Cuối cùng Tưởng Dư Hoài cũng không đánh thức cô, anh ngồi trên xe lăn lấy chăn ra cho cô, còn rất chu đáo đắp lên giúp cô. Sau khi làm xong tất cả những việc này anh mới trở về phòng.

Ngày hôm sau, Từ Hi Nhiễm tỉnh lại trên sofa. Sau khi tỉnh táo mới nhận ra hôm qua mình ngủ quên khi đang xem ti vi. Tưởng Dư Hoài đã ngồi vào bàn ăn ăn sáng trước, Từ Hi Nhiễm nhìn thấy anh thì hơi xấu hổ.

"Xin lỗi anh Dư Hoài, hôm qua tôi ngủ quên mất."

"Không sao."

Vẻ mặt Tưởng Dư Hoài bình tĩnh, không có chút bất thường nào. Tất nhiên Từ Hi Nhiễm không biết nhật ký nói chuyện của mình và bạn thân đã bị anh xem hết.

Bữa sáng là do Tưởng Dư Hoài gọi người mang tới. Ăn sáng xong, Tưởng Dư Hoài nói với cô: "Hôm nay em có tiết học không?"

"Buổi chiều có tiết."

"Vậy buổi chiều tôi sẽ đến đón em, dẫn em đi ăn cơm, tổ chức sinh nhật cho em."

"Không cần đâu, tan học tôi sẽ về, chân anh không tiện, ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Nghỉ ngơi mấy ngày đã đỡ rồi."

Từ Hi Nhiễm đoán chắc anh cũng đã sắp xếp xong rồi, không muốn lãng phí tấm lòng của anh, cô nói: "Đừng trang trọng quá, ăn bữa cơm là được rồi."

“Ừm."

Sau khi Từ Hi Nhiễm rời khỏi, Tưởng Dư Hoài mở một cuộc họp trực tuyến. Họp xong cũng gần năm giờ, Tưởng Dư Hoài đeo chân giả lên. Chân anh đã tốt hơn nhiều rồi, lúc đeo chân giả cũng không đau nhiều nữa.

Đeo đồng hồ, cài tay áo, anh đứng trước gương, đút hai tay vào túi quần. Người đàn ông trong gương cao ngất, có ống quần che đi nên hoàn toàn không nhìn ra chỗ nào khác thường.

Xe lăn dù có thông minh đến đâu cũng không thể so với đôi chân lành lặn.

Sau khi tan học, Từ Hi Nhiễm chuẩn bị gọi điện thoại cho Tưởng Dư Hoài, hỏi anh đã tới chưa. Cô vừa ra khỏi giảng đường đã nhìn thấy Trình Vân Khải đứng dưới lầu.

"Sao anh lại ở đây?"

"Hỏi bạn học của em, bọn họ nói em học ở đây."

Trình Vân Khải cầm một chiếc hộp được đóng gói đẹp đẽ, anh ta giơ lên nói: "Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn."

Từ Hi Nhiễm nhận hộp quà, nói: "Lát nữa tôi còn có việc, lần sau có cơ hội sẽ mời anh ăn cơm."

"Có chuyện gì mà ngay cả thời gian ăn một bữa cơm cũng không có? Không phải vẫn muốn làm bạn bè sao? Hai ta đã lâu không cùng ăn cơm rồi."

"Tôi đã hẹn với anh Tưởng rồi."

"Anh Tưởng? Anh ta đến Bắc Đằng à?"

"Nhà họ Tưởng có công ty ở Bắc Đằng, anh ấy đến đây thị sát."

Trình Vân Khải mỉm cười nói: "Vậy đúng lúc, anh là thanh mai trúc mã của em, quả thật anh ta cũng nên mời anh ăn một bữa, cùng nhau đi."

Từ Hi Nhiễm dùng một loại ánh mắt "Anh đang nói giỡn" nhìn anh ta.

"Cô Từ."

Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên phía sau, Từ Hi Nhiễm quay đầu lại xem, chỉ thấy A Văn đứng cạnh xe. Thấy cô nhìn qua, A Văn chỉ vào xe nói: "Anh Tưởng tới đón cô."

"Tôi đi trước, lần sau sẽ mời anh ăn cơm."

A Văn mở cửa xe giúp cô, Từ Hi Nhiễm lên xe, Tưởng Dư Hoài thực sự ngồi bên trong. Từ Hi Nhiễm đang muốn chào anh, không ngờ Trình Vân Khải lại theo tới đây. Trước khi A Văn đóng cửa, Trình Vân Khải lấy tay để lên cửa xe nói với Tưởng Dư Hoài bên trong: "Anh Tưởng, tự giới thiệu một chút, tôi là Trình Vân Khải, lần trước đã gặp rồi. Tôi và Từ Hi Nhiễm là bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mẹ tôi cũng coi như một nửa mẹ của cô ấy, nhà tôi cũng coi như một nửa nhà mẹ đẻ của cô ấy. Theo lý mà nói, Từ Hi Nhiễm đã gả cho anh, anh Tưởng cũng nên mời người nhà như tôi ăn bữa cơm mới phải. Hôm nay là sinh nhật của Từ Hi Nhiễm, hay là anh Tưởng mời tôi ăn bữa cơm trước nhỉ. Tôi cũng muốn biết sau khi kết hôn cô ấy sống thế nào, tiện thể cho mẹ tôi một lời giải thích. Dù sao mẹ tôi vẫn luôn lo lắng sau khi kết hôn Từ Hi Nhiễm sống không tốt."

Tưởng Dư Hoài không trả lời, mà nhìn Từ Hi Nhiễm, muốn hỏi ý kiến của cô. Trình Vân Khải nói đến dì Viên Mẫn, điều này khiến Từ Hi Nhiễm hơi khó xử. Dù Trình Vân Khải khốn nạn thế nào thì dì Viên Mẫn thực sự luôn rất tốt với cô.

Từ Hi Nhiễm ngẫm nghĩ, nói: "Dì Viên Mẫn thực sự rất tốt với tôi, nhưng dì Viên là dì Viên, Trình Vân Khải là Trình Vân Khải, có thể không cần quan tâm đến anh ta."

Trình Vân Khải nghe vậy thì khó chịu, anh ta nói: "Từ Hi Nhiễm, tốt xấu gì cũng lớn lên cùng nhau, em nói vậy có vô tình quá không?"

Tưởng Dư Hoài suy nghĩ một lát, nói với Trình Vân Khải: "Cậu đã đại diện cho mẹ cậu, vậy thì lên xe đi."

Trình Vân Khải cũng không khách khí, lập tức vòng đến ghế phụ ngồi xuống.

Tưởng Dư Hoài đã đặt nhà ăn từ sáng sớm, ghế lô rất lớn, có thêm Trình Vân Khải thêm một chỗ cũng không có vấn đề gì.

Tưởng Dư Hoài thích ăn canh. Trong thực đơn có canh gà đen nhân sâm được để trong một cái tô nhỏ. Từ Hi Nhiễm múc một bát nhỏ trước, trong canh gà có hạt sen, Tưởng Dư Hoài không ăn hạt sen, Từ Hi Nhiễm lại dùng thìa lấy từng hạt sen ra. Sau khi chắc chắn trong bát không còn hạt sen, cô mới đặt xuống trước mặt Tưởng Dư Hoài.

Tưởng Dư Hoài muốn nói không cần làm như vậy, nhưng anh liếc nhìn Trình Vân Khải ngồi đối diện, không nói ra.

Từ Hi Nhiễm thích chăm sóc người khác, làm bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ tất nhiên Trình Vân Khải cũng biết. Còn nhớ trước đây lúc hai người ra ngoài ăn cơm, anh ta không ăn rau cần, cô đã gắp hết rau cần trong bát đi để anh ta ăn thịt. Mà bây giờ, cô lại dùng cùng một cách để chăm sóc người đàn ông khác.

Nhìn một màn này, Trình Vân Khải híp mắt lại, bàn tay đặt dưới bàn dần dần nắm chặt thành quyền.

"Tôi chỉ nghe Hi Nhiễm nói nhà anh Tưởng làm kinh doanh, không biết cụ thể là làm gì?"

"Tập đoàn Thiên Hành là sản nghiệp của nhà tôi."

"Thiên Hành?"

Sống ở Lạc Thành hơn mười năm, Trình Vân Khải không thể không biết Thiên Hành. Sữa đậu nành của Thiên Hành gần như là loại sữa mà mỗi người ở Lạc Thành đã uống từ nhỏ đến lớn.

Ở Lạc Thành, Thiên Hành cũng là doanh nghiệp địa phương mà không ai không biết. Vậy mà Tưởng Dư Hoài lại là người đứng đầu Thiên Hành. Trình Vân Khải thật sự rất khiếp sợ, xem ra anh còn nhiều tiền hơn anh ta nghĩ.

Món ăn đã được dọn lên tương đối, nhưng Trình Vân Khải cũng không muốn ăn, anh ta lại nói: "Từ nhỏ đến lớn, Từ Hi Nhiễm có rất nhiều tật xấu. Ví dụ như cô ấy thích ăn mấy thứ kỳ lạ, đậu hũ thối, da chiên giòn, gân ở chân heo, còn rất thích ăn loại bánh đậu gần cháy nhưng chưa cháy. Nếu có điều kiện, anh Tưởng có thể dặn dò đầu bếp trong nhà làm cho cô ấy. Chỉ cần được ăn những thứ này thì cô ấy có thể vui vẻ cả ngày."

Tưởng Dư Hoài nghe mấy câu này, theo bản năng nhìn Từ Hi Nhiễm. Từ Hi Nhiễm cười cười với anh bằng vẻ mặt cứng đờ, không khỏi hơi chột dạ, bởi vì cô từng nói với Tưởng Dư Hoài, cô không thích ăn gì.

Trình Vân Khải lại nói: "Đúng rồi, Từ Hi Nhiễm có bệnh thấp khớp nhẹ, anh Tưởng nhiều tiền như vậy, đúng lúc có thể đưa cô ấy đi điều trị. Nếu không, trời vừa mưa là cô ấy sẽ ồn ào nói đau tay, còn nữa... Cô ấy có một cái răng khôn nên nhổ, nhưng cô ấy lại sợ đau nên không chịu nhổ, anh Tưởng nhớ khuyên nhủ cô ấy, còn nữa... Thỉnh thoảng cô ấy sẽ hơi điên cuồng, toàn thân tỏa ra một loại áp suất thấp. Những lúc đó không cần nói gì với cô ấy, chỉ cần mua đồ ăn cho cô ấy, dỗ dành cô ấy là được, còn nữa..."

Từ Hi Nhiễm không nghe nổi nữa, cô ngắt lời: "Ăn cơm trước đi, nhiều đồ ăn như vậy."

Nụ cười của Trình Vân Khải sâu hơn, anh ta nhìn Tưởng Dư Hoài, nói: "Không phải anh Tưởng còn chưa biết những tật xấu này của cô ấy đấy chứ?"

Tưởng Dư Hoài nói: "Tôi và cô ấy mới bên nhau không lâu, đúng là tôi còn chưa biết hết một số thói quen của cô ấy. Nhưng tôi và cô ấy vẫn còn tương lai, tương lai nhiều năm như vậy, cũng đủ để tôi hiểu cô ấy. Huống hồ vị trí hoàn cảnh khác biệt, có một số thói quen cũng sẽ dần thay đổi. Những thứ cậu biết đều là quá khứ của cô ấy, không phải tương lai của cô ấy."

Trình Vân Khải hai lần muốn làm Tưởng Dư Hoài khó chịu nhưng đều không thành công. Không thể không nói người đàn ông này còn mưu mô hơn so với những gì anh ta biết. Nhìn thì nho nhã lễ độ, lời anh nói cũng thoả đáng đến mức không tìm được chỗ sai. Nhưng từng câu lại tràn ngập tính công kích, luôn có thể thản nhiên lấy nhu thắng cương.

Có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, còn có thể âm thầm phản công, người như thế quả thật không đơn giản. Từ Hi Nhiễm rơi vào tay anh, cũng không biết có chịu nổi không.

Kế tiếp mọi người yên lặng ăn cơm. Cơm nước xong đi ra, Tưởng Dư Hoài rất khách sáo nói với Trình Vân Khải: "Chúng tôi và cậu Trình không cùng đường, tôi gọi giúp cậu một chiếc xe đưa cậu về."

Nhìn thì có vẻ khách khí, nhưng sao Trình Vân Khải có thể không hiểu chứ. Anh đã nói rõ không muốn đi cùng anh ta, hơn nữa cũng đang gián tiếp nói với anh ta rằng, anh ta và Từ Hi Nhiễm đã là người của hai thế giới. Từ Hi Nhiễm và anh là một thế giới, đến bên anh, đi cùng anh, mà anh ta lại là thế giới khác, không cùng đường với bọn họ.

Trình Vân Khải mỉm cười nói: "Không cần phiền toái, tôi tự lái xe về. Cảm ơn anh Tưởng đã chiêu đãi, tôi ăn rất vui."

Tưởng Dư Hoài gật đầu, dẫn Từ Hi Nhiễm lên xe rời đi.

Từ Hi Nhiễm lo lắng những lời đáng ghét của Trình Vân Khải trong bữa ăn ảnh hưởng đến Tưởng Dư Hoài. Cô nhìn Tưởng Dư Hoài, vẻ mặt anh rất bình tĩnh. Từ Hi Nhiễm cảm thấy nếu giải thích lại có vẻ quá để tâm, mà có thể anh cũng không để trong lòng. Hơn nữa lần này ăn cơm cùng Trình Vân Khải cũng là anh đồng ý.

Về đến nhà, Tưởng Dư Hoài cởi áo khoác tây trang ra tiện tay ném lên sofa, sau đó kéo kéo cà-vạt. Không biết có phải ảo giác của Từ Hi Nhiễm hay không, cô cảm thấy động tác kéo cà-vạt của anh có hơi thô lỗ.

Tưởng Dư Hoài đi đến cạnh quầy rượu rót một ly rượu. Anh uống một ngụm rồi cầm cái ly đi đến trước cửa sổ sát đất. Một tay đút túi, một tay cầm miệng ly buông thõng cạnh người một cách tự nhiên. Anh vô thức động ngón tay lắc nhẹ ly rượu, rượu màu hổ phách trong ly sóng sánh theo động tác của anh.

Từ Hi Nhiễm thấy vậy thì nhắc nhở: "Anh Dư Hoài, chân anh bị nhiễm trùng, không thể uống rượu."

Tưởng Dư Hoài uống cạn một ngụm rượu còn lại. Trước cửa sổ sát đất có một cái bàn tròn bằng thủy tinh. Anh dùng ngón tay thon dài cầm miệng ly, đặt ly lên mặt bàn, sau đó búng nhẹ đầu ngón tay, đáy ly quay vài vòng trên bàn tròn như con quay rồi mới dừng lại.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, Từ Hi Nhiễm cảm thấy ánh mắt này của anh rất có hàm ý, tưởng chừng như êm đềm nhưng lại như có cảm xúc dâng trào, anh hỏi một câu: "Cậu ta rất hiểu em?"

"Cậu ta? Trình Vân Khải sao?"

Anh không trả lời, nhưng đôi mắt anh đã cho cô đáp án, người anh nói chính là Trình Vân Khải.

"Tôi và anh ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đúng là anh ta khá hiểu tôi, nhưng hiện giờ chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè."

Anh không nói nữa, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người cô. Mặc dù trong phòng khách có mở đèn, nhưng góc trước cửa sổ sát đất này vẫn không đủ ánh sáng. Màn đêm buông xuống, bầu trời như tấm vải nhung đen khổng lồ, ánh đèn của thành phố là những viên kim cương nhỏ bé dưới tấm màn nhung.

Sắc trời tối đen lọt vào trong mắt anh, đôi mắt kia càng thêm sâu thẳm sắc bén, thậm chí Từ Hi Nhiễm dần nhận ra một loại nguy hiểm.

Điều này khiến cô cảm thấy lo lắng bất an, cô vội hỏi: "Tôi đi lấy thuốc tới bôi giúp anh nhé."

Cô nói xong thì lập tức xoay người rời đi nhưng cổ tay lại chợt bị người bắt lấy. Từ Hi Nhiễm còn chưa phản ứng lại, bàn tay nắm tay cô đã sử dụng một chút kỹ năng, ngay sau đó cả người cô bị áp lên cửa sổ sát đất kia. Từ Hi Nhiễm muốn chạy trốn theo bản năng, một thân hình cao lớn lại phủ lên sau lưng. Anh cao hơn cô rất nhiều, dễ dàng giam cô giữa lồng ngực anh và cửa sổ sát đất.

Từ Hi Nhiễm hoảng sợ, cơ thể lập tức căng chặt, co người lại theo bản năng. Lúc này, ngực cô dán lên cửa sổ sát đất, sau lưng tựa vào Tưởng Dư Hoài, cô không thể động đậy.

"Anh Dư Hoài?" Cô hỏi với giọng run run, cô không biết anh muốn làm gì.

Tưởng Dư Hoài chống hai tay lên cửa sổ sát đất, hơi cong người, vùi mặt vào gáy cô.

Trong nhà có hệ thống sưởi hơi, vừa về đến nhà cô đã cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Mà anh cũng chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Cơ thể hai người dán chặt vào nhau. Thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ và độ đàn hồi của cơ bắp trước ngực anh một cách rõ ràng.

Khi anh tới gần, hơi thở mạnh mẽ của anh bao phủ cô, Từ Hi Nhiễm có cảm giác mình gần như không hô hấp được.

"Thanh mai trúc mã?"

Anh nói nhỏ, cố ý đè thấp giọng, tông giọng thay đổi, khác hẳn với giọng nói chuyện lúc bình thường. Bình thường giọng anh chững chạc, cẩn trọng, thế nhưng giờ phút này, giọng anh lộ ra một loại nguy hiểm mơ hồ.

Từ Hi Nhiễm không biết làm sao, thậm chí vào lúc này cô cảm thấy đầu óc đã chết máy. Cô hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, tất nhiên cũng không biết anh bỗng nói một câu thanh mai trúc mã là có ý gì.

Cô nghe thấy anh phát ra một tiếng cười nhỏ đầy kìm nén, rồi sau đó cô cảm giác được một hơi thở nóng hổi phả vào cổ, như bị bỏng, tiếp đó là cảm giác ướt át và nóng bỏng.

Thiếu chút nữa Từ Hi Nhiễm đã thét chói tai, bởi vì cô nhận ra, cổ cô đột nhiên nóng như bị bỏng, là vì anh đặt môi lên.

--------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đàn ông lớn tuổi thực sự rất có tính chiếm hữu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện