Bố mẹ của Tưởng Dư Hoài cũng đến, theo sau là trợ lý A Văn của Tưởng Dư Hoài, đi cùng với A Văn là một người đàn ông trung niên đeo kính. Tưởng Dư Hoài không giới thiệu với họ, có lẽ anh ta không phải là người nhà họ Tưởng.

Nhà của Từ Hi Nhiễm kém xa nhà họ Tưởng, thực ra đáng lẽ chuyện này có thể chọn một nơi sạch sẽ, sáng sủa để thương lượng, nhưng nhà họ Tưởng lại chọn đến nhà, đủ thấy sự coi trọng và tôn trọng đối với Từ Hi Nhiễm.

Những người sinh ra ở gia đình giàu có, dù mặc đồ đơn giản, nhưng diện mạo vẫn tươi tắn. Họ đứng trong căn nhà tối tăm này, luôn có một cảm giác không hài hòa, đặc biệt là Tưởng Dư Hoài, một người đàn ông mặc vest lịch sự, căn nhà nhỏ bé của cô không thể chứa nổi khí chất của anh.

Từ Xương Đông bối rối nhìn mọi người: “Nhà chật quá, để mọi người chịu thiệt rồi.”

Mẹ của Tưởng Dư Hoài là Thôi Viên vội vàng nói: “Không sao không sao, chúng tôi đều rất thoải mái.”

Bà nói xong liền bước tới nắm tay Từ Hi Nhiễm, nở nụ cười hỏi cô: “Lâu rồi không gặp Hi Nhiễm, dạo này con khỏe không?”

“Con khỏe ạ.”

Thôi Viên không biết cô đã phẫu thuật, xem ra Tưởng Dư Hoài thực sự không nói cho họ biết.

“Vậy thì tốt.”

Bà hiền hòa, biểu cảm nhiệt tình, đến cả Từ Hi Nhiễm cũng cảm nhận được Thôi Viên rất yêu quý mình, điều này khiến cô có chút ngại ngùng.

“Phòng cô ở đâu, cho tôi xem một chút được không?”

Câu này là Tưởng Dư Hoài nói. Thôi Viên cũng đáp: “Cô cũng đi xem nơi Hi Nhiễm của chúng ta sống từ nhỏ.”

“Phòng con hơi bừa bộn.” Từ Hi Nhiễm hơi ngượng nghịu: “Ở bên này ạ.”

Cô dẫn hai người ra ban công, đẩy cửa phòng phụ ra, Thôi Viên đứng ngoài cửa nhìn vào phòng, nụ cười trên mặt dần tắt. Căn phòng chật hẹp, vì là phòng phụ cải tạo từ ban công nên bức tường phía trước thường xuyên thấm nước mưa, đã nổi một lớp mốc.

Thôi Viên khẽ hỏi cô: “Con vẫn luôn ở chỗ này sao? Nhà không có phòng nào khác ư?”

Từ Hi Nhiễm nói: “Trong nhà chỉ có hai gian phòng, một cái cho bố mẹ, một cái cho em gái.”

“Hai người đều là con gái thì có thể dùng chung một phòng mà, phòng này…” Sao căn phòng nhỏ này có thể cho người ở được? Đương nhiên câu nói kế tiếp Thôi Viên không nói ra.

Thôi Viên liếc nhìn Tưởng Dư Hoài đang đứng bên cạnh, thấy anh hơi cau mày. Mặc dù biểu cảm của anh không thay đổi nhiều, nhưng với hiểu biết của Thôi Viên về con trai mình, bà cảm nhận được anh đang không vui.

“Con cũng đã quen rồi.” Từ Hi Nhiễm nói rất nhẹ nhàng với ý muốn làm dịu bầu không khí: “Vào ngồi trước đi ạ.”

Từ Hi Nhiễm định dẫn họ vào phòng khách thì thấy Từ Đóa lúc nào cũng quanh quẩn trong phòng mới rón rén bước ra. Từ Hi Nhiễm chỉ nhìn lướt qua đã thấy Từ Đóa cố ý trang điểm, còn mặc một chiếc váy mới.

Từ Đóa tiến tới, lễ phép chào Thôi Viên và Tưởng Dư Hoài: “Chào dì, chào anh rể.”

Thôi Viên vốn đối xử với mọi người rất nhẹ nhàng, lịch sự, nên ngay lập tức mỉm cười gật đầu đáp lại: “Chào cháu.”

Nhưng Tưởng Dư Hoài lại không lên tiếng đáp lời, anh nhìn về phía sau Từ Đóa. Khi Từ Đóa ra ngoài không đóng cửa phòng, anh thấy căn phòng của cô ta rộng hơn phòng của Từ Hi Nhiễm nhiều, còn được dán giấy dán tường, dù đều là con gái, nhưng sự đối xử rất chênh lệch.

Tưởng Dư Hoài bình tĩnh thu hồi ánh mắt, lúc này mới khẽ gật đầu đáp lại.

Từ Đóa vẫn đang ấp ủ những điều muốn nói, cũng không để ý rằng sắc mặt của Tưởng Dư Hoài đang lạnh lùng. Cô ta cười cười, như thể đang nói chuyện phiếm: “Lần trước, em đi ngang qua Tập đoàn Thiên Hành, nghĩ đến anh rể đang làm việc ở đó nên muốn đến chào hỏi, không ngờ nhân viên của công ty anh rể lại bất lịch sự đến thế, em đã nói với họ em là em vợ của anh rể mà họ chẳng thèm để ý đến em, còn trực tiếp đẩy em ra ngoài.”

Từ Hi Nhiễm nghe vậy liền nhíu mày, vậy mà Từ Đóa còn chạy đến Tập đoàn Thiên Hành, cố tình chào hỏi Tưởng Dư Hoài sao? Nói thật, cô là đối tượng mà Tưởng Dư Hoài sắp kết hôn, cho dù có đi ngang qua Tập đoàn Thiên Hành thật thì cũng không dám đến chào hỏi anh. Số lần Từ Đóa gặp Tưởng Dư Hoài chỉ đếm trên đầu ngón tay, cô ta cố tình đi chào hỏi không thấy ngượng sao, hơn nữa còn nói nhân viên của người khác là bất lịch sự trước mặt người ta, chính cô ta mới là bất lịch sự đó.

Từ Hi Nhiễm đang định nhắc nhở cô ta một chút để tránh cô ta đắc tội với người khác, chưa kịp mở miệng đã nghe trợ lý A Văn nói: “Là do cô Từ không biết đó thôi, muốn gặp Chủ tịch Tưởng thì phải đặt hẹn trước. Cô không hẹn trước nên nhân viên lễ tân sẽ không cho cô vào, đó là trách nhiệm của họ, họ chỉ làm đúng nhiệm vụ mà thôi.”

Từ Đóa không quan tâm cái gì mà làm đúng nhiệm vụ, chỉ biết rằng mấy người kia khiến cô ta mất mặt là cô ra rất khó chịu. Cô ta nói: “Chị gái tôi sắp gả cho Chủ tịch Tưởng rồi, tôi và Chủ tịch Tưởng cũng coi như người thân mà, chẳng lẽ chị tôi gặp Chủ tịch Tưởng cũng phải hẹn trước sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Hi Nhiễm muốn gặp tôi thì đương nhiên là không cần hẹn trước.” Tưởng Dư Hoài nói với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khí thế của anh còn ở đó, khi nghiêm túc nói chuyện thì cũng khiến người khác có cảm giác áp bức mạnh mẽ, mặc dù sắc mặt bình tĩnh cũng giống như đang quở trách người khác: “Người nhà và người thân khác nhau.”

Từ Đóa bị câu nói này làm cho không nói nên lời, cả gương mặt đỏ bừng. Dù sao thì cũng chỉ là một cô gái trẻ, bị mất mặt như vậy đúng là khiến cô ta xấu hổ.

Vương Lệ Lệ sợ Từ Đóa đắc tội với Tưởng Dư Hoài nên vội vàng đến giải vây: “Đóa Đóa còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nên mọi người đừng chấp nhặt với nó. Đến đây, mau ngồi xuống đây uống trà.”

Tưởng Dư Hoài đi đến phòng khách rồi ngồi xuống, thân hình cao lớn của anh ngồi ở đó, khuôn mặt lại nghiêm túc, tạo cho người ta một cảm giác nghiêm trang như đang chủ trì hội nghị nào đó trong hội trường trang trọng vậy.

Từ Xương Đông vốn đang nói chuyện với bố của Tưởng Dư Hoài. Tưởng Dư Hoài ngồi xuống thì ông lập tức ngừng nói theo bản năng.

Tưởng Dư Hoài liếc mắt ra hiệu với A Văn, A Văn liền xách hai cái rương đặt trước cửa qua rồi mở ra, bên trong chất đầy tiền mặt.

“Đây là hai triệu đã nói, sau khi Hi Nhiễm gả cho tôi rồi, có lẽ sẽ không thể phụng dưỡng bố mẹ nhiều nữa. Số tiền này coi như là của tôi và Hi Nhiễm chu cấp tiền dưỡng già cho bố mẹ.”

Tất nhiên Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ cũng hiểu ý của anh. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Vương Lệ Lệ cố nặn ra một nụ cười nói: “Dù Hi Nhiễm có lấy chồng thì con bé vẫn là con gái của chúng tôi, nó không thể vì lấy chồng mà cắt đứt quan hệ với chúng tôi được. Đứa con do chúng tôi nuôi dưỡng thì dù có lấy chồng vẫn sẽ phải có trách nhiệm phụng dưỡng bố mẹ. Nhưng chúng tôi cũng không lo lắng, bởi bản thân Hi Nhiễm vốn là một đứa trẻ hiếu thảo.”

“Có lẽ hai người không hiểu ý của tôi, số tiền này, tôi thay mặt Hi Nhiễm đưa cho hai bác để dưỡng già. Sau này chúng tôi sẽ không can thiệp đến bất kỳ vấn đề dưỡng già nào của hai người nữa.”

Sắc mặt của Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ thay đổi. Thôi Viên cũng thấy lời nói của anh có phần khó nghe nên lén đưa mắt ra hiệu với anh, nhưng dường như Tưởng Dư Hoài không thấy. Từ trước đến nay tính anh vốn dĩ rất dứt khoát rõ ràng, anh nhìn thẳng vào Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ nói: “Nếu hai người đồng ý thì chúng ta ký hợp đồng luôn, nếu không đồng ý thì thôi vậy.”

Thì ra người đàn ông trung niên đeo kính kia là luật sư, lúc này nghe thấy Tưởng Dư Hoài nói, ông ấy lập tức lấy hai bản hợp đồng ra.

Ý của Tưởng Dư Hoài rất rõ ràng, hai triệu này coi như mua đứt tiền dưỡng già của hai người già này. Sau này nếu hai kẻ già này có chuyện gì mà tìm Từ Hi Nhiễm thì Từ Hi Nhiễm cũng có lý do để không hỗ trợ.

Sao có thể được!! Vương Lệ Lệ thúc tay vào cánh tay Từ Xương Đông bảo ông ta lên tiếng, Từ Xương Đông chỉ biết cười trừ, không tỏ thái độ gì. Vương Lệ Lệ trừng mắt nhìn ông ta, trong lòng thầm chửi ông ta là đồ vô dụng.

“Tôi và bố Hi Nhiễm cũng đã bỏ không ít tâm tư vào Hi Nhiễm. Hi Nhiễm đi học, ăn cơm, bây giờ lại đi học đại học, cho dù nói thế nào, Hi Nhiễm có lấy chồng thì con bé vẫn là con gái chúng tôi. Các người không thể dùng hai triệu mà cắt đứt quan hệ của con bé với chúng tôi được.”

Vương Lệ Lệ nói với vẻ mặt ấm ức, người không biết còn tưởng bà ta và Từ Hi Nhiễm có tình mẫu tử sâu đậm, nhưng sao diễn xuất của bà ta có thể qua được đôi mắt tinh đời của một thương nhân như Tưởng Dư Hoài. Anh hỏi thẳng bà ta: “Vậy thì bà muốn bao nhiêu?”

Vương Lệ Lệ bị vạch trần suy nghĩ, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, bà ta nói: “Mặc dù nói tình cảm gia đình không thể dùng tiền bạc để cân đong đo đếm, chúng tôi nuôi dưỡng Hi Nhiễm lớn như vậy, hai triệu này thực sự hơi ít, phải cho thêm hai triệu nữa thì được.”

Tưởng Dư Hoài đã đoán trước được bố mẹ của Từ Hi Nhiễm sẽ tăng giá đột ngột, đối với anh mà nói thì việc tăng thêm hai triệu chỉ là chuyện cỏn con. Trên đường đến đây, anh cũng muốn giải quyết nhanh chóng một chút, nếu họ yêu cầu thêm thì anh sẽ đáp ứng, vì Từ Hi Nhiễm mà anh sẵn sàng nhượng bộ. Nhưng vừa rồi, khi nhìn thấy căn phòng Từ Hi Nhiễm sống từ bé, lòng anh không thoải mái, hai triệu kia đã chốt rồi, anh là thương nhân, nói chuyện phải giữ chữ tín, nhưng số tiền tăng thêm thì anh không muốn cho thêm nữa.

Tưởng Dư Hoài không hề nhượng bộ: “Chỉ hai triệu thôi, nếu đồng ý thì có thể ký thỏa thuận ngay, tôi sẽ đưa Hi Nhiễm đi. Nếu không đồng ý, vậy thì không cần nói gì nữa, bây giờ tôi và gia đình sẽ đi ngay.”

Vương Lệ Lệ cũng không ngờ thái độ Tưởng Dư Hoài lại cứng rắn như vậy, rõ ràng hôm đó khi họ nhắc đến sính lễ là hai triệu, nhà họ Tưởng chẳng thèm chớp mắt đã đồng ý ngay, Vương Lệ Lệ cũng không ngờ rằng một nhà giàu có thế mà keo kiệt đến mức này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Xương Đông đã nháy mắt ra hiệu cho bà ta rồi, Vương Lệ Lệ nhìn thoáng qua hai rương tiền mặt để trên bàn, sống đến từng tuổi này cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, bây giờ đã đến tay mình rồi, Vương Lệ Lệ nào nỡ nhìn chúng mất đi chứ.

Nhà họ Tưởng người ta thế này, không lấy Từ Hi Nhiễm thì vẫn còn nhiều lựa chọn khác, rất nhiều cô gái trẻ đẹp bằng lòng gả. Bọn họ cũng biết rõ, Từ Hi Nhiễm không phải độc nhất vô nhị mà có thể bắt chẹt được nhà họ Tưởng, chỉ có thể nói vận may của họ khá tốt, vừa vặn người nhà họ Tưởng ưng cô.

Vương Lệ Lệ cũng không dám ra vẻ nữa,Từ Xương Đông thấy ánh mắt của bà ta thì cười ha ha nói: “Mọi người đừng hiểu lầm, mẹ Hi Nhiễm không có ý gì khác, chúng tôi rất hài lòng với sự sắp xếp của mọi người, bản thỏa thuận này chúng tôi ký là được.”

Hai bên lần lượt ký tên và ấn dấu tay của mình.

Tưởng Dư Hoài nói: “Tiền sính lễ đã đưa tới rồi, nếu mấy người tiện thì đưa luôn hộ khẩu cho tôi, tôi và Hi Nhiễm đi đăng ký giấy kết hôn.”

“Đó là điều đương nhiên.” Từ Xương Đông vào phòng lấy hộ khẩu ra đưa cho anh: “Hai người dùng, lúc nào tiện thì trả lại là được.”

Tưởng Dư Hoài nhận hộ khẩu, lúc này mới nói với Từ Hi Nhiễm: “Cô đi thu dọn đồ đi, đăng ký giấy xong rồi chúng ta về chỗ tôi ở.”

Từ Hi Nhiễm cũng coi như hài lòng với kết quả này. Cô biết rõ bố và mẹ kế của mình có nhân phẩm thế nào, chỉ có tính nói một là một, hai là hai của Tưởng Dư Hoài mới có thể đối phó được bọn họ.

Từ Hi Nhiễm đã chuẩn bị tâm lý, sau khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, cô sẽ phải chuyển đến sống cùng Tưởng Dư Hoài. Mặc dù họ vẫn chưa tổ chức lễ cưới, không tính là đã chính thức gả cưới. Tuy rằng Tưởng Dư Hoài đã nói không cần vội sinh con, nhưng với vai trò là người vợ, cô vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của mình, nếu không thì tại sao nhà họ Tưởng lại bỏ ra nhiều tiền để cưới cô làm gì.

Vì vậy, khi nghe những lời này, Từ Hi Nhiễm khá bình tĩnh, đáp: “Vậy các anh đợi tôi một lát.”

Thực ra cũng chẳng có gì để dọn, đồ cô có thể mang đi cũng không nhiều lắm. Từ Hi Nhiễm cất chiếc laptop của mình và mang theo vài bộ quần áo thường mặc, chỉ cần một cái vali là đủ.

Trong lúc Từ Hi Nhiễm dọn đồ, Thôi Viên kéo Tưởng Dư Hoài ra ngoài, bà vô cùng không đồng tình với cách xử lý của Tưởng Dư Hoài vừa rồi.

“Con vừa làm gì vậy? Nếu họ muốn tăng thêm hai triệu thì cứ để họ tăng, đâu phải chúng ta không đủ tiền, dù sao họ cũng là bố mẹ của Hi Nhiễm. Nếu làm gì quá mất mặt thì sau này Hi Nhiễm sẽ khó xử giữa hai bên.”

Tưởng Dư Hoài nói: “Con vốn cũng cảm thấy không sao cả, nhưng Hi Nhiễm đã nói với con, cô ấy bảo với con là bố mẹ cô ấy như thế nào, bảo con phải đề phòng, tốt nhất là phải nói ngay từ đầu.”

Thôi Viên rõ ràng rất bất ngờ: “Đây là ý của Hi Nhiễm?”

Tưởng Dư Hoài gật đầu.

Bố Tưởng Dư Hoài ở bên cạnh cười nói: “Là một đứa bé hiểu chuyện.”

Thôi Viên cũng cười khúc khích, không nhịn được trêu ghẹo con trai mình: “Trái tim Hi Nhiễm người ta hướng về con nha.”

Từ Hi Nhiễm thu dọn xong đi ra, trợ lý A Văn vội vàng xách vali giúp cô. Tưởng Dư Hoài cùng bố mẹ anh cũng đúng lúc chào tạm biệt. Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ rất lịch sự giữ lại, mời mọi người ở lại dùng cơm, nhưng nhà họ Tưởng đều kiên quyết từ chối.

“Vậy đi thong thả nhé.” Từ Xương Đông nói rất khách sáo, cùng Vương Lệ Lệ tiễn họ ra tận cửa.

Từ Hi Nhiễm cũng từng chứng kiến người khác kết hôn, trước khi con gái sắp chia tay, bố mẹ nào cũng khóc lóc như trời long đất lở, nhưng nhìn bố mẹ mình, đừng nói là khóc lóc, thậm chí còn không có một chút lưu luyến nào, trên mặt còn tràn ngập sự phấn khích vì đã đổi được tiền.

Ngôi nhà mà cô đã sống hơn mười năm qua, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Khi đi xuống dưới lầu, Thôi Viên nói với hai người họ: “Bố mẹ về nhà cũ trước, hai đứa đăng ký xong thì đến đó nhé. Dù chỉ là đăng ký kết hôn thôi, nhưng một số nghi thức cần thiết vẫn phải thực hiện.”

Tưởng Dư Hoài đáp lại một tiếng, cùng Từ Hi Nhiễm lên xe. Chiếc xe chậm rãi khởi động, Tưởng Dư Hoài liếc mắt nhìn người bên cạnh, hỏi: “Hiện giờ chúng ta đến thẳng đến Cục dân chính, cô còn cần suy nghĩ thêm không?”

Từ Hi Nhiễm đã suy nghĩ rất kĩ, cũng không có gì đáng suy xét, cô đáp: “Không cần đâu, cứ đi thẳng thôi.”

Chiếc xe nhanh chóng đến cổng Cục dân chính, Từ Hi Nhiễm đứng bên ngoài nhìn cánh cổng uy nghiêm, dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng đứng đây vẫn không tránh khỏi xúc động. Cô sắp kết hôn rồi, sắp trở thành vợ của người khác, sau khi bước ra khỏi đây, thân phận, cuộc sống của cô sẽ thay đổi.

Dường như cô không sợ hãi hay lo lắng gì, thậm chí là không hề do dự hay hoang mang mà đi theo Tưởng Dư Hoài vào cổng Cục dân chính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện