Editor: Mai Tuyết Vân

Đại không chỉ bị Từ Thụy Khanh đánh oan, còn khiến cả triều đình rung chuyển!

Nhất định không thể ngờ, Thế tử như vậy mà...

Sao lại cảm thấy mọi người có chút vui mừng nhỉ? Tuổi còn trẻ, vì sao lại trở thành một ông cụ non chính hiệu như thế?

Phóng khoáng như vậy, mới có cảm giác người trẻ tuổi!

Nhất là võ tướng vốn đã không nhìn vừa mắt văn thần, không hiểu sao lại nảy sinh hảo cảm với Thế tử, chậc chậc, lợi hại, quả nhiên văn thần vừa xuất thủ, còn cuồng nhiệt hơn võ tướng!

Ngay cả Tần quốc công, Quốc công phu nhân, và Lão tổ mẫu trong nhà thay nhau đến tìm Đại công tử nói chuyện, hỏi hắn có phải muốn nạp thiếp không?

Tần Tư Cổ hiếm khi xanh mặt: "Không có! Con không có!"

Quốc công phu nhân tỏ ra không tin: "Chậc, hài tử ngốc, tội gì phải mạnh miêng? Nếu con không có ý với cô nương nhà người ta, vì sao muốn nhìn bả vai người ta giữa đường chứ?"

"Con..."

Tần Tư Cổ phát hiện bản thân không biết nên giải thích thế nào.

Hắn có thể nói bản thân bị ma quỷ xui khiến, cảm thấy cô nương kia là Phồn Nhi à?

Hắn có thể nói rằng từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, dù biết rõ không thể nhưng vẫn muốn nhìn xem có vết bớt trên vai tiểu cô nương kia không sao?

Hắn không thể!

[Ủng hộ người dịch bằng cách đọc truyện chính chủ tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]

Phồn Nhi đã được đưa về phủ Tần quốc công, nếu để phụ mẫu và tổ mẫu biết được hắn coi trọng một tiểu cô nương chỉ có duyên phận gặp vài lần còn hơn cả Phồn Nhi, không biết sẽ tức giận đến mức nào.

Nhưng không gặp thì thôi, chỉ cần gặp một lần, đã trở thành ma chướng trong lòng hắn!

Nhớ mãi không quên!

Vốn không bỏ xuống được!

Muốn gặp lại tiểu cô nương mình ngày đêm nhớ nhung!

Thậm chí còn muốn xoa bóp hai cái má phúng phính của cô.

Đại công tử kiềm nén, nhịn đủ hai ngày không đi gặp Phồn Tinh.

Kết quả càng nhẫn nại lại càng phát hiện...

Không bỏ được!

Hắn muốn đến gặp tiểu cô nương ấy, cho dù là đứng từ xa nhìn một cái cũng được!

Vì thế Đại công tử ngày thường ra sức đọc vạn cuốn sách, thế nhưng lại bắt đầu muốn ra ngoài tản bộ, chỉ cần rảnh rỗi, sẽ dạo quanh những con đường trong kinh thành, nhìn...

Dù rất cố gắng.

Nhưng trời không chìu lòng người, hắn tốn nhiều thời gian như vậy để tìm cách gặp cô một cách tình cờ, nhưng mà sau này lại không gặp Phồn Tinh lần nào!

Không còn cách nào khác, Mộc Lão Tam biết được khuê nữ nhà mình ba lần bảy lượt bị người ta trêu đùa, vì thế bỏ bê công việc hằng ngày đi xếp hàng mua thức ăn cho khuê nữ, rồi nhanh chóng cầm về nhà đẻ Phồn Tinh ăn.

Đôi lần ngẫu nhiên đi qua cửa phủ Tần quốc công.

Khi cứu được khuê nữ, trong miệng cô luôn nhắc đến phủ Tần quốc công, ông đoán, có thể khuê nữ có liên quan đến phủ Tần quốc công. Chẳng qua sau khi sốt hỏng đầu, thì không còn nhớ rõ nữa.

Nói thật, sau khi đến kinh thành, trong lòng ông vẫn luôn lo sợ.

Một mặt luyến tiếc, mặt khác lại cảm thấy thực có lỗi với nhà khuê nữ của mình.

Nhìn người ta nhà cao cửa lớn, còn lại bản thân mình, ông vì bản thân mới giữ riêng nữ nhi bên cạnh...

Nhưng Giản Hân Hân lại đang lo lắng bất an.

Sau khi Từ Thụy Khanh vào kinh, nàng ta luôn âm thầm giám sát.

Muốn khiến Từ Thụy Khanh mất đi cơ hội thi cử, cứ sai người đánh gãy tay hắn, hoàn toàn cắt đứt con đường công danh của hắn. Nếu không muốn bước vào vết xe đổ kiếp trước, đây là cách đơn giản gọn gàng nhất.

Nhưng Từ Thụy Khanh còn chưa đến kinh thành đã bị Lý Văn An phá hủy thanh danh.

Cho nên sau khi vào kinh thì lười trao đổi với nho sinh khác, suốt ngày ở trong nhà không xuất môn. Ngay cả có ngẫu nhiên ra cửa một lần, cũng chưa bao giờ chạy đến chỗ vắng người, người nàng ta thuê, vốn không có cơ hội.

Hơn nữa Giản Hân Hân không ngờ rằng...

Hắn lại còn đánh Thế tử Tần Tư Cổ của phủ Tần quốc ngã xuống đất!

Trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh lan rộng, đến chỗ nào cũng có nhiều người đưa mắt nhìn hắn vài lần.

Điều này khiến cho người của nàng ta không có cơ hội xuống tay!

Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Từ Thụy Khanh tham gia cuộc thi sao?

Nhưng nàng là đích nữ phủ Tướng quân, vẫn là một thiên kim tiểu thư chưa gả chồng, vướng bận đủ thứ, có nhiều chuyện muốn làm nhưng không thể. Càng không thể đụng tay đụng chân đến khoa cử, đó là chuyện vốn không có khả năng!

Điều nàng ta có thể làm là ngấm ngầm giở thủ đoạn xấu xa ở hậu trạch thôi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện