Editor: Mai Tuyết Vân

[Người cô vừa đánh là Tam công tử phủ Tần quốc công, là ca ca của cô đấy!]

"Ừ, tôi biết lâu rồi." Đại lão gật đầu nói.

Sưu Thần Hào hoang mang: [Làm sao cô biết được?]

"Lần trước, hắn, tự nói." Phồn Tinh loáng thoáng nhớ lần trước Tần Tư Bách đã nói với Từ Thụy Khanh: "Tại hạ là Tam công tử phủ Tần quốc công."

[Cô đã biết, còn đánh hắn ta!!!] Nhưng vẻ mặt lại thay đổi [Cô còn muốn trở về phủ Tần quốc công không hả? Đó là ca ca cô đó, cô còn đánh hắn sao?]

Có phải cô ngốc này đã quên, ngoại trừ việc phải bảo vệ ngài Chiến thần đại nhân ra, còn phải hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ! Tâm nguyện của nguyên chủ, là muốn khiến Tần Phồn Nhi giả mạo và Giản Hân Hân đã hại nàng phải trả giá đắt!

Tuy rằng không nói phải đến phủ Tần quốc công, khôi phục lại thân phận Đại tiểu thư.

Nhưng nếu cô muốn để kẻ mạo danh và nữ chính phủ Tướng quân trả giá đắt, trước hết phải lấy lòng người phủ Quốc công, sau đó mượn cơ hội trả thù, vạch trần chân tướng, chẳng lẽ không dễ dàng hơn sao? Kết quả là...

Cô lại tung một cú đấm với Tần Tư Bách.

Nháy mắt đã xóa bỏ hình thức dễ, thăng cấp lên hình thức khó rồi à?

"Hắn hư, vì sao, không thể đánh?" Muốn tranh điểm tâm với cô, còn đuổi theo cô.

Người bắt nạt cô, cô đều dùng một quyền đánh chết!

Vì biết là người của phủ Tần quốc công, cho nên hắn mới không chết.

"Hơn nữa, không sống cùng nhau, không phải ca ca."

Sưu Thần Hào: [Nhưng đó là người thân có cùng huyết thống với cô! Nếu hắn biết cô là muội muội hắn, sẽ đối xử tốt với cô!] Ai dám nói cô ngốc bị khờ, nó liều với kẻ đó! Cô còn biết trước khi nhận người thân phải sống cùng nhau, thật dã man!

"Người thân, cũng là kẻ bắt nạt. Nhị Cẩu, sao cậu lại, ngu ngốc thế?"

[...]Chết tiệt! Nó bị một cô ngốc dạy dỗ cách làm người!

"Phải nhớ kỹ đấy!"

[...] Xin cô đừng nói nữa, Sưu Thần Hào rất muốn khóc, nó có cảm giác bị vừa chịu một đả kích rất lớn.

"Tôi, lợi hại, có thể dùng tay không đánh chết các nàng, không cần phải dựa vào phủ Tần quốc công." Phồn Tinh tự tin ngẩng đầu, toàn thân toát lên khí chất bá đạo.

[Xin đọc truyện chính chủ tại diễn đàn lê quý đôn để ủng hộ người dịch]

Sưu Thần Hào đã hoàn toàn tuyệt vọng với cô ngốc Ngân Phồn Tinh này rồi.

Đơn giản nhưng hợp lý, nó mới chính là kẻ ngốc.

Cô nào có chọn hình thức khó, mà là hình thức khó trốn không thoát khỏi cô!

Thậm chí nó hơi nghi ngờ, nếu phủ Tần quốc công đứng về phía kẻ mạo danh kia, cô sẽ dùng một đấm đánh chết phủ Tần quốc công.

Đại ca, nắm đấm ai to, người đó là bố già.

*

Trong phủ Tần quốc công.

Đại công tử lạnh mặt nhìn Tần Tư Bách mặt mũi bầm dập, xem ra đúng là đang ghét bỏ hắn.

"Sao đệ lại vô dụng như vậy?" Đại ca không hài lòng với Tam đệ nhà mình, hắn vốn mang toàn bộ hy vọng gửi gắm lên người Tần Tư Bách, hắn cho rằng Tam đệ có thể đuổi kịp, cuối cùng Tam đệ không chỉ không đuổi kịp còn tự biến mình thành dáng vẻ chật vật này.

Tần Tư Bách: "..." Đại ca thật là, cũng chẳng tốt hơn hắn là bao mà.

Đương nhiên lời này chỉ có thể âm thầm nói trong lòng, nếu lỡ miệng sẽ bị phạt đấy!

"Nàng ta là một tiểu ma nữ không hơn không kém, Đại ca à, bây giờ đệ cảm thấy, nàng ta hoàn toàn không giống Phồn Nhi lúc nhỏ. Tiểu Phồn Nhi đáng yêu hơn nàng ta nhiều!"

"Câm miệng! Còn không biết xấu hổ!" Đại công tử khiển trách.

Tần Tư Bách bị dọa sợ.

Ngày hôm qua hắn còn nhìn thấy một tiểu cô nương đáng yêu kiều diễm, hôm nay lại một quyền hạ gục hắn.

Hắn không bao giờ đi tìm đường chết nữa đâu!

"Đại ca, hôm nay huynh cũng gặp được người rồi. Sau này đệ không muốn nhìn thấy tiểu ma nữ kia nữa, làm khuôn mặt của đệ bị thương, mấy ngày sắp tới không thể xuất môn."

Đại ca muốn gặp được à, vậy tự mình đi rình đi!

Ái chà, đau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện