Sau khi thất bại ở những lần trước đó, Đường Tâm hiểu rằng, chỉ đơn giản trêu chọc người đàn ông này thì sẽ không có khả năng để anh chủ động hôn cô.

Thậm chí, hôm nay có mặt “tình địch” mà anh cũng chỉ mượn góc thôi đấy? Thế sao được? Làm vậy thì khi nào cô mới có thể nhận được đủ 100 nụ hôn đây chứ?

Nếu kỹ xảo bình thường không dùng được, thì phải đi đường ngang ngõ tắt thôi.

Ví dụ như, lúc anh đang bận rộn chuyện công việc thì đến làm phiền anh, để anh không thể nào có thể phản ứng lại cô, sẽ tùy tiện hôn một chút để đối phó với cô… Cũng được nhỉ?

Mục đích của Đường Tâm chính là như thế.

Đường Tâm đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ được Thương Yến Thời hôn vì muốn chuyên tâm họp, thậm chí cũng đã chuẩn bị xong tâm lý lỡ đâu thật sự có thể thành công thì cô chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để Thương Yến Thời hôn cô thêm mấy cái.

Khóe miệng Đường Tâm cong lên một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to trong trẻo dưới ánh đèn ấm áp khẽ chớp chớp.

Thật là chọc cho người khác động lòng.

Nhưng mà người đàn ông sau khi nghe thấy yêu cầu được hôn của cô thì đôi mắt trong trẻo lúc đầu lại trở nên quá kiềm chế, đáy mắt càng sâu hơn phát ra một tia nguy hiểm.

Càng trực tiếp hơn là dùng một tay đẩy máy tính sang một bên, một tay thoải mái ôm cô ngồi lên bàn làm việc.

Trong khoảnh khắc này, hơi thở trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông lại càng kiềm nén hơn, trong khóe mắt lộ rõ sự thâm trầm, nguy hiểm.

Cô biết, người đàn ông này chắc chắn đang giãy dụa.

Đường Tâm chống một tay lên mặt bàn, tay kia thì nâng cằm người đàn ông lên, hướng dẫn từng bước một: “Hôn em một cái, anh sẽ có được sự yên tĩnh cả tối này.”

“Thương Yến Thời, nụ hôn này rất đáng giá đó nha.”

Thời gian dần trôi qua, nụ cười trên mặt Đường Tâm càng ngày càng khiến người ta mê người.

Khóe mắt cô hơi nheo lại, gò má trắng nõn ửng đỏ, khi nói chuyện cánh môi đáng yêu khẽ rung động, đều hiện rõ ràng tâm trạng vui vẻ của cô.

Cô gái kiều diễm tiếp tục nói: “Thương Yến Thời, ông Thương yêu dấu, kết hôn lâu thế rồi mà anh chưa từng hôn em đó, hôn em một cái đi nè.”

Cực kỳ giống những đám mây bằng kẹo bông gòn, tỏa ra một sức hút vô cùng quyến rũ.

Nhìn thấy đôi mắt ngày càng tối đen như mực của người đàn ông, hàng lông mày dài hơi phiếm nước của Đường Tâm khẽ chớp chớp, sau đó cô nhắm hai mắt lại, chu môi lên.

Nhưng cô không hề biết, khoảnh khắc cô nhắm đôi mắt lại, cổ tay người đàn ông để bên cạnh cô đã dùng sức đến mức xương cổ tay hiện lên rõ ràng.

Thương Yến Thời chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt, yết hầu không hề che giấu mà trượt trượt.

Thân thể căng chặt lên.

Một lát sau, người đàn ông lại quay về chỗ ngồi một lần nữa, mở kết nối bluetooth lên, nhưng không mở video, thản nhiên nói: “Thật xin lỗi, tiếp tục đi.”

Đường Tâm đang nhắm mắt chờ được hôn: “?”

Cô từ từ mở mắt ra, thì nhìn thấy người đàn ông giây trước còn không chịu nổi sự làm phiền nói cô “Đừng quậy”, còn chưa hôn cô, còn chưa vỗ về bà Thương để tránh làm ảnh hưởng đến công việc, lại lại lại tiếp tục làm việc sao?

Rốt cuộc ai mới là vợ của Thương Yến Thời đây? Công việc hả?

Đường Tâm vẫn không tin, người đàn ông này có thể chịu đựng được sự trêu chọc không ngừng của cô?

Đường Tâm nhảy xuống khỏi bàn làm việc, chuẩn bị tiếp tục đưa tay vuốt ve cơ bụng của người đàn ông này, hơn nữa cô đã nghĩ xong rồi, lúc này cô nhất định phải mạnh mẽ chà đạp cơ bụng của người đàn ông này.

Cô vừa vươn tay đến đã bị tay của người đàn ông nắm lấy.

Không chỉ có thế, anh còn dùng bàn tay còn lại nắm luôn bàn tay chưa đưa đến kia của cô, dễ dàng giam cầm hết hai bàn tay của cô dưới lòng bàn tay anh, vừa có thể nhẹ nhàng nghe báo cáo từ người đối diện, còn có thể đưa ra nhận xét vào những chỗ quan trọng luôn hả?

Trái lại cô phụ trách chuyên mục quấy rối, ngoại trừ đưa mắt nhìn anh ở ngoài cũng chỉ có thể hôn tay anh, hoặc cắn anh?

Nếu không đừng hòng tránh khỏi những trói buộc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đường Tâm khó chịu.

Cúi đầu, đầu lưỡi mềm mại của cô nhẹ nhàng chạm vào khe hở ngón tay của người đàn ông đang ôm cô.

Lại nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay, nhẹ một chút rồi nặng một chút, vừa mềm mại vừa dùng chút sức.

Nhưng mà cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, thì người đàn ông này vẫn nắm lấy tay cô không buông như trước.

Mặc dù trên mu bàn tay của người đàn ông này đều hiện rõ gân xanh.

Cuối cùng, Đường Tâm đã tê rần lên.

Cô tủi thân nhìn chằm chằm vào người đàn ông vẫn đang lạnh lùng làm việc, nhỏ giọng nói: “Thương Yến Thời…”

Người đàn ông không chút để ý đưa mắt liếc nhìn cô, xoa nhẹ vào tai nghe bluetooth, giọng nói trầm thấp vang dội khắp căn phòng làm việc trống trải: “Có thể đi ra ngoài không?”

Đường Tâm liên tục gật đầu, đôi lông mi dài ướt sũng khẽ chớp: “Em đi ra ngoài.”

Chờ đến khi tay được anh thả ra, cô lại lần nữa nhận thức được rằng: chỉ dựa vào năng lực của bản thân thì tuyệt đối không có cách nào để người đàn ông này hôn Đường Tâm cô, sau khi cô trở về phòng liền dính chặt trên sô pha.

Sao Thương Yến Thời khó trị như thế chứ?

Cùng lúc đó, bên trong phòng làm việc cách đó không xa, người đàn ông có đôi mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn Đường Tâm, đóng máy tính lại, tháo tai nghe xuống, đáy mắt thâm trầm bỏ xuống sự kiềm chế nặng nề.

Một lát sau, người đàn ông đứng dậy, tiện tay cởi nút áo, đi vào nhà vệ sinh.

Mở vòi nước ra, nước lạnh từ trên chảy xuống.

-

Đường Tâm tắm rồi nằm trên giường, chán đến mức chỉ biết cầm điện thoại lướt một cách vô vị.

Một lát sau Thẩm Tri Dao gửi WeChat cho cô.

Thẩm Tri Dao: [Chị em này, xin đề cử nhãn hiệu dùng có cảm giác siêu tốt.]

[Tốt nhất là đối với những cô gái như chúng ta thì cảm giác cực kỳ tốt, thậm chí còn không có cảm giác ngăn cách.]

Đường Tâm không hiểu: [Nhãn hiệu gì thế?]

Thẩm Tri Dao: [BCS đó, loại BCS nào… nice hơn loại khác?]

Đường Tăm căn bản chưa từng trải qua phương diện kia: “?”

Cô trợn mắt há hốc miệng.

Một hồi lâu sau mới phản ứng lại: [Không phải cậu nói cậu và Cố Cận Lễ cùng nhau ăn cơm sao?]

Thẩm Tri Dao: [Đúng rồi, chính là trong lúc ăn cơm thì tớ chợt nhớ ra không biết ăn xong thì phải làm gì tiếp đây?”

[Dù sao lo trước tránh họa, không phải sao?]

Đường Tâm: [... Đúng thế, nhưng, hai người mới quen biết có mấy ngày thôi mà?]

[Có phải hơi nhanh rồi không?]

Thẩm Tri Dao: [Cậu biết không, đàn ông và phụ nữ đều là động vật sống bằng mắt, đều có thể dùng nửa thân dưới để làm quen.]

[Dù sao thì Cố Cận Lễ kia nhìn cũng rất được, cảm giác rất mạnh mẽ, nếu có cảm tình tốt mà “cái kia” không dùng được, thì chẳng phải lãng phí thời gian à.]

Nói một hồi, Thẩm Tri Dao bỗng phản ứng lại: [Mà này, sao lúc này cậu có thời gian trả lời tin nhắn WeChat của tớ thế?]

Đường Tâm: “...”

Không trả lời thì còn gì để làm chứ? Thương Yến Thời cũng chẳng để ý đến cô.

Từ từ…

Đường Tâm nhìn chằm chằm vào câu nói trong lịch sử trò chuyện cùng với bạn thân của mình, rơi vào trầm tư.

Động vật sống bằng mắt? Dùng nửa thân dưới giao tiếp?

Một ý tưởng dâng lên trong đầu của Đường Tâm.

Cô đi đến phòng để quần áo, đi thẳng đến nơi để quần áo của Thương Yến Thời.

Ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua từng bộ đồ của người đàn ông, Đường Tâm chọn một chiếc áo sơ mi màu trắng rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Nửa tiếng sau, Đường Tâm nhìn thấy bản thân xinh đẹp của mình trong gương, không nhịn được lắc đầu cảm thán: cô vì để có được nụ hôn này của Thương Yến Thời mà phải hy sinh nhiều thật.

Nếu làm đến thế này mà cô vẫn không thể để Thương Yến Thời hôn cô một cái, thì cũng thất bại thật đấy.

Mặc gợi cảm thế này, có thể kéo đến phản ứng dây chuyền không đây?

Đường Tâm vì muốn được Thương Yến Thời hôn mà cực kỳ sốt ruột, nhưng không muốn nghĩ nhiều như thế.

Sau đó, Đường Tâm đứng trước cửa phòng chờ Thương Yến Thời bận rộn xong vừa đẩy cửa vào sẽ nhìn thấy cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng đứng chờ mãi thế này, chân Đường Tâm đã mỏi nhừ, nhưng chẳng thấy bóng dáng Thương Yến Thời.

Cô có chút nổi giận, nằm nghiêng trên giường, một tay chống cằm, bày ra dáng vẻ yểu điệu chờ Thương Yến Thời đến.

Nhưng Thương Yến Thời mãi không đến, mí mắt Đường Tâm thì ngày càng nặng nề.

Một lát sau, cánh tay chống đầu của Đường Tâm dần mềm nhũn ra, cả người cô dựa trên giường, ngủ mất.

Đợi đến khi Thương Yến Thời đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Đường Tâm đang ngủ trên giường.

Dưới ánh đèn ấm áp màu quýt, mái tóc dài đen láy của cô gái tùy ý để thả dài trên giường.

Gương mặt khi ngủ của cô trông vừa tinh xảo vừa nhẹ nhàng, thoải mái, trên gương mặt trắng nõn không hề có chút son phấn, lại lộ dáng vẻ tự nhiên vốn có của cô, trông rất đáng yêu.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng không lớn không nhỏ, trên áo sơ mi có chút nhăn, trước ngực áo là một phần da trắng nõn lộ ra ngoài, mơ hồ có thể thấy được khe ngực.

Đôi chân dài trắng nõn tinh tế để trên chăn, trên mặt là sự trong sáng không nói nên lời.

Yết hầu của người đàn ông trượt lên trượt xuống, ánh mắt nặng nề không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, người đàn ông đi đến cạnh giường, nhấc chăn lên đắp cho người phụ nữ đang ngủ say, rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh.

-

Đường Tâm ngủ một giấc cực kỳ thoải mái.

Sáng sớm gió nhẹ từ ban công thổi vào phòng, thổi đến mặt cô, Đường Tâm duỗi lưng, mở mắt nhìn bốn phía xa lạ, giật mình nhớ đến cô đã xuất viện rồi và đang ở nhà cũ nhà họ Thương.

Từ từ, Thương Yến Thời đâu? Chẳng lẽ anh còn chưa xong việc hả?

Đường Tâm cầm lấy điện thoại nhìn, đã tám giờ sáng rồi à?

Cho nên tối hôm qua anh ngủ ở đâu? Trên người cô vẫn còn mặc áo sơ mi trắng của người đàn ông kia sao?

Thế chẳng phải uổng công cả một buổi tối của cô sao?

Chờ đến khi ra khỏi phòng, nhìn thấy Trần Thi Vân đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách dưới lầu, Đường Tâm mới biết thì ra Thương Yến Thời đã đi làm rồi.

Hơn nữa công ty còn phải đi công tác gấp nên mấy ngày nữa mới về sao?

Đường Tâm tối qua lại thất bại lần nữa: “...”

Người đàn ông này không phải đang trốn cô đó chứ? Hay là tối qua cô làm phiền anh làm việc, nên tức giận sao?

Trần Thi Vân nhìn thấy dáng vẻ mất mát của con dâu khi nghe thấy con trai mình đi công tác, cười ha ha nói: “Chỉ mấy ngày thôi sẽ trở về ngay đấy.”

“Đúng rồi, chẳng phải hôm nay con muốn đi làm lại sao? Mẹ để chú Từ lái xe đưa con đi nhé? Con không cần phải tự mình lái xe, được không?”

Sau vụ tai nạn xe cộ của Đường Tâm kia, mỗi lần Trần Thi Vân nhớ lại trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.

Đương nhiên bà không dám để Đường Tâm tự mình lái xe nữa.

Vừa khéo Đường Tâm cũng tính trong khoảng thời gian này không tự lái xe nữa, sau khi cảm ơn Trần Thi Vân thì ăn chút bữa sáng rồi ra ngoài.

Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi bình phục cô trở về công ty, toàn bộ nhân viên của công ty đều đứng chờ trong sảnh lớn.

“Chào mừng tổng giám đốc Đường trở về.”

“Hoan nghênh tổng giám đốc Đường.”

Sảnh lớn được trang trí trông cực kỳ ấm áp, hoa tươi, bong bóng và chút bánh ngọt, cái gì cũng có đủ.

Hơn nữa trên mặt mỗi nhân viên đều nở nụ cười chân thành, ngày đầu tiên Đường Tâm đi làm lại cũng không tệ.

Đặc biệt là khi Thương Yến Thời đi công tác, dựa theo hiệp ước tinh thần, gửi tới cho cô một bó hoa hướng dương màu vàng rực rỡ cực kỳ lớn. Đường Tâm đang buồn bực vì người đàn ông này đi công tác cuối cùng cũng tốt lên một chút.

Sau đó, một người đàn ông nữa xuất hiện.

Đông Mộc Phi vẫn ôm một bó hoa hồng kiều diễm ướt át như trước, cổ tay bó băng gạc trắng, đứng trước cửa công ty Đường Tâm, nở nụ cười ấm áp nói: “Đường Tâm, chúc mừng em xuất viện trở về lần nữa.”

“Còn có, có chút chuyện ngày hôm qua vẫn chưa có cơ hội nói. Anh nghĩ, hôm nay em có thể nghe anh nói một chút được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện