Giọng của Tô Bản Tâm vẫn tiếp tục vang lên “…Etsuko dùng cái cuốc giết chết Saburo, cô nói: Chàng tra tấn ta, kết quả thế này là quả báo xứng đáng dành cho chàng vì đã tra tấn ta. Không ai được phép tra tấn ta. Không ai có thể tra tấn ta.”

Đèn trong nhà hàng tùy theo thanh âm chấm dứt của Tô Bản Tâm bỗng bị tắt đi hai cái, trong thoáng chốc thậm chí cảm giác giống như đang đốt ánh nến.

Ấy là một câu chuyện khiến người ta không lấy gì làm thoải mái cho lắm.

Vệ Đông nói “Nói suốt cả buổi trời chẳng thấy nhắc gì về tranh cả. Quyển tiểu thuyết kia có quan hệ gì với bức tranh?”

“Thú sắc đỏ tươi trong tiểu thuyết rốt cuộc là chỉ cái gì? Nếu như là khắc họa trái tim của Etsuko, như vậy giống như cũng có thể hiểu được hình ảnh một đoàn màu đỏ tươi to lớn kia… nhìn như một mảnh nội tạng.” Triệu Yến Bảo nói.

“Nhưng vấn đề là chúng ta đi đâu tìm ra trái tim như vậy? Một trái tim nặng 13000 gram.” Trí Thuần nhìn Tần Tứ “Trái tim của một người bình thường chỉ nặng có 250 gram.”

Mọi người trầm mặc, La Duy chậm rãi đứng dậy “Mười giờ, nên trở về ngủ.”

Mọi thứ đã thảo luận đến nước này rồi, chỉ dựa vào tưởng tượng cùng suy đoán rỗng thì có thảo luận đến đâu cũng chẳng ra được kết quả.

Mọi người có chút tiếc nuối đứng dậy, giống như cái bàn ăn mờ tối trước mặt mới là nơi an toàn nhất cả cái thành phố này.

“Nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm, chúng tôi phải đối phó thế nào?” Họa sĩ Dư Cực ngập ngừng hỏi.

“Tương cơ nhi động, tương kế tựu kế.” (*) Tần Tứ tặng hắn tám chữ.

Tám chữ này tựa hồ như ở bất cứ hoàn cảnh nguy hiểm nào cũng có thể áp dụng, nhưng ngay giữa lúc này, giữa thành phố đang dần bị bóng tối nuốt chửng này, bất cứ lời khuyên nào cũng đều giống như lời nói suông hoa mỹ.

Mọi người đều bất đắc dĩ lần lượt rời khỏi nhà hàng, tự trở lại chỗ ở của mình.

Ngã đường bên ngoài giữa đêm khuya ngập tràn mùi hoa nhè nhẹ, Kha Tầm nhìn gốc cây với mấy đóa hoa trắng tinh nói “Nhiệt độ ở nơi đây không khác mấy so với bên ngoài, em vẫn cứ ngỡ đang là mùa thu, không ngờ trong tranh lại là mùa xuân.”

Đóa hoa trắng trên gốc cây kia chính là vọng xuân ngọc lan, từng chùm từng chùm hoa trắng muốt như sáng bật lên giữa màn đêm.

Một gốc cây rộ đầy hoa nở, tựa như một món quà bất ngờ trong ‘tranh’.

Kha Tầm đứng lại dưới gốc cây, Mục Dịch Nhiên cũng không tiếp tục bước đi, có vẻ như cũng muốn ở lại cùng cậu ngắm hoa.

Bệnh viện cùng bên cơ quan trinh thám cách nơi này không gần, hai nhóm người chia ra dọc theo hai bên đường đi trở về, ánh đèn đường đan bóng của bọn họ rối thành một mớ hỗn loạn.

Vệ Đông, La Duy cùng Lion không có tâm tình ngắm hoa, liền trở lại ký túc xá cục cảnh sát trước, Tiêu Cầm Tiên cũng không vội trở về, đứng trước cửa cục cảnh sát châm một điếu thuốc.

Nghe bảo, những người phụ nữ hút thuốc thường đều có một câu chuyện quá khứ cho riêng mình, nhưng so với câu chuyện về Etsuko mới nghe ban nãy, những câu chuyện khác đều bỗng hóa thành tầm thường mà ấm áp.

Mục Dịch Nhiên đứng cùng Kha Tầm dưới táng cây ngọc lan, cũng không quan tâm lời tán gẫu của bọn họ có bị cô ta nghe thấy hay không.

“Lần này hoàn toàn không giống với những lần trước,” Mục Dịch Nhiên giơ lòng bàn tay ra, vừa lúc có một đóa hoa trắng ngần rơi vào đấy “Lúc trước dù là thôn trang hay trang trại, hay cả nhà ngang, chung quy sẽ có một phạm vi tương đối, nhưng lần này lại không có.”

Mười ba người bị chia ra mười ba chỗ, đây là điều chưa bao giờ xảy ra trước đó.

“Con người của cả thành phố này nhìn vô cùng chân thật, bất luận là cảnh sát trong cục cảnh sát hay là nhân viên trong nhà hàng vừa mới nãy.” Kha Tầm cố gắng nhớ lại những bức tranh họ từng trải qua “Nếu như bắt buộc phải kiếm cái so sánh, chỉ có những người trong chung cư Xuân Duẩn trước đó mới có nét chân thật tương đồng như vậy.”

“Thế nên, ở đây có lẽ có hai loại khả năng, một là cấp độ của tranh đang được nâng cao, mức độ phức tạp lẫn khó khăn của nó đang dần dần tăng lên; một loại khả năng khác là nó cũng giống như chung cư Xuân Duẩn lần đó —— lần này có lẽ không chừng cũng liên quan đến lời nguyền rủa nào đấy.”

Kha Tầm nghe Mục Dịch Nhiên nói như vậy, suy ngẫm một lát nói “Lần ấy chung cư Xuân Duẩn, bảo tàng mỹ thuật Tê Tượng được xây ngay trên phế tích của nhà ngang, rồi vì sức mạnh của ‘tranh’ mới sinh ra một loại như là trùng lặp từ trường… Nhưng còn lần này, tòa thành phố này hiển nhiên không có chỗ nào giống với thành phố cũ tuyến ba của phòng trưng bày Bản Tâm.”

Kha Tầm đưa mắt nhìn Tiêu Cầm Tiên đứng cách đó không xa, thân ảnh nhỏ gầy thoạt nhìn có phần cô đơn, khói thuốc lá lượn lờ lan ra bay đến chỗ khuất dưới đèn đường.

“Tranh đang khó dần lên.” Kha Tầm nói.

“Lúc vừa mới vào phòng trưng bày Bản Tâm, đã cảm thấy có gì đó rất lạ,” Mục Dịch Nhiên bỗng nói ra ý tưởng mà bản thân hắn cũng không dám chắc chắn, đây là việc tuyệt đối chưa bao giờ xảy ra trước khi gặp Kha Tầm “Ở các nơi trưng bày mỹ thuật trước đó, cơ hồ đều là từng nhóm người bị kéo vào tranh, tính ngẫu nhiên rất mạnh.”

Quả thật, trước đó Kha Tầm cùng Vệ Đông chính là bởi vì quá mức xui xẻo bị cái “tính ngẫu nhiên” kia chọn trúng, bởi vì còn thiếu hai người, cho nên lúc đấy ai đi vào liền bị kéo vô cho đủ số.

“Dịch Nhiên, ý anh muốn nói là ‘tranh’ lần này nó… cố ý chọn người?” Kha Tầm hỏi.

“Ngoại trừ hai người cuối cùng đi vào là Tô Bản Tâm và Lion, 11 người còn lại đều từng đứng nhìn thật lâu trước bức tranh 《 Thú sắc đỏ tươi 》kia.”

“Chẳng lẽ nó đang tìm kiếm những người cảm thấy hứng thú với nó?” Kha Tầm bỗng phát giác gió đêm như đang lạnh dần —— Năng lực cùng trình độ của ‘tranh’ đang dần nâng cao, hành vi lần này của nó tuyệt đối là đang chủ động lựa chọn con mồi.

“Hoặc là, những kẻ nó cảm thấy có hứng thú.” Mục Dịch Nhiên mắt nhìn Tiêu Cầm Tiên cô đơn đứng bên kia, dụi tắt tàn thuốc, sau đó một mình trở lại cục cảnh sát.

Dù có đèn đường chiếu sáng, nhưng đoạn đường nơi đây vẫn tràn ngập cảm giác tối đen vô cùng, tựa như một góc vũ trụ trống rỗng.

Cơ quan trinh thám cùng bệnh viện trung tâm cách chỗ này cũng không xa lắm, đi bộ 10 phút là đến nơi.

“Chúng ta cũng trở về thôi, qua mười một giờ rồi có vài việc khó mà đảm bảo lắm.” Kha Tầm phủi phủi mấy cánh hoa vươn trên vai áo, nghiêng đầu nhìn Mục Dịch Nhiên “Ký túc xá cũng không cung cấp nước nóng 24 giờ.”

Mục Dịch Nhiên nheo nheo hai mắt, sóng vai cùng Kha Tầm trở về.

“Anh quan sát được gì từ trên người La Duy?” Kha Tầm bỗng nhiên hỏi.

Mục Dịch Nhiên có hơi khựng lại một lát, mới chầm chậm nói “La Duy làm ra một số việc không hợp với tính cách của cậu ta.”

Kha Tầm ngẫm lại một chút “Ý anh là việc chủ động đi mượn giấy bút của nhà hàng à? Còn chủ động bật đèn vì mọi người nữa? Quá chủ động cũng quá mức chu đáo.”

Nhưng ngẫm kỹ lại mới thấy quả thật là như vậy.

Trước lúc Lý Nhã Tình chết, La Duy cũng không phải là một người chu đáo, tuy tính cách mang theo đặc chất logic nghiêm mật của của trai bách khoa, nhưng hắn lại không am hiểu những việc chạy trước chạy sau này; mà sau khi Lý Nhã Tình chết, người này càng lúc càng ít lên tiếng, cả ngày đều buồn rầu ủ rũ, trong tình trạng ấy La Duy hẳn là không thể suy xét chu đáo vì mọi người đến mức như vậy.

Mục Dịch Nhiên khẳng định cách nói của Kha Tầm “Ngoại trừ này ra, cậu ta còn quan sát rất cẩn thận biểu tình của từng người một, đây quả thực rất bất thường.”

Kha Tầm cảm giác rất khó chịu, nhưng lại không biết phải từ đâu lý giải việc này “Theo anh thì La Duy bất thường là chủ động hay bị động.”

Tuy là nói mọi sinh mệnh đều bình đẳng, nhưng Kha Tầm không hi vọng các đồng bạn của mình gặp chuyện bất hạnh —— La Duy từng cùng bọn họ trải qua sinh tử, đã là một phần của bọn họ.

Mục Dịch Nhiên vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng lại đưa tay vỗ vai Kha Tầm “Tần bác sĩ bảo, tương cơ nhi động, tương kế tựu kế.”

“Ừm.”

***

Lúc bọn họ trở về, trên hành lang ký túc xá còn vẩn vương mùi thuốc lá phụ nữ.

Phòng tắm hiện không ai sử dụng, Kha Tầm bảo Mục Dịch Nhiên đi tắm trước, còn bản thân thì chui vào phòng Vệ Đông.

La Duy đang ngồi ở cạnh giường dùng khăn lau tóc, Lion bị Vệ Đông ép ngồi tán gẫu “…Làm gì thì làm tuyệt đối đừng đụng vô nghề đì-zai, thề luôn… Nhớ lần đó tui ngồi tìm trên baidu ra một đống cái đầu tụi bồ câu, mịa.. nhớ tới ánh mắt của tụi nó thiệt như hiếp râm người ta, lúc ấy ngồi cắn khăn ráng nhịn suốt ba tiếng đồng hồ… Cuối cùng quỷ sứ khách hàng disme nó lại chọn cái ảnh phế tích do Hitler vẽ làm bảng hiệu của tiệm bồ câu… Đừng theo nghề đì-zai, nghe tui đi, tui đã gạt chú bao giờ đâu, thà là đi mổ người ta hoặc mở phòng gym hay ở nhà ru rú chơi gêm cũng tuyệt đối đừng theo nghề đì-zai!”

Kha Tầm bước tới phía trước, vượt qua cơ thể cao lớn vạm vỡ của anh bạn nước ngoài, vươn tay sờ trán Vệ Đông “Mày không sao chứ, sao giống như uống xỉn vậy.”

Lion cười hiền lành “Đống Tử đúng là say ấy, lúc nãy ở nhà hàng cậu ta uống hết nửa ly rượu cocktail.”

“Làm gì tới nỗi ta, Đông Tử tửu lượng không lớn nhưng làm bốn chai đế 52 độ cũng vẫn phây phây mà ta.” Kha Tầm mắt nhìn thằng bạn thân của mình lảm nhảm một hồi ủn mông nằm ngủ.

“Mới nãy bên phía bệnh viện có gọi sang, bảo cái anh họa sĩ Dư Cực gì đấy uống một ly bia, cũng say bí tỉ rồi.” La Duy ở trần đứng dậy đóng cửa sổ lại, bởi vì không có đồng phục để thay đổi nên nửa người dưới chỉ có thể dùng khăn tắm quấn lại.

“Khi nào hai người tắm rửa xong, tôi qua phòng anh ngồi một lát.” La Duy nói với Kha Tầm.

“Oke, nhớ mặc quần vào.” Kha Tầm nói.

“Oke.”

***

Ký túc xá tuy rằng đơn giản sơ sài, nhưng cũng khá sạch sẽ gọn gàng.

Tắm rửa xong xuôi nhưng không có đồ ngủ thay ra, Kha Tầm với Mục Dịch Nhiên liền lấy áo sơmi cùng quần đồng phục cảnh sát mặc tạm, còn La Duy đáng thương chỉ có thể thay lại cái quần mặc lúc ban ngày.

“Mọi người đã ngủ chưa?” Kha Tầm hỏi.

“Hai người bên phòng tôi ngủ rồi, phòng cô gái bên kia thấy còn sáng đèn.” La Duy nói đến đây, ánh mắt có hơi trầm xuống, nhìn hai vị đồng bạn trước mặt mình “Hai người có thấy nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cô ta không?”

“Ai?”

“Cô gái ở phòng bên, Tiêu Cầm Tiên.” La Duy gằn giọng nói.

“Ruồi lệ? Tôi không để ý lắm, có hả?” Kha Tầm nhìn sang Mục Dịch Nhiên ngồi ở giường đối diện, thấy vẻ mặt đối phương cũng tỏ vẻ không thấy.

La Duy dùng tay ra dấu vẽ trên mặt mình “Ở dưới khóe mắt phải, kích cỡ như hạt đậu nành vậy, màu đỏ.”

Mục Dịch Nhiên khẳng định nói “Tôi không thấy.” —— ruồi lệ lớn như đậu nành, lẽ ra phải rất dễ thấy mới đúng.

“Nốt ruồi lệ kia có ích gì đối với việc phân tích của chúng ta sao?” Kha Tầm nói thẳng —— biểu hiện của La Duy hiện tại quả thực có một chút như thần kinh.

La Duy ngồi ở cạnh giường Kha Tầm, khuỷu tay chống trên đầu gối, mấy ngón tay sờ nhẹ lên trán “Không chỉ Tiêu Cầm Tiên, rất nhiều người đều có.”

Những lời này thốt ra giữa đêm khuya quả thật khiến người ta như rợn cả gai ốc, Kha Tầm cảm thấy trong lòng căng thẳng “Cậu nói ruồi lệ? Ai cũng có? Cậu tận mắt thấy sao?”

“Không chỉ ruồi lệ, còn có nhiều loại dấu vết màu đỏ khác nữa, xuất hiện ở trên mặt giống như bớt vậy, phần lớn là ở trên trán,” Tay của La Duy vẫn duy trì tư thế che lại phần trán trên lông mày bên phải của mình “Giống như chỗ này, xuất hiện một vết bớt cỡ hạt đậu tằm.”

“Cậu thấy rõ ràng?” Mục Dịch Nhiên hỏi.

“Đúng vậy, mới nãy trong nhà hàng tôi thấy rất rõ.”

“Cậu mượn cớ mở đèn chính là để thấy rõ những thứ này?”

“Đúng thế,” La Duy cũng không ngạc nhiên vì bị Mục Dịch Nhiên nhận ra được chuyện này “Mở đèn ra liền nhìn thấy rõ ràng hơn, trên mặt bọn họ đều có đủ loại dấu vết màu đỏ.”

Kha Tầm lúc này cách La Duy rất gần, liền buột miệng hỏi “Trên mặt tôi có không?”

__________

Chú thích

(*) Tương cơ nhi động, tương kế tựu kế : ý là xem xét thời cơ mà hành động, dựa theo mưu kế của đối phương mà lập mưu kế ứng đối, mấy chữ này vế sau thì nó cũng gần như câu hay xài trong tiếng việt rồi nên tớ không dịch ra, mà dịch mỗi vế đầu thì hơi chuối, hơn nữa sợ không nhét đủ 8 chữ lại làm khuyết nghĩa, nên cuối cùng quyết định giữ nguyên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện