Mà khi Bạch Lan nhìn thấy Từ Hi Nhiễm, cô ấy cũng kinh ngạc vì ngoại hình của Từ Hi Nhiễm. Chắc hẳn cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới bà xã của Tưởng Dư Hoài lại giống mình như vậy.

Khí chất của Bạch Lan giống với tên của cô ấy, thanh lịch như hoa lan. Cô ấy có mái tóc dài đen bóng, ngoại hình rất đẹp, là kiểu xinh đẹp trẻ trung thanh lịch. Một vẻ đẹp thuần khiết, giống như hoa lan mọc bên khe suối.

Trong mấy người ở đây, Tưởng Dư Hoài là người bình tĩnh nhất, anh khách sáo nói: "Bên kia có đồ ăn và thức uống, hai người có thể đến bên đó nghỉ ngơi một lúc."

Thẩm Vân Kiêu vốn muốn nhìn trò hay, nhưng Tưởng Dư Hoài bình tĩnh hơn anh ta nghĩ. Anh ta bỗng cảm thấy nhàm chán, dẫn Bạch Lan rời đi trước.

Sau khi hai người đi xa, Từ Hi Nhiễm mới hồi phục tinh thần, cô hỏi Tưởng Dư Hoài: "Cô Bạch Lan ấy là mối tình đầu của anh sao?"

Từ Hi Nhiễm nghe được chuyện Tưởng Dư Hoài có mối tình đầu từ miệng người khác. Vì không quá để ý đến mối tình đầu của anh nên cô chưa từng hỏi. Dù sao đó đã là chuyện quá khứ, cô cũng không muốn hỏi nhiều.

"Ừm." Anh thẳng thắn thừa nhận.

Tâm tình Từ Hi Nhiễm rất phức tạp, cô muốn ở một mình một lúc: "Em đi toilet một lát."

Từ Hi Nhiễm không đi toilet mà trở về phòng thay đồ, cô đóng cửa khóa trái lại, vội vàng đi đến trước gương, nhìn mặt mình trong gương.

Nhớ lại Bạch Lan vừa gặp, cô chợt hiểu ra rất nhiều chuyện. Tại sao cô và Tưởng Dư Hoài mới gặp mặt một lần anh đã bằng lòng kết hôn với cô, thậm chí còn không thèm để ý đến gia cảnh của cô, cũng không để ý đến việc kết thông gia với người kỳ lạ như bố và mẹ kế của cô.

Phải chăng là bởi vì anh thấy được bóng dáng của mối tình đầu trên người cô? Từ Hi Nhiễm nói không rõ cảm xúc trong lòng.

Lúc này, đứng trong nhà vệ sinh, Bạch Lan đã dần bình tĩnh lại. Với tư cách là nhà tài trợ, Thẩm Vân Kiêu muốn cô ấy tham gia tiệc rượu cùng anh ta, cô ấy không có cách nào từ chối. Nhưng khi đến nơi cô ấy mới biết đây là tiệc tốt nghiệp Tưởng Dư Hoài cho chuẩn bị bà xã của anh. Trước khi vào cửa cô ấy đã do dự, Thẩm Vân Kiêu cũng không ép cô ấy. Anh ta cho cô ấy một chút thời gian để bình tĩnh. Cô ấy vốn không muốn vào, nhưng Thẩm Vân Kiêu lại nói với cô ấy, tiệc rượu này sẽ rất thú vị.

Cô ấy vốn nghĩ mình đã chia tay Tưởng Dư Hoài nhiều năm rồi, hình như cũng không có vấn đề gì. Cô ấy chỉ đến tham gia tiệc rượu cùng người đầu tư mà thôi.

Thế nhưng cô ấy đã thực sự kinh ngạc khi nhìn thấy bà xã của Tưởng Dư Hoài.

Năm đó, sau khi chia tay Tưởng Dư Hoài, cô ấy đã thử níu kéo, nhưng thái độ của Tưởng Dư Hoài rất cứng rắn, không hề cho cô ấy cơ hội níu kéo. Cô ấy đã cố gắng thử buông tay. Mặc dù bởi vì liên quan đến công việc nên đã gặp anh mấy lần, nhưng mỗi lần gặp mặt họ đều chỉ chào hỏi như những người quen bình thường. Cô ấy nghe nói anh đã kết hôn, không thể nói là vui vẻ, nhưng cũng không quá buồn. Đến tuổi này rồi, anh cũng nên kết hôn thôi.

Thế nhưng hôm nay, khi cô ấy nhìn thấy khuôn mặt của bà xã anh, gương mặt kia có nét giống cô ấy, sao lại trùng hợp vậy chứ? Điều này khiến cô ấy không thể không nghĩ nhiều.

Tại sao lại kết hôn với một người giống cô chứ? Vốn đã qua nhiều năm như vậy, cô ấy cũng buông xuống rồi, nhưng tại sao anh lại cưới một người giống cô ấy chứ? Tại sao?

Tưởng Dư Hoài đợi một lúc không thấy Từ Hi Nhiễm trở về, anh định ra ngoài tìm cô, vừa ra khỏi cửa thì đụng phải Bạch Lan. Bạch Lan còn chưa hoàn toàn bình ổn cảm xúc, lúc này thấy Tưởng Dư Hoài, tâm tình càng thêm phức tạp. Vẻ mặt Tưởng Dư Hoài cũng không có gì thay đổi, anh gật đầu với cô ấy một cái giống như đối xử với những vị khách bình thường.

Tưởng Dư Hoài đang muốn rời đi, Bạch Lan lại gọi anh: "Tưởng Dư Hoài, anh đợi chút."

"Có việc?" Anh tỏ vẻ nôn nóng, trong giọng nói cũng có mấy phần mất kiên nhẫn.

"Mặc dù chúng ta đã chia tay nhiều năm, em không nên nhắc lại chuyện xưa, nhưng em rất muốn biết tại sao anh lại kết hôn với một người có ngoại hình giống em vậy?"

"Cô cũng đã nói chúng ta chia tay nhiều năm rồi. Tôi cưới người như nào cũng không phải chuyện cô nên hỏi."

Anh nói xong thì xoay người rời khỏi, hơn nữa lời anh nói cũng không khách khí cho lắm. Bạch Lan nhìn bóng lưng anh lại bắt đầu thấy nghi hoặc, nhìn anh không giống dáng vẻ nhớ tình cũ, chẳng lẽ mình hiểu lầm rồi?

Tiếng đập cửa bất ngờ vang lên cắt ngang suy nghĩ của Từ Hi Nhiễm. Từ Hi Nhiễm điều chỉnh cảm xúc một lúc rồi mới đi mở cửa, chỉ thấy Tưởng Dư Hoài đứng ngoài cửa. Nhìn thấy Tưởng Dư Hoài vào lúc này, tâm trạng của Từ Hi Nhiễm lại càng thêm phức tạp.

Tưởng Dư Hoài đi vào cửa hỏi: "Sao em lại ở trong này? Mệt mỏi lắm sao?"

Từ Hi Nhiễm khổ sở trong lòng, đổi lại là ai chắc cũng sẽ khổ sở thôi. Lúc trước chồng cô lấy cô chỉ vì cô giống bạn gái trước của anh. Có lẽ anh thân mật với cô, anh hôn cô, anh đối tốt với cô cũng chỉ vì cô khiến anh thấy được hình bóng của bạn gái trước mà thôi.

Tưởng Dư Hoài phát hiện ánh mắt cô nhìn anh không bình thường, anh hỏi: "Làm sao vậy?"

Từ Hi Nhiễm nói: "Cô Bạch Lan ấy thật sự là mối tình đầu của anh sao?"

"Coi như vậy."

Lòng Từ Hi Nhiễm nặng trịch, cô lại nói: "Hình như em và Bạch Lan hơi giống nhau, có phải lúc trước anh chọn kết hôn với em là bởi vì em giống cô ấy không?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Đương nhiên không phải, em là em, cô ấy là cô ấy, chỉ có thể nói anh thích kiểu con gái như vậy, hai người lại vừa đúng là kiểu đó mà thôi."

"..."

Kiểu con gái anh thích, dường như anh đang gián tiếp nói là anh thích cô nhỉ? Nghe câu trả lời này, Từ Hi Nhiễm cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nếu đã nói tới chủ đề này, vậy cô sẽ hỏi hết những điều mình thắc mắc.

Từ Hi Nhiễm lại hỏi: "Em muốn nghe về chuyện giữa anh và cô ấy, hai người yêu nhau bao lâu, tại sao lại chia tay?"

Tưởng Dư Hoài nói: "Đều là chuyện quá khứ rồi, cần gì phải để ý chứ. Hôm nay là tiệc tốt nghiệp của em, đừng để ý đến chuyện khác, hưởng thụ tiệc rượu thôi được không."

Từ Hi Nhiễm luôn luôn thuận theo, nhưng hôm nay cô lại cực kỳ cứng đầu, cô nói: "Em tò mò, anh có thể nói cho em biết không?"

Tưởng Dư Hoài suy nghĩ một lát, như đang nhớ lại điều gì, nhưng mặt anh vẫn bình tĩnh, dường như những kỷ niệm đó không hề tạo ra chút gợn sóng nào.

"Cô ấy là bạn gái thời đại học của anh, bọn anh bên nhau không lâu, chắc chỉ mấy tháng."

Từ Hi Nhiễm nghe được bọn họ yêu nhau mới mấy tháng, cô thoáng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Bọn anh bên nhau thế nào, là anh theo đuổi cô ấy hay cô ấy theo đuổi anh?"

"Xem như cô ấy theo đuổi anh, lúc đó cô ấy đối với anh rất tốt, anh bị cô ấy làm cho cảm động."

"Vậy tại sao bọn anh lại chia tay?"

"Lúc đầu cô ấy không biết anh có khuyết tật, sau đó khi cô ấy biết thì không chấp nhận được nên đã chia tay."

"Không chấp nhận được?"

Từ Hi Nhiễm thực sự không thể hiểu nổi, cho dù Tưởng Dư Hoài có khuyết tật, nhưng anh vẫn là người rất xuất sắc. Ngay cả khi có khuyết điểm như vậy thì cũng không che mờ được ánh sáng của anh, tại sao lại không chấp nhận được chứ? Hơn nữa Bạch Lan còn chủ động theo đuổi Tưởng Dư Hoài, chắc hẳn phải rất thích anh mới đúng.

Tưởng Dư Hoài nói: "Lúc học đại học anh vẫn sinh hoạt như người bình thường, người bên cạnh cũng không biết anh là người tàn tật. Sau khi ở bên cô ấy một thời gian, anh nghĩ cũng đã đến lúc nói cho cô ấy biết, cho nên anh đã nói chuyện mình có khuyết tật với cô ấy. Cô ấy bị dọa sợ. Chắc là cảm thấy anh không phải Tưởng Dư Hoài xuất sắc và hoàn hảo mà cô ấy biết, hoặc là cảm thấy anh không nói cho cô ngay từ đầu là đang lừa gạt cô ấy. Cô ấy lùi bước. Mà vào khoảnh khắc cô ấy lùi bước, anh cũng nhận ra, cô ấy không phải người mà anh muốn làm bạn cả đời."

"Vậy sau đó thì sao, cô ấy có từng níu kéo không?"

"Cô ấy từng níu kéo, nhưng anh từ chối. Vài ngày sau khi bị cái chân tàn của anh dọa chạy thì cô ấy đã tới tìm anh. Cô ấy nói với anh, lúc đó cô ấy chỉ là nhất thời không thể chấp nhận, sau khi bình tĩnh mấy ngày cô ấy đã nghĩ thông rồi. Nhưng cô ấy không biết vào lúc cô ấy bị dọa đến hoảng hốt lo sợ rồi xoay người rời đi, anh đã hoàn toàn từ bỏ đoạn tình cảm này rồi."

Từ Hi Nhiễm hiểu rồi. Nói cách khác, sau khi cô gái biết Tưởng Dư Hoài là người tàn tật thì nhất thời không thể chấp nhận mà sợ hãi bỏ chạy, thế nhưng sau đó đã thuyết phục bản thân chấp nhận. Nhưng ngay khi cô ấy xoay người chạy đi, trái tim Tưởng Dư Hoài đã hoàn toàn rét lạnh, anh cũng hoàn toàn từ bỏ cô ấy.

Cô từng nghe người khác nói, nhiều năm như vậy Tưởng Dư Hoài vẫn không kết hôn là bởi vì không thể quên được mối tình đầu. Nhưng hiện giờ nghe anh nói như vậy, thật ra tình cảm giữa anh và mối tình đầu vẫn chưa đến mức khó chia xa. Vậy tại sao lâu như vậy mà anh vẫn không có bạn gái, đến tận năm ba mươi tuổi mới kết hôn?

"Còn gì không rõ nữa, anh có thể giải đáp cho em."

Từ Hi Nhiễm liếc mắt nhìn anh, cuối cùng vẫn hỏi ra: "Bọn anh còn liên lạc không?"

"Không có, thực sự đã cắt đứt hẳn rồi."

Từ Hi Nhiễm gật gật đầu, ai cũng có quá khứ, bản thân cô cũng có quá khứ. Không phải cô cũng từng yêu Trình Vân Khải sao? Hơn nữa đối với một người ở độ tuổi của Tưởng Dư Hoài, trước khi cưới cô mà chỉ có một người bạn gái cũng xem như là ít rồi. Nếu đã là quá khứ, cô cũng không muốn so đo nữa.

"Còn muốn hỏi gì không?"

"Hết rồi."

"Vậy cùng anh ra ngoài đi, khách khứa còn đang chờ."

Lúc hai người tay trong tay đi ra ngoài giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẻ mặt tự nhiên hỏi thăm khách khứa, Bạch Lan đã rời khỏi còn Thẩm Vân Kiêu vẫn chưa đi. Anh ta ngồi cách đó không xa nhìn hai vợ chồng cô. Rượu màu hổ phách sóng sánh trong ly, xem ra cô vợ nhỏ này của Tưởng Dư Hoài bao dung hơn anh ta nghĩ.

Tuy giữa chừng xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng tâm trạng của Từ Hi Nhiễm cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Nói sao thì tiệc tốt nghiệp lần này cũng coi như viên mãn.

Hôm sau, Từ Hi Nhiễm vừa tan làm đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ở cửa công ty, cô nhận ra đây là xe của nhà Trình Vân Khải.

Cô vừa đi tới thì cửa kính xe lập tức chậm rãi hạ xuống, Trình Vân Khải ngồi trên xe nói với cô: "Lên xe."

"Sao anh lại tới đây?"

"Đến nói với em chút việc, lên xe trước."

Từ Hi Nhiễm xem thời gian, cô không biết Trình Vân Khải muốn nói gì, nhưng cô không muốn lên xe anh ta, cô nói: "Có gì thì nói luôn ở đây đi."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trình Vân Khải cũng không ép cô, xuống xe nói với cô: "Anh muốn nói với em chuyện bạn gái cũ của Tưởng Dư Hoài."

Lúc ấy ở tiệc rượu, Trình Vân Khải nghe thấy người xung quanh nghị luận mới biết cô gái kia là bạn gái cũ của Tưởng Dư Hoài. Đám người tám chuyện kia chắc là người nhà của Tưởng Dư Hoài, dường như bọn họ rất cảnh giác với sự xuất hiện của cô gái kia. Thậm chí anh ta còn nghe được tiếng mẹ Tưởng Dư Hoài nhỏ giọng sai người mời cô gái tên Bạch Lan kia rời đi.

Sau đó Trình Vân Khải đi vệ sinh, lúc đi ngang qua một góc lại nghe được tiếng người nói chuyện gần đó.

"Sao người phụ nữ kia lại tới đây chứ, xem bác cả căng thẳng thế nào kìa."

"Còn không phải do cậu cả nhà họ Thẩm giở trò quỷ sao, sao anh ta cứ muốn làm anh cả chúng ta không thoải mái chứ?"

"Nhưng nói gì thì nói, mấy người có phát hiện chị dâu cả hơi giống cô gái kia không."

"Đừng nói lung tung."

"Tôi không nói lung tung, các người nhìn kỹ khi chị dâu cả cười rộ lên, có phải sẽ lộ ra hai cái răng khểnh giống người phụ nữ kia không. Cả đôi mắt kia nữa, đều là mắt hạnh."

"Ấy, cô nói như vậy, đúng là hơi giống thật."

Trình Vân Khải cẩn thận nhớ lại cô gái vừa nhìn thấy lúc nãy, hình như giống Từ Hi Nhiễm thật. Sau khi tiệc rượu kết thúc, Trình Vân Khải Về đến nhà vẫn nghĩ đến việc này. Lúc trước anh ta vẫn cho rằng Tưởng Dư Hoài mới thấy Từ Hi Nhiễm một lần đã coi trọng cô là do thấy sắc đẹp nảy lòng tham, hiện giờ xem ra không phải như vậy.

"Cô gái xuất hiện trong tiệc tốt nghiệp của em là bạn gái cũ của Tưởng Dư Hoài, em cũng thấy rồi chứ?"

"Thấy rồi, sao vậy?"

"Em không cảm thấy kỳ lạ sao?"

"Kỳ lạ cái gì?"

"Ngoại hình của em và cô ấy có hơi giống nhau."

"Vậy thì có gì mà kỳ lạ, Tưởng Dư Hoài khá thích kiểu ngoại hình như vậy, trùng hợp là tôi và bạn gái cũ của anh ấy đều là loại hình này thôi mà."

"Em có bị ngốc không thế?" Trong giọng nói của Trình Vân Khải chứa đầy sự tức giận: "Chẳng lẽ em còn không rõ sao, tại sao em và Tưởng Dư Hoài mới gặp mặt một lần anh ta đã coi trọng em. Đó là bởi vì em giống bạn gái cũ của anh ta. Anh ta vẫn không thể quên được bạn gái cũ của anh ta! Anh cũng là đàn ông, anh hiểu rõ suy nghĩ của đàn ông."

"Anh quan tâm chuyện của mình đi, quan tâm chuyện của người khác như vậy làm gì?"

"Anh không thể quan tâm em sao? Anh nói cho em biết, tốt nhất em mau chóng ly hôn với Tưởng Dư Hoài đi, nếu không về sau chỉ có em khổ sở."

"Không nghiêm trọng như anh nói đâu. Hơn nữa, cho dù lúc trước Tưởng Dư Hoài ở bên tôi thật sự chỉ vì tôi giống bạn gái cũ của anh ấy đi nữa thì anh ấy đối tốt với tôi cũng là thật, việc nào ra việc đó được không?"

Trình Vân Khải kinh ngạc vì lời cô nói: "Em bị ngốc hả Từ Hi Nhiễm? Việc này còn chưa đủ nghiêm trọng với em sao? Anh nghĩ bình thường em cũng rất thông minh, tại sao trong chuyện này em lại ngu ngốc thế hả?" Nói đến đây Trình Vân Khải như nhận ra điều gì đó không bình thường, anh ta híp mắt lại, nhìn chằm chằm Từ Hi Nhiễm: "Trừ khi em không thương anh ta. Chỉ khi em không thương anh ta nên em mới không quan tâm đến việc liệu có phải anh ta ở cùng em chỉ vì nhìn thấy hình bóng người phụ nữ khác trên người em hay không."

Từ Hi Nhiễm xem thời gian, cô cũng không muốn tiếp tục nói chuyện này với anh ta, cô nói: "Tôi phải về, hai ta không cùng đường, anh không cần tiễn tôi."

Từ Hi Nhiễm nói xong lập tức rời đi, lần này Trình Vân Khải lại không ngăn cản cô.

Tập đoàn Thiên Hành và Vận tải Lâm thị thường xuyên hợp tác. Thỉnh thoảng Lâm Thư Ngữ cũng tới Thiên Hành họp. Hôm nay cô ấy và Tưởng Dư Hoài trao đổi về dự án mới nhất, hai người đã xem qua và không thấy có vấn đề gì. Đợi hai bên mở họp lần hai xong là dự án này có thể chính thức thông qua.

Nói xong chính sự, lúc rời đi Lâm Thư Ngữ vọt tới trước mặt anh nói: "Vốn tôi không nên nhúng tay vào việc riêng của cậu, nhưng cô Bạch cứ nhờ tôi mãi."

Tưởng Dư Hoài khó hiểu: "Cái gì?"

Tưởng Dư Hoài vừa dứt lời chợt nghe tiếng đập cửa, anh đáp một tiếng, trợ lý đẩy cửa tiến vào: "Chủ tịch Tưởng, cô Bạch Lan đến."

Tưởng Dư Hoài đảo mắt, Bạch Lan thực sự đi sau trợ lý.

Bạch Lan từ cửa tiến vào, Lâm Thư Ngữ đứng lên nói: "Hai người nói chuyện đi." Cô ấy ra cửa còn không quên đóng cửa lại giúp hai người.

Bình thường, không hẹn trước thì rất khó gặp người như Tưởng Dư Hoài, chắc hẳn Bạch Lan đã tới cùng Lâm Thư Ngữ. Phòng làm việc nhất thời chìm trong yên tĩnh, Tưởng Dư Hoài hỏi thẳng cô ấy: "Cô tìm tôi có việc gì?"

"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi em hỏi anh lần trước, tại sao bà xã của anh lại giống em như vậy."

Tưởng Dư Hoài suy nghĩ một lát, hỏi cô ấy: "Cô thật sự muốn biết?"

"Đương nhiên."

"Cô còn nhớ lúc chúng ta yêu nhau tôi từng nói với cô về chuyện của Tần Hi không?"

"Ừm, em nhớ."

"Tần Hi là có thật."

Bạch Lan nhìn anh với vẻ khiếp sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện