Chắc chắn là không thể nào chạy trốn được rồi, huống chi người đàn ông này còn chưa từng gọi cô là “Bà Thương thân yêu”, đương nhiên là anh đã nhận được tin nhắn của cô và cũng đã tức giận với hành động nói 1 làm 2 này của cô.
Đường Tâm thật sự rất xấu hổ, không thể không chủ động nắm lấy cánh tay của người đàn ông, nhìn thẳng vào anh cười: “Em vừa khéo nhìn thấy anh cũng ở đây, hy vọng không làm phiền mọi người.”
Người đàn ông mở miệng đầu tiên khi nãy ngại ngùng cười: “Chị dâu.”
Sau đó như trách móc Thương Yến Thời, ý muốn nói: Đều do cậu chưa bao giờ mang chị dâu ra ngoài, nếu không làm sao anh ta lại xấu hổ như thế chứ? Thẩm Khinh Sơn ngồi một bên khẽ gật đầu với Đường Tâm.
Đường Tâm cũng gật đầu lại.
Rồi người đàn ông kia nắm lấy tay cô, thản nhiên nói: “Vợ quản nghiêm, đi đây.”
Sau đó anh kéo tay cô, rời khỏi khu riêng này.
Để lại hai người đàn ông độc thân: “...”
Fuck, mê vợ bỏ bạn à.
Còn ở bên này, rõ ràng Đường Tâm đang giúp người bạn thân nhất của mình xin số điện thoại của ông chủ quán bar, nhưng không hiểu vì sao cô lại hỏi trúng ngay ông chồng của mình, đang mù mờ không hiểu chuyện gì thì bị người đàn ông có bàn tay rộng lớn nắm lấy kéo cô đi đến chỗ ngồi của Thẩm Tri Dao.
Kỳ quái chính là, bạn thân của cô không thể nào không biết Thương Yến Thời là chồng của cô, sao lại còn…
Khi Đường Tâm thấy ánh mắt Thẩm Tri Dao vẫn nhìn chằm chằm Cố Cận Lễ ngồi ở khu kia thì không thể nào nói được gì.
Thẩm Tri Dao: “Tâm Tâm, chẳng phải cậu nói sẽ giúp tớ xin số điện thoại của ông chủ quán bar sao, có phải vừa gặp chồng thì cái gì cũng quên mất rồi không?”
Vì thế Đường Tâm mới biết, vừa nãy cô nhìn sai người rồi nhỉ?
“Chào tổng giám đốc Thương.”
Thẩm Tri Dao cố nén cay đắng, kìm nén ý muốn trách móc bạn thân mình để giải thích giùm Đường Tâm, rồi chào hỏi Thương Yến Thời.
Thật ra Thẩm Tri Dao có hơi sợ người có thân phận địa vị cao như Thương Yến Thời.
Cho dù loại người này chưa làm gì cả, nhưng chỉ cần họ đứng đó thôi đã có cảm giác áp bức rất mạnh mẽ, đủ khiến người khác vừa nhìn đã thấy sợ hãi.
Vì thế lúc Đường Tâm đã kết hôn với Thương Yến Thời hơn nửa năm, cô ấy cũng chỉ mới nhìn thấy Thương Yến Thời trong ảnh chụp với Đường Tâm trong phòng làm việc, đến tận bây giờ cô ấy cũng không ngờ sẽ có ngày tiếp xúc với đối phương.
Mà khi nhận được ánh mắt oán trách của bạn thân, Đường sắp ly hôn rồi mà còn nhận nhầm đối tượng Tâm: “...”
Ai mà ngờ đến quán bar rồi còn gặp phải ông chồng nhà mình cơ chứ?
Nhớ lại khi nãy cô còn chạy đến xin số điện thoại của chồng mình nữa…
“Xin chào. Số rượu tối hôm nay nhớ ghi vào sổ của tôi.”
Người đàn ông bỗng lên tiếng, cắt ngang mọi suy nghĩ của Đường Tâm: “Hy vọng sẽ không làm phiền đến hai người.”
Thẩm Tri Dao: “Không đâu. Cảm ơn tổng giám đốc Thương.”
“Thật ra chúng tôi chơi cũng lâu rồi. Tâm Tâm à, tớ đi trước đây. Tạm biệt nhé.”
Đường Tâm: “...”
Có cần phải chạy nhanh thế không?
Thẩm Tri Dao cũng rời khỏi quán bar rồi, đương nhiên Đường Tâm cũng không còn lý do để tiếp tục ở lại đây nữa.
Hai người cùng nắm tay nhau rời khỏi quán bar.
Vừa mới ra khỏi quán, Đường Tâm đã vô cùng có ý thức buông tay Thương Yến Thời ra, bày ra vẻ thâm tình, ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Nếu em nói… Em rất muốn gặp anh nên mới đi đến đây, ý muốn tình cờ gặp anh thì anh có tin không?”
Người đàn ông thản nhiên nhìn cô, đương nhiên là anh không hề tin những lời cô nói rồi.
Đường Tâm hạ quyết tâm, nhéo tay mình, khóe mắt lập tức đỏ ửng lên: “Được rồi, em nói thật, vì em đã chờ anh cả tháng trời nhưng tối nay không thể gặp được anh, em cảm thấy rất buồn nên muốn mượn rượu giải sầu.”
“Em không cố ý lừa gạt anh đâu, thật sự rất xin lỗi anh.”
Lối vào cửa quán bar u tối, giọng nói của Đường Tâm vừa nũng nịu vừa tủi thân, ánh mắt đào hoa mê người của cô ngân ngấn nước mắt, lông mi dài ẩm ướt chớp chớp như viên kim cương lấp lánh của cô khiến người khác cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô gái với đôi mắt đen si tình, thậm chí còn muốn vươn tay kéo lấy tay người đàn ông, nhưng khi sắp đụng tới tay anh thì ngón tay cuộn lại, rút về.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhìn trông thật sự rất dè dặt.
Thương Yến Thời nhìn thấy tất cả những phản ứng của Đường Tâm, hành động âm thầm nhéo tay mình kia anh cũng nhìn thấy tất cả: “...”
Anh chỉ thấy khóe miệng của cô gái miễn cưỡng cong lên: “Nhưng mà anh yên tâm, em đã hứa chỉ một năm thì cũng không hơn dù chỉ một ngày.”
“Đến lúc đó, em sẽ đứng trước cửa cục dân chính chờ anh.”
Đường Tâm nói câu này với giọng hơi khàn rồi chăm chú nhìn người đàn ông to lớn trước mặt, cô lộ rõ sự không níu kéo trong ánh mắt mình rồi mới xoay người, hòa mình với ánh trăng sáng.
Dáng vẻ mảnh mai ấy bỗng nhiên hiện rõ sự cô đơn.
Thật ra là, mãi đến khi cô ngồi lên xe, nhìn qua kính chiếu hậu không còn thấy bóng dáng Thương Yến Thời nữa và chắc chắn anh không nhìn thấy gì thì Đường Tâm mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Suýt chút nữa cô đã bị lộ tẩy rồi.
Trước kia cô bị ba mình ép phải lấy một tên ăn chơi trác táng nên cô phải tự mình chọn lựa rất lâu mới chọn được Thương Yến Thời.
Năng lực của Thương Yến Thời rất xuất sắc, chỉ mới hai năm ngắn ngủi mà anh đã có thể tạo ra kỳ tích trong giới kinh doanh và trở thành một ông chủ lớn mà không ai dám đắc tội. Anh cũng nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ thâm sâu.
Cho nên chỉ khi cô cưới được Thương Yến Thời mới khiến ba cô từ bỏ chuyện ép cô cưới một người khác, đồng thời cũng có thể bảo đảm không có ai dám lấy “Vợ cũ” của Thương Yến Thời, cô còn có thể ly hôn với Thương Yến Thời trong hòa bình.
Nhưng nếu Thương Yến Thời biết cô giả vờ nói thích anh thì phải làm sao đây?
Thế cô sẽ gặp phiền phức rồi.
Khi cô đang nghĩ ngợi thì xe đã rẽ sang một lối khác, một chiếc xe từ bên phải nhanh chóng bay đến tông mạnh vào xe của cô.
Trong lúc không kịp phòng bị, cả người Đường Tâm bị đụng mạnh vào cửa kính của xe.
Đầu cô bỗng trở nên đau đớn, trống rỗng, suy nghĩ Đường Tâm cũng hỗn loạn hơn.
Đột nhiên, lửa bốc lên khắp nơi, suy nghĩ của Đường Tâm cũng trở nên mơ hồ. Trong lúc mơ hồ, hình như cô đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang nhanh nhẹn xông qua đám người la hét ầm ĩ để đến bên cô.
-
“Não của bà Thương có ứ máu, chèn ép dây thần kinh.”
Trong văn phòng viện trưởng nằm trên tầng cao nhất của một bệnh viện tư nhân trong một tòa nhà xa hoa của thành phố Tô, viện trưởng mặc áo blouse trắng vừa chỉ vào tấm phim X-Quang não, vừa nói với đôi vợ chồng trung niên đang đứng bên cạnh: “Có thể sẽ khiến trí nhớ đảo loạn…”
Cùng lúc này, trong phòng bệnh VIP nằm phía cuối hành lang lầu một.
Có một cô gái đầu băng bó một lớp băng gạc dày đang nằm trên giường. Ngày thường cô luôn tươi sáng, đáng yêu vậy mà giờ phút này cô mang khuôn mặt tái nhợt, nằm yên trên giường chờ đợi.
Trông cô giống như một món đồ sứ tinh xảo, không biết khi nào sẽ yên lặng mà vỡ vụn.
Thẩm Tri Dao lo lắng ngồi cạnh giường bệnh, nắm lấy tay của Đường Tâm.
“Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này thì tớ đã không kéo cậu đến quán bar rồi, nói không chừng sẽ không xảy ra những chuyện này.”
“Tâm Tâm, cậu nhất định phải tỉnh lại.”
Ngoài cửa, người đàn ông có thân hình cao to đang đứng chờ. Cách một lớp kính, anh chăm chú nhìn người con gái đang chìm trong hôn mê.
Cánh tay anh đang băng bó băng gạc, khuôn mặt anh lạnh lùng khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì.
Sau đó, anh nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến giọng nói lo lắng: “Tâm Tâm, Tâm Tâm?”
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi.”
Trong phòng bệnh.
Đường Tâm đang hôn mê bỗng nhiên nhíu chặt mày lại, giống như đang gặp phải cơn ác mộng nào đó, đôi môi cô mím chặt lại đến nỗi trắng bệch.
Nhưng mà mi tâm của cô gái nhanh chóng thả lỏng và cô từ từ mở to đôi mắt.
Thẩm Tri Dao nhẹ nhàng thở ra: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi? Cảm thấy sao rồi?”
Đường Tâm vừa mới tỉnh đã nhìn thấy bạn thân của mình, khắp nơi đều có mùi của thuốc sát trùng, hôn mê lâu nên ký ức hỗn loạn trong não cô cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
“Dao Dao? Tớ đang ở… bệnh viện hả?”
Thẩm Tri Dao: “Cậu bị tông xe nhưng may là Thương Yến Thời vừa khéo lao vào cứu cậu ra.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tớ nói cho cậu biết, lúc anh ấy vừa mới ôm cậu ra khỏi xe thì xe của cậu cũng nổ tung luôn, không hề chậm trễ giây phút nào, rất đáng sợ.”
Đường Tâm ngạc nhiên: “Thương Yến Thời cứu tớ sao?”
Thấy bạn thân chắc chắn gật đầu.
Đường Tâm hoang mang.
Không thể nào, không phải Thương Yến Thời rất ghét người vợ liên hôn như cô sao, sao anh ta lại dám mạo hiểm mạng sống để cứu cô chứ?
Chẳng lẽ tình huống không nguy hiểm như Thẩm Tri Dao nói, mà Thương Yến Thời chẳng qua chỉ là muốn giữ dáng vẻ vợ chồng mặn nồng với người ngoài sao?
Cho dù có thế nào thì sau khi trải qua lần tai nạn xe này, Đường Tâm phát hiện thì ra cuộc sống của cô chỉ là một thế giới trong sách.
Trong sách, nam chính Thương Yến Thời và cô có một hợp đồng hôn nhân, sau khi kết hôn hai người vẫn luôn ở riêng và đồng ý làm những thiên thần nhỏ không làm phiền lẫn nhau. Ngoại trừ thỉnh thoảng cần sự phối hợp của đối phương để diễn cảnh tình tứ với người ngoài.
Mà cô, một người nữ phụ đỡ đạn lại rất thích Thương Yến Thời, còn vì anh mà hao tốn rất nhiều tâm tư.
Cuối cùng, dựa trên nguyên tắc, không chiếm được thì phá cho hôi, thế là cô dám đánh cắp tài liệu cơ mật của tập đoàn Thương thị. Sau khi bị đối phương phát hiện thì không chút nể tình mà bắn cô một phát, lãnh cơm hộp luôn.
Không có cô cản trở, nam chính thanh cao, kiêu ngạo tình cờ gặp được nữ chính xinh đẹp, hiền lành, từ đó về sau vui vẻ hạnh phúc.
Mà bây giờ, sở dĩ cô đợi ở đây là vì giận dỗi khi không gặp được Thương Yến Thời nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn xe.
Vì để tránh lặp lại kết cục cuối cùng là lãnh cơm hộp, biện pháp duy nhất của cô chính là: Cần ông chồng Thương Yến Thời này chủ động hôn cô 100 cái thì mới có thể giải trừ giới hạn trong thế giới tiểu thuyết.
Sao lại thế được? Thương Yến Thời ghét cô thế mà.
Trong lòng Đường Tâm đầy ngũ vị tạp trần.
“Tâm Tâm, sao thế?”
Thẩm Tri Dao lo lắng: “Có phải thấy không thoải mái chỗ nào rồi không?”
Thấy Đường Tâm lắc đầu, Thẩm Tri Dao chỉ nói: “Tớ đi gọi chú, dì và viện trưởng đến đây nhé.”
Cô ấy vừa mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Thương Yến Thời và thư ký của anh đang đứng ở ngoài cửa.
Thương Yến Thời mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, thể hiện toàn vẹn khí chất cao nhã, quý phái của anh.
Vết thương trên cánh tay không hề ảnh hưởng đến khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, đoan chính của anh.
“Tổng giám đốc Thương này, Tâm Tâm tỉnh rồi, tôi đi gọi dì đến nhé.”
Thấy Thương Yến Thời khẽ gật đầu với mình, Thẩm Tri Dao nhanh chóng bước đến văn phòng của viện trưởng.
Mà Đường Tâm đang nằm trong phòng bệnh lúc này cũng nhìn người đàn ông ngoài cửa.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng nhưng lỗi lạc.
Dáng vẻ anh vừa cao vừa lớn, nhìn trông rất có cảm giác kiềm chế.
Đây là cọng rơm cứu mạng, giúp cô thoát khỏi kết cục đau thương của tiểu thuyết. Cô cần chủ động hôn người chồng hờ không hề có cảm tình này.
Đầu Đường Tâm rất đau, môi cũng rất khô.
Người đàn ông đứng thẳng lưng, cô không biết vì sao giây trước vừa mới chột dạ, nhưng giây sau đã ngước mắt lên nhìn: “Thương Yến Thời, là anh cứu em sao?”
Thương Yến Thời đến gần, Đường Tâm liếc nhìn băng gạc trên cánh tay Thương Yến Thời thì đỏ mắt, nói: “Thương Yến Thời, anh cứu em nên bị thương sao?”
Sắc mặt cô gái còn đang tái nhợt, đôi mắt trong suốt đang nhìn Thương Yến Thời của cô lập tức tối sầm lại.
Cô khẽ cắn môi của mình: “Thương Yến Thời, anh có đau không?”
Trong lòng thư ký đứng bên cạnh cũng thầm than thở: Hu hu hu, vợ ông chủ yêu ông chủ thật đấy?
Bà chủ vừa mới tỉnh lại thôi mà đã khóc nấc lên vì vết thương trên tay của ông chủ.
Cảm động quá.
Thương Yến Thời nhìn thấy phản ứng của thư ký: “...”
Sau đó, Thương Yến Thời nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, đôi mắt sâu thăm thẳm khẽ nhúc nhích: “Không đau.”
Đôi mắt đơn thuần trong sáng của Đường Tâm khẽ chớp chớp: “Thật sự không đau à? Em không tin, trừ khi…”
Ngay sau đó, cô khẽ chớp đôi mi dài lấp lánh ánh nước, chu môi: “Anh hôn em đi.”
Đường Tâm thật sự rất xấu hổ, không thể không chủ động nắm lấy cánh tay của người đàn ông, nhìn thẳng vào anh cười: “Em vừa khéo nhìn thấy anh cũng ở đây, hy vọng không làm phiền mọi người.”
Người đàn ông mở miệng đầu tiên khi nãy ngại ngùng cười: “Chị dâu.”
Sau đó như trách móc Thương Yến Thời, ý muốn nói: Đều do cậu chưa bao giờ mang chị dâu ra ngoài, nếu không làm sao anh ta lại xấu hổ như thế chứ? Thẩm Khinh Sơn ngồi một bên khẽ gật đầu với Đường Tâm.
Đường Tâm cũng gật đầu lại.
Rồi người đàn ông kia nắm lấy tay cô, thản nhiên nói: “Vợ quản nghiêm, đi đây.”
Sau đó anh kéo tay cô, rời khỏi khu riêng này.
Để lại hai người đàn ông độc thân: “...”
Fuck, mê vợ bỏ bạn à.
Còn ở bên này, rõ ràng Đường Tâm đang giúp người bạn thân nhất của mình xin số điện thoại của ông chủ quán bar, nhưng không hiểu vì sao cô lại hỏi trúng ngay ông chồng của mình, đang mù mờ không hiểu chuyện gì thì bị người đàn ông có bàn tay rộng lớn nắm lấy kéo cô đi đến chỗ ngồi của Thẩm Tri Dao.
Kỳ quái chính là, bạn thân của cô không thể nào không biết Thương Yến Thời là chồng của cô, sao lại còn…
Khi Đường Tâm thấy ánh mắt Thẩm Tri Dao vẫn nhìn chằm chằm Cố Cận Lễ ngồi ở khu kia thì không thể nào nói được gì.
Thẩm Tri Dao: “Tâm Tâm, chẳng phải cậu nói sẽ giúp tớ xin số điện thoại của ông chủ quán bar sao, có phải vừa gặp chồng thì cái gì cũng quên mất rồi không?”
Vì thế Đường Tâm mới biết, vừa nãy cô nhìn sai người rồi nhỉ?
“Chào tổng giám đốc Thương.”
Thẩm Tri Dao cố nén cay đắng, kìm nén ý muốn trách móc bạn thân mình để giải thích giùm Đường Tâm, rồi chào hỏi Thương Yến Thời.
Thật ra Thẩm Tri Dao có hơi sợ người có thân phận địa vị cao như Thương Yến Thời.
Cho dù loại người này chưa làm gì cả, nhưng chỉ cần họ đứng đó thôi đã có cảm giác áp bức rất mạnh mẽ, đủ khiến người khác vừa nhìn đã thấy sợ hãi.
Vì thế lúc Đường Tâm đã kết hôn với Thương Yến Thời hơn nửa năm, cô ấy cũng chỉ mới nhìn thấy Thương Yến Thời trong ảnh chụp với Đường Tâm trong phòng làm việc, đến tận bây giờ cô ấy cũng không ngờ sẽ có ngày tiếp xúc với đối phương.
Mà khi nhận được ánh mắt oán trách của bạn thân, Đường sắp ly hôn rồi mà còn nhận nhầm đối tượng Tâm: “...”
Ai mà ngờ đến quán bar rồi còn gặp phải ông chồng nhà mình cơ chứ?
Nhớ lại khi nãy cô còn chạy đến xin số điện thoại của chồng mình nữa…
“Xin chào. Số rượu tối hôm nay nhớ ghi vào sổ của tôi.”
Người đàn ông bỗng lên tiếng, cắt ngang mọi suy nghĩ của Đường Tâm: “Hy vọng sẽ không làm phiền đến hai người.”
Thẩm Tri Dao: “Không đâu. Cảm ơn tổng giám đốc Thương.”
“Thật ra chúng tôi chơi cũng lâu rồi. Tâm Tâm à, tớ đi trước đây. Tạm biệt nhé.”
Đường Tâm: “...”
Có cần phải chạy nhanh thế không?
Thẩm Tri Dao cũng rời khỏi quán bar rồi, đương nhiên Đường Tâm cũng không còn lý do để tiếp tục ở lại đây nữa.
Hai người cùng nắm tay nhau rời khỏi quán bar.
Vừa mới ra khỏi quán, Đường Tâm đã vô cùng có ý thức buông tay Thương Yến Thời ra, bày ra vẻ thâm tình, ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Nếu em nói… Em rất muốn gặp anh nên mới đi đến đây, ý muốn tình cờ gặp anh thì anh có tin không?”
Người đàn ông thản nhiên nhìn cô, đương nhiên là anh không hề tin những lời cô nói rồi.
Đường Tâm hạ quyết tâm, nhéo tay mình, khóe mắt lập tức đỏ ửng lên: “Được rồi, em nói thật, vì em đã chờ anh cả tháng trời nhưng tối nay không thể gặp được anh, em cảm thấy rất buồn nên muốn mượn rượu giải sầu.”
“Em không cố ý lừa gạt anh đâu, thật sự rất xin lỗi anh.”
Lối vào cửa quán bar u tối, giọng nói của Đường Tâm vừa nũng nịu vừa tủi thân, ánh mắt đào hoa mê người của cô ngân ngấn nước mắt, lông mi dài ẩm ướt chớp chớp như viên kim cương lấp lánh của cô khiến người khác cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô gái với đôi mắt đen si tình, thậm chí còn muốn vươn tay kéo lấy tay người đàn ông, nhưng khi sắp đụng tới tay anh thì ngón tay cuộn lại, rút về.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhìn trông thật sự rất dè dặt.
Thương Yến Thời nhìn thấy tất cả những phản ứng của Đường Tâm, hành động âm thầm nhéo tay mình kia anh cũng nhìn thấy tất cả: “...”
Anh chỉ thấy khóe miệng của cô gái miễn cưỡng cong lên: “Nhưng mà anh yên tâm, em đã hứa chỉ một năm thì cũng không hơn dù chỉ một ngày.”
“Đến lúc đó, em sẽ đứng trước cửa cục dân chính chờ anh.”
Đường Tâm nói câu này với giọng hơi khàn rồi chăm chú nhìn người đàn ông to lớn trước mặt, cô lộ rõ sự không níu kéo trong ánh mắt mình rồi mới xoay người, hòa mình với ánh trăng sáng.
Dáng vẻ mảnh mai ấy bỗng nhiên hiện rõ sự cô đơn.
Thật ra là, mãi đến khi cô ngồi lên xe, nhìn qua kính chiếu hậu không còn thấy bóng dáng Thương Yến Thời nữa và chắc chắn anh không nhìn thấy gì thì Đường Tâm mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Suýt chút nữa cô đã bị lộ tẩy rồi.
Trước kia cô bị ba mình ép phải lấy một tên ăn chơi trác táng nên cô phải tự mình chọn lựa rất lâu mới chọn được Thương Yến Thời.
Năng lực của Thương Yến Thời rất xuất sắc, chỉ mới hai năm ngắn ngủi mà anh đã có thể tạo ra kỳ tích trong giới kinh doanh và trở thành một ông chủ lớn mà không ai dám đắc tội. Anh cũng nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ thâm sâu.
Cho nên chỉ khi cô cưới được Thương Yến Thời mới khiến ba cô từ bỏ chuyện ép cô cưới một người khác, đồng thời cũng có thể bảo đảm không có ai dám lấy “Vợ cũ” của Thương Yến Thời, cô còn có thể ly hôn với Thương Yến Thời trong hòa bình.
Nhưng nếu Thương Yến Thời biết cô giả vờ nói thích anh thì phải làm sao đây?
Thế cô sẽ gặp phiền phức rồi.
Khi cô đang nghĩ ngợi thì xe đã rẽ sang một lối khác, một chiếc xe từ bên phải nhanh chóng bay đến tông mạnh vào xe của cô.
Trong lúc không kịp phòng bị, cả người Đường Tâm bị đụng mạnh vào cửa kính của xe.
Đầu cô bỗng trở nên đau đớn, trống rỗng, suy nghĩ Đường Tâm cũng hỗn loạn hơn.
Đột nhiên, lửa bốc lên khắp nơi, suy nghĩ của Đường Tâm cũng trở nên mơ hồ. Trong lúc mơ hồ, hình như cô đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang nhanh nhẹn xông qua đám người la hét ầm ĩ để đến bên cô.
-
“Não của bà Thương có ứ máu, chèn ép dây thần kinh.”
Trong văn phòng viện trưởng nằm trên tầng cao nhất của một bệnh viện tư nhân trong một tòa nhà xa hoa của thành phố Tô, viện trưởng mặc áo blouse trắng vừa chỉ vào tấm phim X-Quang não, vừa nói với đôi vợ chồng trung niên đang đứng bên cạnh: “Có thể sẽ khiến trí nhớ đảo loạn…”
Cùng lúc này, trong phòng bệnh VIP nằm phía cuối hành lang lầu một.
Có một cô gái đầu băng bó một lớp băng gạc dày đang nằm trên giường. Ngày thường cô luôn tươi sáng, đáng yêu vậy mà giờ phút này cô mang khuôn mặt tái nhợt, nằm yên trên giường chờ đợi.
Trông cô giống như một món đồ sứ tinh xảo, không biết khi nào sẽ yên lặng mà vỡ vụn.
Thẩm Tri Dao lo lắng ngồi cạnh giường bệnh, nắm lấy tay của Đường Tâm.
“Nếu biết sẽ xảy ra chuyện này thì tớ đã không kéo cậu đến quán bar rồi, nói không chừng sẽ không xảy ra những chuyện này.”
“Tâm Tâm, cậu nhất định phải tỉnh lại.”
Ngoài cửa, người đàn ông có thân hình cao to đang đứng chờ. Cách một lớp kính, anh chăm chú nhìn người con gái đang chìm trong hôn mê.
Cánh tay anh đang băng bó băng gạc, khuôn mặt anh lạnh lùng khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì.
Sau đó, anh nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến giọng nói lo lắng: “Tâm Tâm, Tâm Tâm?”
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi.”
Trong phòng bệnh.
Đường Tâm đang hôn mê bỗng nhiên nhíu chặt mày lại, giống như đang gặp phải cơn ác mộng nào đó, đôi môi cô mím chặt lại đến nỗi trắng bệch.
Nhưng mà mi tâm của cô gái nhanh chóng thả lỏng và cô từ từ mở to đôi mắt.
Thẩm Tri Dao nhẹ nhàng thở ra: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi? Cảm thấy sao rồi?”
Đường Tâm vừa mới tỉnh đã nhìn thấy bạn thân của mình, khắp nơi đều có mùi của thuốc sát trùng, hôn mê lâu nên ký ức hỗn loạn trong não cô cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
“Dao Dao? Tớ đang ở… bệnh viện hả?”
Thẩm Tri Dao: “Cậu bị tông xe nhưng may là Thương Yến Thời vừa khéo lao vào cứu cậu ra.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tớ nói cho cậu biết, lúc anh ấy vừa mới ôm cậu ra khỏi xe thì xe của cậu cũng nổ tung luôn, không hề chậm trễ giây phút nào, rất đáng sợ.”
Đường Tâm ngạc nhiên: “Thương Yến Thời cứu tớ sao?”
Thấy bạn thân chắc chắn gật đầu.
Đường Tâm hoang mang.
Không thể nào, không phải Thương Yến Thời rất ghét người vợ liên hôn như cô sao, sao anh ta lại dám mạo hiểm mạng sống để cứu cô chứ?
Chẳng lẽ tình huống không nguy hiểm như Thẩm Tri Dao nói, mà Thương Yến Thời chẳng qua chỉ là muốn giữ dáng vẻ vợ chồng mặn nồng với người ngoài sao?
Cho dù có thế nào thì sau khi trải qua lần tai nạn xe này, Đường Tâm phát hiện thì ra cuộc sống của cô chỉ là một thế giới trong sách.
Trong sách, nam chính Thương Yến Thời và cô có một hợp đồng hôn nhân, sau khi kết hôn hai người vẫn luôn ở riêng và đồng ý làm những thiên thần nhỏ không làm phiền lẫn nhau. Ngoại trừ thỉnh thoảng cần sự phối hợp của đối phương để diễn cảnh tình tứ với người ngoài.
Mà cô, một người nữ phụ đỡ đạn lại rất thích Thương Yến Thời, còn vì anh mà hao tốn rất nhiều tâm tư.
Cuối cùng, dựa trên nguyên tắc, không chiếm được thì phá cho hôi, thế là cô dám đánh cắp tài liệu cơ mật của tập đoàn Thương thị. Sau khi bị đối phương phát hiện thì không chút nể tình mà bắn cô một phát, lãnh cơm hộp luôn.
Không có cô cản trở, nam chính thanh cao, kiêu ngạo tình cờ gặp được nữ chính xinh đẹp, hiền lành, từ đó về sau vui vẻ hạnh phúc.
Mà bây giờ, sở dĩ cô đợi ở đây là vì giận dỗi khi không gặp được Thương Yến Thời nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn xe.
Vì để tránh lặp lại kết cục cuối cùng là lãnh cơm hộp, biện pháp duy nhất của cô chính là: Cần ông chồng Thương Yến Thời này chủ động hôn cô 100 cái thì mới có thể giải trừ giới hạn trong thế giới tiểu thuyết.
Sao lại thế được? Thương Yến Thời ghét cô thế mà.
Trong lòng Đường Tâm đầy ngũ vị tạp trần.
“Tâm Tâm, sao thế?”
Thẩm Tri Dao lo lắng: “Có phải thấy không thoải mái chỗ nào rồi không?”
Thấy Đường Tâm lắc đầu, Thẩm Tri Dao chỉ nói: “Tớ đi gọi chú, dì và viện trưởng đến đây nhé.”
Cô ấy vừa mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Thương Yến Thời và thư ký của anh đang đứng ở ngoài cửa.
Thương Yến Thời mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, thể hiện toàn vẹn khí chất cao nhã, quý phái của anh.
Vết thương trên cánh tay không hề ảnh hưởng đến khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, đoan chính của anh.
“Tổng giám đốc Thương này, Tâm Tâm tỉnh rồi, tôi đi gọi dì đến nhé.”
Thấy Thương Yến Thời khẽ gật đầu với mình, Thẩm Tri Dao nhanh chóng bước đến văn phòng của viện trưởng.
Mà Đường Tâm đang nằm trong phòng bệnh lúc này cũng nhìn người đàn ông ngoài cửa.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng nhưng lỗi lạc.
Dáng vẻ anh vừa cao vừa lớn, nhìn trông rất có cảm giác kiềm chế.
Đây là cọng rơm cứu mạng, giúp cô thoát khỏi kết cục đau thương của tiểu thuyết. Cô cần chủ động hôn người chồng hờ không hề có cảm tình này.
Đầu Đường Tâm rất đau, môi cũng rất khô.
Người đàn ông đứng thẳng lưng, cô không biết vì sao giây trước vừa mới chột dạ, nhưng giây sau đã ngước mắt lên nhìn: “Thương Yến Thời, là anh cứu em sao?”
Thương Yến Thời đến gần, Đường Tâm liếc nhìn băng gạc trên cánh tay Thương Yến Thời thì đỏ mắt, nói: “Thương Yến Thời, anh cứu em nên bị thương sao?”
Sắc mặt cô gái còn đang tái nhợt, đôi mắt trong suốt đang nhìn Thương Yến Thời của cô lập tức tối sầm lại.
Cô khẽ cắn môi của mình: “Thương Yến Thời, anh có đau không?”
Trong lòng thư ký đứng bên cạnh cũng thầm than thở: Hu hu hu, vợ ông chủ yêu ông chủ thật đấy?
Bà chủ vừa mới tỉnh lại thôi mà đã khóc nấc lên vì vết thương trên tay của ông chủ.
Cảm động quá.
Thương Yến Thời nhìn thấy phản ứng của thư ký: “...”
Sau đó, Thương Yến Thời nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, đôi mắt sâu thăm thẳm khẽ nhúc nhích: “Không đau.”
Đôi mắt đơn thuần trong sáng của Đường Tâm khẽ chớp chớp: “Thật sự không đau à? Em không tin, trừ khi…”
Ngay sau đó, cô khẽ chớp đôi mi dài lấp lánh ánh nước, chu môi: “Anh hôn em đi.”
Danh sách chương