thế.



Dù trong lòng không thừa nhận sự thật mẹ Trang trộm con của người khác, nhưng cô cũng không tài nào bỏ qua được tướng mạo của bọn họ. Khuôn mặt của cô quả thật đã gom lại tất cả những ưu điểm của Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng.

“Khuynh Nhan…” Cố Đức Thọ từ từ lên tiếng: “Con đừng để ý bà ấy, bà ấy chỉ là không có cách nào trừng trị mẹ Trang của con nên mới khó chịu trong lòng.”

Trang Nại Nại không biết nên phải trả lời thế nào, chỉ đành ừm một tiếng.

Cố Đức Thọ thở dài thườn thượt: “Khuynh Nhan, con cũng đừng trách ba. Con không giống với Tinh Hào, Tinh San, không lớn lên bên cạnh ba mẹ từ bé, vừa về nhà đã để con đi liên hôn, ba biết nhất định trong lòng con thầm oán ba mẹ. Nếu có thời gian, nếu doanh nghiệp nhà họ Cố không nhiều lần lâm vào cảnh phá sản thì ba đã không ép con như vậy. Nhưng hiện tại… Doanh nghiệp nhà mình là tâm huyết cả đời ba, ba đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ năm 18 tuổi, khổ cực suốt hơn 30 năm, cuối cùng mới có thành tựu. Khuynh Nhan, doanh nghiệp nhà mình so ra còn lớn tuổi hơn con, ba… không nỡ!”

Cố Đức Thọ nói đến đó thì viền mắt cũng ươn ướt.

Dáng vẻ của Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng lại khiến Trang Nại Nại không nhìn ra được bất cứ điều gì là giả vờ.

Nhưng Trang Nại Nại thật sự không tài nào cảm động nổi.

Nói cô máu lạnh cũng được, nói cô vô tâm cũng được. Cuộc sống trong năm năm qua quá khổ cực, cô đã đè nén tính người trong phần cảm tính của mình, không dễ gì thương cảm với người khác.

Vậy nên, giọng nói của Trang Nại Nại vẫn hết sức lý trí: “Ba muốn gì?”



Cố Đức Thọ thấy cô như vậy thì hơi thất vọng, mãi lâu sau mới từ từ nói: “Hơn nửa tài sản của doanh nghiệp nhà họ Cố dồn vào ngành thời trang. Nhưng mấy năm nay, kinh tế ngành này thật sự trì trệ, tuy lúc này chúng ta có thể vượt qua nguy cơ quay vòng vốn, nhưng nếu năm nay chúng ta vẫn không có lợi nhuận thì sang năm vẫn sẽ gặp phải nguy cơ phá sản. Khuynh Nhan, nhãn hiệu thời trang dưới trướng tập đoàn Đế Hào mấy năm nay đã từ từ được khách hàng đón nhận, kiểu dáng thiết kế được nhóm khách hàng trẻ yêu thích. Ba nghĩ, liệu con có thể nhờ ngài Tư sắp xếp để bộ phận thiết kế của ngài ấy cũng thiết kế vài bộ trang phục cho doanh nghiệp nhà chúng ta được không?”

Trang Nại Nại nghe vậy liền chau mày.

Dù lời nói của Cố Đức Thọ uyển chuyển, giọng điệu cũng là nhờ vả, nhưng mẹ Trang đang nằm trong tay ông ta, cô có quyền nói không sao?

Trang Nại Nại không trả lời ông ta mà hỏi lại: “Mẹ con bây giờ đang ở đâu?”

Cố Đức Thọ biết Trang Nại Nại đang ra điều kiện với ông ta, bèn nói thuận theo cô: “Ở nước ngoài, bác sĩ bên đó nói ông ấy cần biết tình hình cụ thể của mẹ Trang nhà con rồi mới có thể làm thêm một bước trị liệu. Hiện tại ba cũng muốn biết, bà ấy đã xảy ra chuyện gì mà lại thành ra như vậy?”

Đã xảy ra chuyện gì?

Khóe môi Trang Nại Nại lộ vẻ chua chát: “Bà ấy gặp tai nạn giao thông, bị đập đầu.”



Cố Đức Thọ liền kinh ngạc: “Tai nạn giao thông? Tại sao lại như thế?”

Đúng vậy, tại sao lại như thế?

Mẹ luôn là người cẩn thận, từ trước đến nay đều không để bản thân bị thương hay sinh bệnh. Bà thường nói bà không thể bệnh được, vì nếu vậy thì không có ai chăm sóc Nại Nại nữa.

Vậy tại sao mẹ lại gặp tai nạn giao thông?

Trang Nại Nại cúi gằm mặt, tai nạn năm năm trước lại thoáng hiện ra trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện