Lục Khiêm đã gần bốn mươi tuổi, không phải ông ấy không khao khát một gia đình và một đứa con, mà thực tế do ông quá bận nên không nghĩ tới được!
Nhưng hiện giờ lại có một đứa trẻ như vậy ngồi ngay trước mặt ông ấy!
Ông ấy ngồi xổm trước mặt Thước Thước, giọng nói khẽ run: “Mẹ cháu là ai?”
Hoắc Chấn Đông nói thẳng cho ông ấy: “Con của Minh Châu!”
Lục Khiêm siết chặt tay —
Hoắc Minh Châu đã sinh con cho ông ấy!
Ông ấy muốn chạm vào máu thịt của mình, nhưng Thước Thước nhìn ông ấy với ánh mắt xa lạ và có phần sợ hãi…
Lục Khiêm đè nén cảm xúc, chậm rãi đứng dậy.
Đúng lúc này, xe của Hoắc Minh Châu đã về, cô ấy loạng choạng chạy đến bế Thước Thước lên.
Mọi chuyện… không cần nhiều lời.
Bà cụ Lục há miệng, cuối cùng thốt ra: “Đây là con của Lục Khiêm và Minh Châu?”
Bà đến để xin lỗi, dù sao con trai bà đã chơi đùa con gái nhà người ta.
Nhưng hiện giờ lại có thêm một đứa cháu!
Bà cụ đã ngoài bảy mươi, vốn tưởng cả đời không bao giờ được ôm cháu trai, đột nhiên có một đứa cháu trắng trẻo xinh đẹp xuất hiện trước mặt bà…
Bà bỗng cảm thấy, mười tám chiếc xe là quá ít!
Không đủ chân thành!
Trong phòng khách nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Đông đang rất tức giận, ông chỉ vào mẹ của Lục Khiêm, nói: “Đây là bà nội!”
Tiểu Thước Thước có hơi thẹn thùng.
Nhưng cậu bé vẫn đi đến trước mặt bà cụ, đứa nhỏ bẽn lẽn sà vào lòng bà, bà cụ Lục ôm bé con mềm mại trong lòng mà tâm tình phức tạp.
Vui sướng cũng có, nhưng áy náy còn nhiều hơn!
Bà đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn nhất quyết bế Tiểu Thước Thước lên, thơm cậu bé.
Vốn là mang quà đến đây định đục nước béo cò, thay mặt con trai mà cầu hôn.
Thế mà bây giờ, tất cả quà tặng đều đưa cho cháu trai.
Lục Khiêm ngồi bên cạnh bà, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đứa nhỏ, một lát sau lại đưa mắt nhìn sang Hoắc Minh Châu đang ngồi đối diện…
Hoắc Minh Châu cũng không phủ nhận: “Đúng vậy, chúng ta có một đứa con!”
Lục Khiêm khẽ nhắm mắt lại.
Ông ấy ngẫm lại thời gian, chắc là vào lần cuối cùng ông đến thành phố B đã khiến cô ấy có thai.
Mà khi cô ấy đến thành phố C, hẳn đã biết mình mang thai rồi.
Lúc ấy, khi chia tay ông, cô cảm thấy như thế nào?
Lục Khiêm suy nghĩ mông lung, sau đó phát hiện mình và cô… chẳng thể có kết cục gì.
Ông không còn là một tên đàn ông trẻ người non dạ nữa, ông biết một người phụ nữ có thể không về nhà tận hai năm, một mình nuôi con, ngoại trừ tình yêu đối với đứa bé… còn có cả lòng căm hận đối với ông.
Nhưng hiện giờ lại có một đứa trẻ như vậy ngồi ngay trước mặt ông ấy!
Ông ấy ngồi xổm trước mặt Thước Thước, giọng nói khẽ run: “Mẹ cháu là ai?”
Hoắc Chấn Đông nói thẳng cho ông ấy: “Con của Minh Châu!”
Lục Khiêm siết chặt tay —
Hoắc Minh Châu đã sinh con cho ông ấy!
Ông ấy muốn chạm vào máu thịt của mình, nhưng Thước Thước nhìn ông ấy với ánh mắt xa lạ và có phần sợ hãi…
Lục Khiêm đè nén cảm xúc, chậm rãi đứng dậy.
Đúng lúc này, xe của Hoắc Minh Châu đã về, cô ấy loạng choạng chạy đến bế Thước Thước lên.
Mọi chuyện… không cần nhiều lời.
Bà cụ Lục há miệng, cuối cùng thốt ra: “Đây là con của Lục Khiêm và Minh Châu?”
Bà đến để xin lỗi, dù sao con trai bà đã chơi đùa con gái nhà người ta.
Nhưng hiện giờ lại có thêm một đứa cháu!
Bà cụ đã ngoài bảy mươi, vốn tưởng cả đời không bao giờ được ôm cháu trai, đột nhiên có một đứa cháu trắng trẻo xinh đẹp xuất hiện trước mặt bà…
Bà bỗng cảm thấy, mười tám chiếc xe là quá ít!
Không đủ chân thành!
Trong phòng khách nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Đông đang rất tức giận, ông chỉ vào mẹ của Lục Khiêm, nói: “Đây là bà nội!”
Tiểu Thước Thước có hơi thẹn thùng.
Nhưng cậu bé vẫn đi đến trước mặt bà cụ, đứa nhỏ bẽn lẽn sà vào lòng bà, bà cụ Lục ôm bé con mềm mại trong lòng mà tâm tình phức tạp.
Vui sướng cũng có, nhưng áy náy còn nhiều hơn!
Bà đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn nhất quyết bế Tiểu Thước Thước lên, thơm cậu bé.
Vốn là mang quà đến đây định đục nước béo cò, thay mặt con trai mà cầu hôn.
Thế mà bây giờ, tất cả quà tặng đều đưa cho cháu trai.
Lục Khiêm ngồi bên cạnh bà, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đứa nhỏ, một lát sau lại đưa mắt nhìn sang Hoắc Minh Châu đang ngồi đối diện…
Hoắc Minh Châu cũng không phủ nhận: “Đúng vậy, chúng ta có một đứa con!”
Lục Khiêm khẽ nhắm mắt lại.
Ông ấy ngẫm lại thời gian, chắc là vào lần cuối cùng ông đến thành phố B đã khiến cô ấy có thai.
Mà khi cô ấy đến thành phố C, hẳn đã biết mình mang thai rồi.
Lúc ấy, khi chia tay ông, cô cảm thấy như thế nào?
Lục Khiêm suy nghĩ mông lung, sau đó phát hiện mình và cô… chẳng thể có kết cục gì.
Ông không còn là một tên đàn ông trẻ người non dạ nữa, ông biết một người phụ nữ có thể không về nhà tận hai năm, một mình nuôi con, ngoại trừ tình yêu đối với đứa bé… còn có cả lòng căm hận đối với ông.
Danh sách chương