Ánh mắt Lục Khiêm trầm buồn.

Ông bỗng nhiên nhớ đến lời Hoắc Minh: Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi không kết hôn, không về nhà, làm sao có thể sống tốt được?

Ông còn đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình, Hoắc Minh đã dẫn Ôn Noãn quay về.

Hoắc Minh nhìn tình cảnh hiện tại trong phòng khách, cười cười nói: “Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao đông đủ thế này?”

Anh bước tới xoa xoa mặt Thước Thước, sau đó lại chào hỏi bà cụ Lục.

Bà cụ rất thích anh, giờ còn đang nhờ anh giúp đỡ một số công việc nên không khỏi càng thiên vị hơn.

Hoắc Minh và Ôn Noãn cùng ngồi xuống.

Anh nhìn sang bố mình.

Hoắc Chấn Đông cũng nhìn đứa con trai của mình.

Con đẩy qua bố, bố đẩy sang con… Ông cũng không muốn phải rơi vào tình huống làm kẻ xấu như thế!

Cuối cùng, bà Hoắc rưng rưng nước mắt, khẽ gọi: “Chấn Đông!”

Hoắc Chấn Đông không muốn bị mất sĩ diện trước mặt bà cụ, uống một ngụm trà rồi mỉm cười nói với bà cụ Lục: “Mấy đứa nhỏ còn bướng lắm, nghe thử mấy đứa muốn nói gì đi!”

Bà cụ Lục như có ý gì đó, chậm rãi đứng dậy.

Thân phận của Ôn Noãn rất khó nói, cô nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Thước Thước, dẫn cậu bé ra ngoài chơi.

Đã không còn con nít ở đây nữa, bà cụ Lục cũng tiện nói chuyện hơn rất nhiều.

Lục Khiêm ở trước mặt bà, vẻ cực kỳ kính cẩn nghe lời.

Bà cụ nghiêm nghị nói: “Lục Khiêm, hai nhà Hoắc – Lục chúng ta vốn là quan hệ thông gia, Minh Châu xem như là người ở thế hệ sau của con, bình thường phải gọi con một tiếng chú Lục… Vậy mà con dám làm vậy với con bé sao! Bây giờ đứa bé đã lớn như thế rồi, vậy mà nhà chúng ta lại không biết gì cả! Mẹ dạy con từ nhỏ đến lớn, là để con làm ra chuyện như vậy sao?”

Vẻ mặt Lục Khiêm xấu hổ vô cùng: “Con xin lỗi, thưa mẹ!”

Bà cụ vung tay lên: “Người con cần xin lỗi là con gái nhà người ta kia kìa! Giờ con nên làm gì, hẳn là không cần mẹ phải dạy nữa đúng không?”

Lục Khiêm hơi khựng lại một lát.

Rồi sau đó, không chút do dự, ông đi thẳng đến trước mặt vợ chồng Hoắc Chấn Đông, quỳ xuống.

Vợ chồng Hoắc Chấn Đông sửng sốt.

Bọn họ thật không ngờ Lục Khiêm lại thẳng thắn như vậy.

Với địa vị của Lục Khiêm, nói chuyện nhẹ nhàng đã hiếm gặp rồi, nói gì đến việc quỳ gối thế này.

Hoắc Chấn Đông cũng không phải người vô lý, ép mãi không tha cho người khác.

Ông cũng hiểu con gái của mình, nếu không phải thật lòng thật dạ thích Lục Khiêm thì làm gì có chuyện cô ấy có thể ra ngoài chịu khổ, trộm sinh Thước Thước?

Hơn nữa, Hoắc Minh cũng đã đánh Lục Khiêm một trận rồi!

Nhưng ông cũng khó nói ra những lời này, bèn quay sang liếc vợ một cái.

Bà Hoắc cũng không muốn làm quan hệ hai nhà trở nên căng thẳng, bà đỡ Lục Khiêm đứng lên, nhã nhặn nói: “Thôi thì chú và Minh Châu đã có Thước Thước rồi, về chuyện sau này, hai người tự bàn bạc, nói chuyện với nhau nhé!”

Bà cụ Lục càng thấy xấu hổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện