Nửa tháng trước, phái Thiên Sơn, phái Thái Hành, tông môn hợp lực tam phái cùng tiến công Côn Luân. Khắp nơi ở biên cảnh Côn Luân đều chịu áp lực cực đại.

Thương Nhược Tuyết thống lĩnh hơn mười vạn đệ tử Thiên Sơn một đường bắc hạ đến dưới thành Hi Hòa, mà Côn Luân Thần Võ lưỡng doanh cùng hơn vạn người dưới trướng Diệp Vu Thời đều đang ở trong thành Hi Hòa.

Đối diện đại địch, Côn Luân đặc biệt đoàn kết. Vốn dĩ trong bầu không khí đoàn kết này còn mơ hồ che giấu mấy phần xa cách. Không chỉ vì tu sĩ dưới trướng Diệp Vu Thời có rất nhiều người chưa chính thức nhập phái, phần nhiều là vì những tu sĩ yêu ma tộc có màu mắt và màu tóc khác nhau trong đó. Nhưng từng ngày làm quen, chúng đệ tử Thần Võ doanh phát hiện cái gọi là yêu ma hai tộc không có gì khác biệt quá lớn với nhân tộc. Huống chi hiện tại mọi người cùng kháng địch, tình nghĩa đồng bào không tầm thường.

Diệp Vu Thời đứng trên cửa thành, nhìn Tuyết Đỉnh sơn xa xa. Buổi tối trên cửa thành gió rất lớn, nhưng y sam của hắn lại không hề lay động. Ý cười bên khóe môi cuối cùng cũng biến mất, mi mắt nửa rũ che giấu thần sắc trong mắt. Nhưng chỉ thoáng chốc đó, khí tức cả người đã thay đổi. Giống như gió nhẹ tháng ba chợt hóa thành gió rét khắc cốt vào ngày đông tháng chạp.

Nụ cười không nghiêm chỉnh bình thường trên mặt La Tất cũng được giấu đi, trở nên lãnh khốc hơn, thứ bình thường được lúm đồng tiền khi ẩn khi hiện trên mặt hắn che đi là đôi mắt tràn đầy hàn khí.

“Đại sư huynh, tiếp theo chúng ta nên hành sự thế nào?” La Tất hỏi.

Hôm qua đám người Duy Pháp đường Diêu Trọng Khanh đến Thần Võ doanh tiến hành phán quyết đối với chuyện Diệp Vu Thời tự tiện bồi dưỡng quân đội. Đáng lý Diệp Vu Thời và La Tất chịu phán quyết thì nên có mặt tại đó. Mà hôm nay Diêu Trọng Khanh không thông báo cho Diệp Vu Thời, tối nay thư phán quyết đã đưa xuống.

Hàm ý đại khái là Diệp Vu Thời tự tiện chiêu mộ tu sĩ tạo thành quân đội làm trái môn quy Côn Luân đúng lý phải phạt nặng, nhưng việc gấp tùy cơ. Chẳng qua đám người dưới trướng Diệp Vu Thời phải nhanh chóng làm xong công tác giao nhận, lệnh trong vòng ba ngày phải làm xong danh sách đăng ký nhập phái, sau đó sẽ do Duy Pháp đường tiếp nhận.

Diệp Vu Thời chậm rãi cười: “Đại để là do chúng ta bình thường hơi ôn hòa, người bên cạnh liền cho rằng chúng ta rất dễ nói chuyện.”

La Tất cười cười, lúm đồng tiền trên má lại hiện ra. Con mắt mang theo hàn quang chợt tắt chợt hiện trong bóng đêm. Hắn cười nói: “Chính là như thế. Ta đã nói danh tiếng của đại sư huynh ngươi quá ảnh hưởng đến chúng ta.” La Tất thầm than trong lòng, hắn mà đứng ra nói một câu đại sư huynh không đúng, chỉ sợ sẽ bị vô số người phản bác đi? Mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh, đại khái chính là thế này.

An Thường Lạc luôn đứng một bên không lên tiếng nhịn không được sáng mắt lên: “Đại sư huynh, lần này chúng ta sẽ làm vố lớn sao?”

“Trước chống ngoại hay trước an nội. Chưởng môn cũng rất xoắn xuýt. Chúng ta liền giúp chưởng môn hạ quyết tâm thôi.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói. Đây là những phần tử không an phận trong môn phái muốn nhân danh hiệu ‘tư quân’ này quang minh chính đại gom quyền vào người mình sau đó kiềm chế đám La Tất ‘phe chưởng môn’, cũng chưa hẳn không phải là một lần thăm dò của Trí Tiêu? Trí Tiêu trước nay không xem trọng hắn, thậm chí còn đàn áp hắn. Nếu không với trải nghiệm của hắn, đáng lý không nên giữ một chức vụ nhàn tản trong môn phái. Hắn yêu cầu đến Lục doanh cũng sẽ không bị phản bác. Nhưng ngặt nỗi La Thanh cũng không thể làm được quá nhiều. Mà sau đó, Trí Tiêu còn dùng Phương Khác để thăm dò hắn. Nhưng tất cả nói cho cùng chẳng qua là do bọn họ đạo bất đồng mà thôi. Cũng như nghi hoặc của Phương Khác lúc trước, y không hiểu tại sao đám người Tiêu Xương Thu sẽ chọn lựa như thế. Đây là bất đồng trên đạo của họ, Trí Tiêu chính là thấy được sự bất đồng của ông và hắn. Hoặc nên nói, Trí Tiêu cho rằng một phần quyền lực Côn Luân rơi vào tay hắn sẽ dẫn đến một vài chuyện ông không muốn thấy xảy ra.

Mắt đám La Tất sáng lên, vẻ mặt tươi cười đáp vâng, chỉ kém chưa mài đấm mài quyền.

Chính vào lúc này Thôi Cát đi tới: “Đại sư huynh, Triệu Lịch Duyệt cầu kiến.”

Bọn La Tất sửng sốt, họ đều biết Triệu Lịch Duyệt là nhân vật số một bên Phương Khác. Lúc ở đại lục Hoang Mạc cũng từng lĩnh giáo qua sự lợi hại của người này. Nhưng tại sao lúc này người đó lại đến đây? Thời cơ này khá kỳ diệu.

Đợi Triệu Lịch Duyệt đến trước mặt Diệp Vu Thời đưa một phong thư, sau đó nói một câu: “Phương sư huynh lệnh ta nghe sai phái của Diệp sư huynh.” Nghe thế, mắt An Thường Lạc trợn to. Được rồi, cho dù bọn họ đã biết rõ mồn một quan hệ của Phương Khác cùng sư huynh của mình…

Diệp Vu Thời mở thư, vừa nhìn nét chữ đã biết là Phương Khác tự tay viết.

La Tất làm như không để ý thực chất cố tình sáp tới muốn xem ké, kết quả bị Diệp Vu Thời liếc một cái đành thành thật đứng tại chỗ không dám động.

Trên mặt Diệp Vu Thời thoáng cái trở nên nhu hòa, bọn La Tất lặng lẽ dời tầm mắt không dám nhìn thêm.

Diệp Vu Thời xem xong, tỉ mỉ gấp bức thư lại như cũ, bỏ vào phong thư, sau đó cất đi. Thư này chắc Phương Khác đã gửi đi từ lúc ở Tả Thần Sách Doanh. Phía trên kỳ thật chỉ có lác đác vài chữ. Chỉ nói lúc này chắc y đã ở trong địa cung, mong Diệp Vu Thời trân trọng bản thân. Nhưng trước đó Triệu Lịch Duyệt nói một câu chờ nghe sai phái, lại chứng minh trước đó Phương Khác đã an bài cho hắn rất nhiều chuyện.

Diệp Vu Thời đảo mắt nhìn đám người, bọn La Tất không cam tâm tình nguyện rời đi.

Thôi Cát thầm than nói: “Đại sư huynh hôm đó phái ta tám trăm dặm cấp tốc trở về môn phái cũng chỉ vì đưa đồ cho Phương Khác.”

“Hôm nay Phương Khác sớm đã mưu tính đưa người tới, cùng với một phong thư. Ta thấy đại khái cũng chỉ có bốn năm câu, ánh mắt kia của đại sư huynh chúng ta… ôi…” La Tất.

Cuối cùng mọi người nhìn nhau một cái rồi cùng mở miệng nói: “Mỹ sắc hại người.”

“Diệp sư huynh có biết Vệ Thoán từng bói một quẻ cho Phương sư huynh. Phía nam hung hiểm. Sau ta và Trần Chử lại tìm đến Vệ Thoán, chỉ được bốn chữ. Cửu tử nhất sinh.” Triệu Lịch Duyệt nhìn Diệp Vu Thời nói.

Diệp Vu Thời nhàn nhạt nhìn Triệu Lịch Duyệt nói: “Chỉ toàn nói bậy.”

Triệu Lịch Duyệt nhướng mày, ánh mắt vừa nãy thật hung hiểm. Tuy là thế, nhưng Triệu Lịch Duyệt không tránh né nhìn lại Diệp Vu Thời.

Hai người nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Triệu Lịch Duyệt cúi đầu. Hắn thấy trên mặt đất có thêm vết mồ hôi nhàn nhạt.

Hôm sau, Công Tôn Tùy nhanh chân bước vào phòng Diệp Vu Thời, trở tay đóng cửa lại còn chưa nhìn Diệp Vu Thời đã nói: “Ngươi từ chỗ nào tìm đến một quái vật như thế, yêu không phải yêu, ma không phải ma. Lâu như vậy mà một chữ cũng không nhả ra. Chẳng qua chiếu theo đặc trưng tướng mạo có lẽ hắn là tộc Thương Lục trong năm mươi tộc yêu tộc, còn đôi mắt đỏ đó… hắn chắc là yêu ma hỗn huyết. Ma tộc mắt đỏ rất nhiều, tra không ra hắn đến từ hệ nào.

Theo cách nói của ngươi, hắn bước ra từ huyết trì phái Thái Hành, vậy có lẽ vào lúc hai tộc yêu ma tiến công đại lục Cửu Châu khi đó đã bị Thái Hành bắt được hoặc là do hai tộc yêu ma bị bắt rồi dựng dục trong huyết trì.”

Diệp Vu Thời chưa đáp lời. Đợi Công Tôn Tùy lại gọi hắn một tiếng, hắn mới mỉm cười nói: “Làm phiền sư huynh rồi.”

Đến lúc này Công Tôn Tùy mới thấy Diệp Vu Thời không ngồi sau bàn sách, mà nằm trên ghế nằm trong phòng. Nụ cười của hắn cứng lại trên mặt, thấy Diệp Vu Thời trả lời như thế hắn liền biết vừa rồi nhất định đối phương không nghiêm túc nghe hắn nói. Công Tôn Tùy nhịn nhịn lại cười nói: “Sao mấy hôm nay không thấy ngươi chế phù?” Vốn chẳng qua là tìm đề tài nói, nhưng vừa nói xong hắn lại thấy giật mình, ánh mắt càng trở nên nghi hoặc. Đúng, mấy hôm nay Diệp Vu Thời vừa không nghiên cứu trận pháp của hắn cũng không chế tác phù chú, ngay cả mỗi ngày nhất định phải xem sách nhập định này nọ hình như cũng không làm. Nghĩ thế, Công Tôn Tùy xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn muốn xem thử mặt trời hôm nay có phải mọc từ hướng tây không.

Không phải hắn làm quá, mà thật sự rất kinh ngạc. Hắn và Diệp Vu Thời không phải chỉ bắt đầu quen biết từ lúc Diệp Vu Thời bái nhập môn hạ sư phụ. Rất lâu trước kia, đại khái Diệp Vu Thời chỉ mới bảy tám tuổi họ đã quen biết.

Trong tàng thư các Côn Luân có trên mười vạn thư tịch, lúc đó hắn vì thấy linh thạch liền không dời chân được nên bị sư phụ phạt đến tàng thư các dọn dẹp vệ sinh. Mà Diệp Vu Thời thì mỗi ngày đều sẽ đến, mỗi ngày giờ mão đến, giờ ngọ đi. Cả mười năm như một ngày chưa từng thay đổi. Sau đó hai người quen dần, hắn mới biết Diệp Vu Thời một ngày mười hai canh giờ đều sắp xếp kín mít không có chút lười biếng nào. Ý thức tự giác nghiêm túc đến mức khủng bố. Như bây giờ ai ai cũng biết Diệp Vu Thời còn trẻ như vậy đã kết anh là thiên tài, nhưng người bên cạnh đều hiểu có vài chuyện không phải có thiên phú là được. Hắn kính phục vị sư đệ này. Thuật pháp, phù chú, luyện khí, kiếm thuật, trận pháp… gần như không có gì hắn không biết không có gì hắn không tinh. Chỉ có âm luật và luyện đan là khác, cái trước là Diệp Vu Thời cho rằng vô dụng với mình, cái sau là vì hắn luyện đan tất sẽ nổ lò.

Nhưng mấy hôm nay Diệp Vu Thời không làm gì hết, tựa hồ là đang ngẩn người? Không không không, vậy quá đáng sợ, nhất định là có chuyện gì đáng sợ đã xảy ra.

“Tâm không tĩnh không thể chế phù.” Diệp Vu Thời nhíu mày nói.

Công Tôn Tùy trợn to mắt đi tới đi lui vài bước: “Ai chọc ngươi? Không phải chứ, ai dám chọc ngươi. Hay linh thạch của chúng ta dùng hết rồi? Hay là… có phải mấy hôm nay đánh tệ hại quá? Chúng ta tốc chiến tốc thắng?… Hay sáng hôm nay Diêu Trọng Khanh quá chướng mắt?”

“Ta đang suy nghĩ.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói: “Sư huynh, lúc ra ngoài xin tiện tay đóng cửa lại.”

Công Tôn Tùy nhướng mày, nói thẳng: “Được rồi, ngươi từ nhỏ đã thế. Bây giờ Hộ Lạc cũng không ở đây, đừng mơ moi được một câu nào từ miệng ngươi. Ta trả cho ngươi một căn phòng thanh tịnh ngay đây.” Nghĩ rồi Công Tôn Tùy tự bóp cổ tay, hiếm khi thấy Diệp Vu Thời như thế, vậy mà hắn không biết nguyên do. Khi không mất một cơ hội có thể xem chuyện cười của Diệp Vu Thời.

Diệp Vu Thời cười nhìn Công Tôn Tùy nhưng không nói thêm gì. Công Tôn Tùy thấy không hỏi ra được gì nữa, dứt khoát ra ngoài, đóng cửa lại.

Diệp Vu Thời nhắm mắt, lặng lẽ nằm. Hắn quả thật đang suy nghĩ, không phải suy nghĩ quẻ bói của Vệ Thoán. Phương Khác từng đáp ứng hắn bảo trọng bản thân, vậy y nhất định sẽ làm được. Hắn đang suy nghĩ một chuyện khác, một chuyện hắn rõ ràng đã hiểu nhưng vô lực xen vào. Một chuyện mà ngay cả Côn Lăng đạo nhân Kế Phục Thành lúc trước cũng không thể làm được. Chuyện khác hắn có thể an bài vô số cách, từng chuyện đều được khống chế trong phạm vi kế hoạch. Duy chỉ có chuyện này, hắn không thể làm được bao nhiêu.

Hắn biết chuyến đi địa cung nhất định hung hiểm vạn phần, nhưng vẫn để y đi. Chỉ vì cho dù có nguy hiểm, Phương Khác nhất định sẽ đi. Phương Khác sẽ không chịu được bản thân vĩnh viễn chịu quản chế với người khác, hắn cũng không thể chấp nhận. Hơn nữa hắn đã dựng sẵn hậu lộ cho Phương Khác.

Vốn hắn nghĩ dựa vào lực lĩnh ngộ của Phương Khác đối với kiếm đạo, đạo lộ của Phương Khác sẽ giống như Hách Liên Thập Cửu trở thành một kiếm tu thuần túy, chỉ cần tu hành là được, không cần gì khác, chỉ cần tự thân y cường đại. Ai biết sau đó y lại bước trên con đường hiện tại, quá nhiều chuyện vặt, quấy nhiễu tu hành. Nhưng nếu y thích, hắn cũng tùy y.

Nhưng Sâm La kiếm quyết. Diệp Vu Thời hơi trợn mắt, mắt đầy băng hàn.

Ở nơi khác, lúc này Ngô Thất đã bước chân vào tòa cung điện thứ hai. Mà minh thi theo sát sau lưng hắn lại giống như bị một tầng màn mỏng không thấy được ngăn cản.

Thái A thấy thế, trực tiếp xoay người đi vào trong. Phương Khác cầm đèn lưu ly chỉ còn lại một mầm lửa theo sau.

“Ngô trưởng lão, ngài nói chuyện tư quân của Diệp Vu Thời, sư phụ ta sẽ xử lý thế nào?” Phương Khác cười hỏi, thần sắc vô cùng tự nhiên.

Ngô trưởng lão nhàn nhạt nói: “Nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó.”

“Ta nghĩ, sư phụ ta sẽ cho qua nhẹ nhàng thôi. Dù sao đồ nhi của ông cũng dính líu vô cùng sâu.” Phương Khác thờ ơ nói.

Ngô trưởng lão lại nhịn không được nhíu mày. Lúc này hắn mới tin, Phương Khác quả thật là thân sinh nhi tử của Phương Minh Viễn. Ngô Thất nói: “Chuyện này không phải một mình chưởng môn có thể định luận, Duy Pháp đường Diêu Trọng Khanh mới là then chốt.”

Trên gương mặt tuấn tú của Phương Khác lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Vậy ta liền yên tâm.”

Ngô Thất rũ mắt không nói, trong lòng thì không cho là đúng. Hắn nghĩ đây là ngạo khí của người trẻ tuổi khiến Phương Khác nói ra câu đó. Cho dù hắn rất tán thưởng Phương Khác, thứ lộ ra trong lời Phương Khác nói trước đó cũng vô cùng thú vị. Y xen vào chuyện của Diệp Vu Thời quả thật có thể kiềm hãm chưởng môn. Nhưng hiện tại y đang ở trong địa cung làm sao biết được sự an bài của chưởng môn? Không những biết, hơn nữa đã sớm có chuẩn bị. Điều này làm hắn rất kinh ngạc, cũng bất giác tán thưởng.

Nhưng lời ‘yên tâm’ nói quá sớm. Diêu Trọng Khanh là người nào, làm sao có thể… yên tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện