Editor: Quỳnh Nguyễn

Nói xong An Ny tiểu thư liền xoay người rời khỏi.

Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm bóng dáng An Ny tiểu thư biến mất trước cửa thang máy mới nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thoáng qua cửa phòng được bao khép hờ.

Là vì cô cắt ngang, Đường Thời và An Ny tiểu thư mới không có tiếp tục sao?

Nhìn An Ny tiểu thư cực kỳ mất hứng rời đi, vậy Đường Thời a?

Tâm tình anh giờ phút này có phải cũng thật không tốt hay không?

Ở trước mặt anh, mình vốn làm sai cái gì, ngày hôm qua ở trên tiệc sinh nhật anh, anh mang cô lên lầu, sau khi mây mưa còn phát ra lửa giận lớn như vậy với cô.

Hôm nay ở trong công ty, cô cũng không dám dễ dàng đi gần anh, sợ anh chưa nguôi giận.

Hiện tại gây ra chuyện như vậy.....

Cố Khuynh Thành đứng ở cửa, nhiều lần giơ tay lên chạm vào cửa, cuối cùng lại không có dũng khí liền để xuống.

Cố Khuynh Thành do dự khoảng năm sáu lần, rốt cuộc cô hít sâu một hơi đẩy cửa ra đi vào.

Phòng được bao cực kỳ yên tĩnh, Đường Thời ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ không biết nghĩ gì.

Cửa sổ mở ra, có từng trận gió lạnh thổi vào.

Cố Khuynh Thành tay chân nhẹ nhàng bước tiếp bước chân, hướng bên trong đi vào, lúc cách Đường Thời hai mét, bước chân Cố Khuynh Thành hơi hơi dừng, sau đó ngừng thở, cất bước đi tới bên cạnh Đường Thời.

Đường Thời hơi hơi nghiêng đầu nhìn lướt qua Cố Khuynh Thành.

Vẻ mặt người đàn ông có chút lạnh nhạt, Cố Khuynh Thành nhìn thoáng qua liền vội vàng cúi đầu, đáy lòng nhớ lại, quả nhiên Đường Thời bởi vì mình vừa mới cắt ngang, mất hứng rồi.

Đường Thời nhìn lướt qua Cố Khuynh Thành, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn chăm chú phía ngoài cửa sổ.

Cố Khuynh Thành thường thường nâng mí mắt, vụng trộm đánh giá hai mắt của anh, cô nhìn ra được anh cũng không có ý tứ mở miệng nói chuyện, hai người dù sao cũng không thể cứ trầm mặc như vậy, Cố Khuynh Thành đảo tròn mắt, nhìn thấy trên bàn ăn Đường Thời chưa ăn, quần áo không có dính dầu mỡ một chút, nghĩ đến đêm nay anh hầu như không có động đũa, vì thế liền mở miệng nói: “Đường tổng, ngài cả đêm đều chưa ăn gì, là do đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

Cố Khuynh Thành nói những lời này, giống như lầm bầm lầu bầu, căn bản không có nhận được bất luận cái gì đáp lại.

Cố Khuynh Thành nhìn đồ ăn trên bàn đều đã lạnh, mặc dù hợp khẩu vị, Đường Thời soi mói cũng sẽ không ăn.

Cố Khuynh Thành biết buổi tối Đường Thời thích ăn đồ ăn nhẹ, cho nên liền mở miệng lần nữa nói: “ Tôi để cho khách sạn làm một chút đồ chay cho ngài nhé?”

Lần này Đường Thời rốt cục có phản ứng, anh nghiêng đầu cùng ánh mắt Cố Khuynh Thành ở một chỗ.

Ánh mắt anh cực kỳ động lòng người, mắt đen như mực sáng ngời, thâm thúy có hồn, nhưng mà bên trong lại hiện ra một chút lạnh lẽo: “ Cố Khuynh Thành, cô ở trước mặt ta, có thể thu hồi những dối trá làm mất khẩu vị của cô hay không!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện