Đối với cái tên biến thái này, trong lòng Hoa Ngu vẫn còn sờ sợ.

Nàng thầm cổ vũ chính mình, thả lỏng tinh thần. Sợ cái gì chứ, biến thái kia cũng là người, huống chi nàng chỉ làm những việc nên làm, có gì phải lo? Bình tĩnh lại, chỉn chu hoàn hảo, bước nhanh vào điện.

Tuy Hoa Ngu đã chuẩn bị tâm lý nhưng không ngờ vừa tiến vào đập vào mắt lại là khuôn mặt âm trầm của Chu Lăng Thần, không hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.

Hoa Ngu bất động.

Đừng có đùa, dáng vẻ của Chu Lăng Thần quá dọa người đi!

" Hoàng, Hoàng thượng! " Nàng khẩn trương, nói còn nói lắp. Trong lòng thầm mắng bản thân không có tiền đồ, nụ cười nịnh nọt sắp giữ không nổi.

" A! " Đôi mắt đen sâu của Chu Lăng Thần tùy tiện đánh giá nàng, nhìn cả buổi, đột nhiên cười lạnh.

Quả là biến thái, cười một cái, Hoa Ngu nổi da gà!

Thật... Thật khủng bố a!

" Hoàng thượng! " Nàng bất chấp nguy hiểm, vội nói: " Thần có thể giải thích! "

" Giải thích cái gì? " Chu Lăng Thần vẫn trầm mặt nhìn nàng, cười nhạo: " Giải thích là ngươi nhận bạc của người khác, thay người khác làm việc? "

Hô hấp Hoa Ngu cứng lại, sao hắn biết chuyện nàng thu bạc của Chu Hành?!

" Hoàng thượng! Không phải như thế! Bạc kia tuy là nô tài nhận nhưng nô tài chưa bao giờ nghĩ sẽ thả Chu Viêm ra, đấy chỉ là... " Nàng cuống quít biện giải.

Nhưng đang nói giữa các thì bị Chu Lăng Thần đánh gãy.

" Hoa Ngu! Ngươi coi hoàng cung là nhà của mình rồi hả?! Ve vãn với cung nữ thì không nói, lại còn dám lén lút gặp phi tần của trẫm! Ngươi thấy chán sống rồi hả?! Không cần đầu nữa nên mới cả gan làm loạn?! "

" Rầm! "

Chu Lăng Thần đập mạnh lên long án, đồ đạc trên đó tức khắc đều rơi xuống.

" Lạch cạch! " Tấu chương trên long án chồng chất như núi, cứ như vậy mà bùm bùm rớt hết.

Vài cái còn rơi đến chân Hoa Ngu, đập vào chân nàng.

Hoa Ngu hoảng sợ, nhưng lại ngây ngốc tại chỗ.

Cái gì?! Không phải đang nói đến chuyện của Chu Viêm và Chu gia sao?! Ve, ve vãn?!

Sắc mặt nàng tái mét.

" Phi tử của trẫm đẹp sao? " Chu Lăng Thần giận quá hóa cười, đôi huyền đồng lạnh lẽo dán chặt vào nàng.

Hoa Ngu theo bản năng muốn gật đầu, nhưng mới cúi được một nửa thì đầu lập tức dừng lại. Vẻ mặt nàng cứng ngắc, len lén nhìn về phía Chu Lăng Thần.

Quả nhiên, sắc mặt Chu Lăng Thần đen như đáy nồi mà!

" Ngươi thật to gan! Ngươi có biết, vô luận là cung nữ trong cung hay Thi Nhược Vân, tất cả đều là nữ nhân của trẫm! Đây là hoàng cung của trẫm, ngay cả cẩu nô tài nhà ngươi cũng là của trẫm! "

Khó có khi Chu Lăng Thần tức giận đến mức này, hắn chỉ thẳng mặt Hoa Ngu, sắc mặt xanh mét, thanh âm cực cao, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống Hoa Ngu vậy!

" Hoàng thượng! " Hoa Ngu rốt cuộc cũng phản ứng lại, nàng không kịp nghĩ cái gì khác, bịch một tiếng quỳ xuống, mở miệng muốn giải thích. Nhưng há mồm nửa ngày, lại không biết nên nói như thế nào.

Trời ạ, Hoàng thượng hiểu nhầm thái giám và nữ nhân của mình có dan díu, phải giải thích kiểu gì chứ?! Nàng đâu thể cởi quần ra mà chứng minh?!

Hoa Ngu choáng váng, làm sao bây giờ a?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện