Một lát sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Con thấy cậu rất thích trẻ con.”
Lục Khiêm ôm Tiểu Hoắc Tây hôn một cái: “Cậu có Tiểu Hoắc Tây là đủ rồi!”
Tiểu Hoắc Tây mềm mại hôn ông ấy, bàn tay nhỏ bé nâng khuôn mặt đẹp trai của ông ấy: “Thước Thước cũng rất đẹp, tóc màu trà giống Hoắc Tây, da trắng.”
Lục Khiêm nhíu mày: “Thước Thước là ai?”
Ôn Noãn đặt cà phê lên bàn, ôm Hoắc Tây: “Là một đứa trẻ nhà họ Hoắc.”
Lời này không tính là nói dối.
Lục Khiêm cũng không nghĩ nhiều, ông ấy miễn cưỡng cười.
Ông ấy đến, suy cho cùng là muốn tìm hiểu một chút tình hình của Hoắc Minh Châu, nhưng Ôn Noãn rất kín miệng, không để lộ chút tin tức gì, Lục Khiêm cảm thấy cô rất xảo quyệt.
Ôn Noãn trò chuyện với ông ấy, ném điện thoại cho Tiểu Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây nhìn Lục Khiêm, lại nhìn mẹ.
Ôn Noãn cười mỉm, Hoắc Tây lập tức hiểu ngay.
Ngón tay nhỏ bé trắng nõn, nghịch ngợm trên điện thoại di động.
[Cô ơi, con nhớ cô!]
[Mẹ không khỏe, cô tới đưa con đi học được không?]
…
Làm xong, Tiểu Hoắc Tây ném điện thoại lên sô pha.
Lục Khiêm không đồng ý lắm: “Trẻ con nhỏ như vậy, chơi điện thoại không tốt!”
Ôn Noãn bình tĩnh kiểm tra, cười khẽ: “Bài tập nhà trẻ của con bé, đều là tự con bé xem, Hoắc Minh kiên trì để con bé tự lập.”
Lúc này, Lục Khiêm mới không nói gì!
Ông ấy ngồi một hồi, định rời đi, tóm lại tâm trạng không tốt chút nào.
Ôn Noãn giữ ông ấy lại uống một ly cà phê, nghe thấy tiếng xe trong sân, cô mới cười: “Được, con sẽ không giữ cậu lại nữa! Để hôm nào con đưa Hoắc Tây đến thành phố C thăm bà ngoại.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng vỗ đầu cô, xoay người rời đi.
Ôn Noãn đưa ông ấy ra cửa.
Ở bãi đỗ xe, một chiếc Bentley màu trắng từ từ dừng lại, Hoắc Minh Châu từ ghế sau xuống xe, mỉm cười: “Chị dâu, Hoắc Tây nói chị không thoải mái…”
Cô ấy đột nhiên khựng lại, ánh mắt nhìn chăm chăm người kia.
Lục Khiêm cũng vậy.
Ông ấy không ngờ sẽ gặp Hoắc Minh Châu ở đây, ánh mắt sâu thẳm thoáng chút bối rối.
Minh Châu trông rất khác trước kia!
Lục Khiêm nhìn chằm chằm Minh Châu.
Cô đã thay đổi rất nhiều…
Ngày xưa cô rạng rỡ xinh đẹp như đóa hoa rực rỡ, bây giờ cô gầy đi nhiều, trang phục không còn sặc sỡ như trước mà mang nét quyến rũ nhẹ nhàng.
Cô đã thay đổi từ một cô gái thành một người phụ nữ.
Vào lúc này, Lục Khiêm biết mình vẫn muốn cô.
Lục Khiêm ôm Tiểu Hoắc Tây hôn một cái: “Cậu có Tiểu Hoắc Tây là đủ rồi!”
Tiểu Hoắc Tây mềm mại hôn ông ấy, bàn tay nhỏ bé nâng khuôn mặt đẹp trai của ông ấy: “Thước Thước cũng rất đẹp, tóc màu trà giống Hoắc Tây, da trắng.”
Lục Khiêm nhíu mày: “Thước Thước là ai?”
Ôn Noãn đặt cà phê lên bàn, ôm Hoắc Tây: “Là một đứa trẻ nhà họ Hoắc.”
Lời này không tính là nói dối.
Lục Khiêm cũng không nghĩ nhiều, ông ấy miễn cưỡng cười.
Ông ấy đến, suy cho cùng là muốn tìm hiểu một chút tình hình của Hoắc Minh Châu, nhưng Ôn Noãn rất kín miệng, không để lộ chút tin tức gì, Lục Khiêm cảm thấy cô rất xảo quyệt.
Ôn Noãn trò chuyện với ông ấy, ném điện thoại cho Tiểu Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây nhìn Lục Khiêm, lại nhìn mẹ.
Ôn Noãn cười mỉm, Hoắc Tây lập tức hiểu ngay.
Ngón tay nhỏ bé trắng nõn, nghịch ngợm trên điện thoại di động.
[Cô ơi, con nhớ cô!]
[Mẹ không khỏe, cô tới đưa con đi học được không?]
…
Làm xong, Tiểu Hoắc Tây ném điện thoại lên sô pha.
Lục Khiêm không đồng ý lắm: “Trẻ con nhỏ như vậy, chơi điện thoại không tốt!”
Ôn Noãn bình tĩnh kiểm tra, cười khẽ: “Bài tập nhà trẻ của con bé, đều là tự con bé xem, Hoắc Minh kiên trì để con bé tự lập.”
Lúc này, Lục Khiêm mới không nói gì!
Ông ấy ngồi một hồi, định rời đi, tóm lại tâm trạng không tốt chút nào.
Ôn Noãn giữ ông ấy lại uống một ly cà phê, nghe thấy tiếng xe trong sân, cô mới cười: “Được, con sẽ không giữ cậu lại nữa! Để hôm nào con đưa Hoắc Tây đến thành phố C thăm bà ngoại.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng vỗ đầu cô, xoay người rời đi.
Ôn Noãn đưa ông ấy ra cửa.
Ở bãi đỗ xe, một chiếc Bentley màu trắng từ từ dừng lại, Hoắc Minh Châu từ ghế sau xuống xe, mỉm cười: “Chị dâu, Hoắc Tây nói chị không thoải mái…”
Cô ấy đột nhiên khựng lại, ánh mắt nhìn chăm chăm người kia.
Lục Khiêm cũng vậy.
Ông ấy không ngờ sẽ gặp Hoắc Minh Châu ở đây, ánh mắt sâu thẳm thoáng chút bối rối.
Minh Châu trông rất khác trước kia!
Lục Khiêm nhìn chằm chằm Minh Châu.
Cô đã thay đổi rất nhiều…
Ngày xưa cô rạng rỡ xinh đẹp như đóa hoa rực rỡ, bây giờ cô gầy đi nhiều, trang phục không còn sặc sỡ như trước mà mang nét quyến rũ nhẹ nhàng.
Cô đã thay đổi từ một cô gái thành một người phụ nữ.
Vào lúc này, Lục Khiêm biết mình vẫn muốn cô.
Danh sách chương