Editor: Quỳnh Nguyễn
Ngữ khí Đường Thời chói tai bén nhọn, không có chút nào che giấu trào phúng đáy lòng mình.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành căng thẳng, mấp máy môi, mí mắt hơi hơi buông thõng xuống, che giấu lại bi thương nơi đáy mắt.
Cô lập tức nhớ tới tối qua, mình muốn giúp anh cỡi ra y phục giặt sạch sẽ cho anh, kết quả cũng như là hôm nay, bị anh chán ghét.
Mỗi một lần cô chăm sóc tỉ mỉ với anh, đổi lấy đều là khinh thường của anh.
Cô liều mạng muốn đi làm tốt nhất, đổi lấy đều là ghét bỏ của anh.
Cô nhớ rõ, lúc trước, ngữ khí Đường Thời nói chuyện với tự mình có đôi khi cũng là lạnh như băng, nhưng mà, đều là những lần như thế đều là lúc cô phạm sai lầm.
Lúc ấy, anh tối đa là ngữ khí lạnh lùng một chút, chưa bao giờ nói qua bất kỳ cái gì khó nghe với cô.
Nhưng mà hiện tại, đừng nói cô phạm sai lầm, cô khắp nơi suy nghĩ vì anh, đổi lấy là bén nhọn vô tình một lần so với một lần càng đả thương người hơn.
Cô không phải người không có nóng nảy, cũng không phải người không sĩ diện, cô cực kỳ muốn liền xoay người rời khỏi như vậy, từ nay về sau hoàn toàn không có quan hệ với anh, không còn có bất kỳ cái gì liên quan.
Nhưng mà cô nghĩ đến, buổi sáng cha mình buồn rầu, nghĩ đến giữa trưa Phùng Y Y đùa cợt cha mẹ mình, Cố Khuynh Thành chỉ có thể dùng lực nắm quả đấm, bắt buộc chính mình vô cảm, bắt buộc chính mình không có nghe thấy lời Đường Thời, bắt buộc chính mình không cần để ý.
Đường Thời nhìn chằm chằm bộ dạng Cố Khuynh Thành phục tùng, nhìn hai giây liền nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục nhìn chăm chú về phía ngoài cửa sổ.
Trong phòng được bao càng thêm yên tĩnh.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành vốn bởi vì cắt ngang chuyện Đường Thời và An Ny tiểu thư liền lo lắng khẩn trương, không muốn đối mặt với Đường Thời, hiện tại bị anh trào phúng như vậy, cô cảm thấy áp lực càng có chút lớn, càng muốn biến mất trước mặt Đường Thời.
Cố Khuynh Thành nghĩ Đường Thời vốn không nói lời nào sẽ tính tiền rời khỏi.
Nhưng mà ̣ thời gian tích táp trôi qua thật lâu, Đường Thời từ đầu đến cuối không có một chút phản ứng, cuối cùng Cố Khuynh Thành có chút nhịn không được mở miệng nói: “Đường tổng, thời gian không còn sớm, có muốn kêu người phục vụ tính tiền hay không?”
Đường Thời quay đầu, nhìn thoáng qua Cố Khuynh Thành, mặc dù vẫn không có mở miệng nói chuyện như cũ, nhưng mà người từ trên ghế ngồi đứng lên.
Cố Khuynh Thành đứng ở vị trí cách chỗ ngồi của anh nửa mét, Đường Thời đứng lên, bước một bước lên trước liền đứng ở trước mặt Cố Khuynh Thành.
Anh đột nhiên dựa vào gần cô như vậy, làm cho tâm Cố Khuynh Thành lập tức nhảy vọt lên cổ họng, cô thấp hơn so với anh rất nhiều, không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ là ánh mắt thường thường nhìn chằm chằm cúc áo trước ngực tây trang của anh, nuốt nước miếng tìm lý do, muốn xoay người cách xa anh một chút: “ Tôi đi gọi người phục vụ.”
Cố Khuynh Thành không đợi Đường Thời đồng ý, liền tự tiện xoay người chuẩn bị hướng về phía cửa đi đến.
Ngữ khí Đường Thời chói tai bén nhọn, không có chút nào che giấu trào phúng đáy lòng mình.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành căng thẳng, mấp máy môi, mí mắt hơi hơi buông thõng xuống, che giấu lại bi thương nơi đáy mắt.
Cô lập tức nhớ tới tối qua, mình muốn giúp anh cỡi ra y phục giặt sạch sẽ cho anh, kết quả cũng như là hôm nay, bị anh chán ghét.
Mỗi một lần cô chăm sóc tỉ mỉ với anh, đổi lấy đều là khinh thường của anh.
Cô liều mạng muốn đi làm tốt nhất, đổi lấy đều là ghét bỏ của anh.
Cô nhớ rõ, lúc trước, ngữ khí Đường Thời nói chuyện với tự mình có đôi khi cũng là lạnh như băng, nhưng mà, đều là những lần như thế đều là lúc cô phạm sai lầm.
Lúc ấy, anh tối đa là ngữ khí lạnh lùng một chút, chưa bao giờ nói qua bất kỳ cái gì khó nghe với cô.
Nhưng mà hiện tại, đừng nói cô phạm sai lầm, cô khắp nơi suy nghĩ vì anh, đổi lấy là bén nhọn vô tình một lần so với một lần càng đả thương người hơn.
Cô không phải người không có nóng nảy, cũng không phải người không sĩ diện, cô cực kỳ muốn liền xoay người rời khỏi như vậy, từ nay về sau hoàn toàn không có quan hệ với anh, không còn có bất kỳ cái gì liên quan.
Nhưng mà cô nghĩ đến, buổi sáng cha mình buồn rầu, nghĩ đến giữa trưa Phùng Y Y đùa cợt cha mẹ mình, Cố Khuynh Thành chỉ có thể dùng lực nắm quả đấm, bắt buộc chính mình vô cảm, bắt buộc chính mình không có nghe thấy lời Đường Thời, bắt buộc chính mình không cần để ý.
Đường Thời nhìn chằm chằm bộ dạng Cố Khuynh Thành phục tùng, nhìn hai giây liền nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục nhìn chăm chú về phía ngoài cửa sổ.
Trong phòng được bao càng thêm yên tĩnh.
Đáy lòng Cố Khuynh Thành vốn bởi vì cắt ngang chuyện Đường Thời và An Ny tiểu thư liền lo lắng khẩn trương, không muốn đối mặt với Đường Thời, hiện tại bị anh trào phúng như vậy, cô cảm thấy áp lực càng có chút lớn, càng muốn biến mất trước mặt Đường Thời.
Cố Khuynh Thành nghĩ Đường Thời vốn không nói lời nào sẽ tính tiền rời khỏi.
Nhưng mà ̣ thời gian tích táp trôi qua thật lâu, Đường Thời từ đầu đến cuối không có một chút phản ứng, cuối cùng Cố Khuynh Thành có chút nhịn không được mở miệng nói: “Đường tổng, thời gian không còn sớm, có muốn kêu người phục vụ tính tiền hay không?”
Đường Thời quay đầu, nhìn thoáng qua Cố Khuynh Thành, mặc dù vẫn không có mở miệng nói chuyện như cũ, nhưng mà người từ trên ghế ngồi đứng lên.
Cố Khuynh Thành đứng ở vị trí cách chỗ ngồi của anh nửa mét, Đường Thời đứng lên, bước một bước lên trước liền đứng ở trước mặt Cố Khuynh Thành.
Anh đột nhiên dựa vào gần cô như vậy, làm cho tâm Cố Khuynh Thành lập tức nhảy vọt lên cổ họng, cô thấp hơn so với anh rất nhiều, không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ là ánh mắt thường thường nhìn chằm chằm cúc áo trước ngực tây trang của anh, nuốt nước miếng tìm lý do, muốn xoay người cách xa anh một chút: “ Tôi đi gọi người phục vụ.”
Cố Khuynh Thành không đợi Đường Thời đồng ý, liền tự tiện xoay người chuẩn bị hướng về phía cửa đi đến.
Danh sách chương