Sau khi cô nàng đáng thương vừa ngồi vào xe, đai an toàn vẫn chưa thắt đã lập tức nhào vào lòng anh, chụt một cái lên gương mặt, nụ hôn đột ngột làm anh không kịp phòng ngừa.
“Cục cưng, anh tới nhanh quá.”
Son bóng dính dính của cô khiến Tần Nhiêu cau mày liếc nhìn: “Làm cái quái gì thế?”
Chu Diệc Châu cố ý, cô chu cái miệng nhỏ sáng lấp lánh hỏi anh: “Màu son đẹp không? Mua bằng tiền của anh đó.”
Vậy tất nhiên là đẹp rồi.
Anh xoa xoa mặt, trên tay dính nhớp, y hệt áo sợm của anh, anh không kiềm chế được mà ôm lấy thắt lưng kéo cô vào trong ngực rồi véo cằm: “Chu Diệc Châu, tối nay cô cố ý đấy à?”
Chu Diệc Châu thoát khỏi ngực anh, gật đầu, vẻ mặt oán trách: “Đúng đó, ai bảo tên tró nhà anh bốc hơi như chết rồi làm gì.

Nếu tôi không lảng vảng ở trước mắt anh, đoán chừng anh đã bị cô gái khác bắt cóc rồi nhỉ?”
Anh nhéo eo cô, nhướng mày hỏi: “Ghen à?”
Cô khinh thường hừ một tiếng: “Ai thèm, tôi sợ ăn không nổi sẽ bị nghẹn mất.”
“Mồm điêu.” Anh lắc lư mặt cô qua lại đánh giá, nhẹ nhàng cong môi cười.
Nhìn từ góc độ này, ánh sáng đèn đường bên ngoài rọi thẳng lên gương mặt đẹp trai của anh, một sáng một tối, thực tế và hư ảo thay phiên nhau cào vào lòng người nào đó.

Chu Diệc Châu ngước mắt càng nhìn càng thấy động tâm, lập tức ôm lấy cổ anh, chủ động trao nụ hôn.

Cô mổ nhẹ lên môi anh rồi cắn mút một cái, nhỏ giọng nói: “Tần Nhiêu, tôi không muốn ăn khuya.”

Tần Nhiêu thờ ơ dựa người cho cô hôn, quẩn quanh hơi thở là giọng nói dịu dàng của cô, anh cẩn thận ngửi rồi hỏi thử: “Ăn mì gói?”
Chu Diệc Châu đang hôn bị anh làm kinh ngạc, đôi mắt loé lên: “Sao anh lại biết?”
Vẻ mặt của anh thản nhiên: “Ngửi thấy.”
Chu Diệc Châu lập tức lùi về sau, nụ hôn mang theo mùi vị của mì gói này khiến anh khó chịu ư?
Nhưng rõ ràng cô đã ngậm qua nước súc miệng rồi mà, mặt cô đỏ bừng lên, xấu hổ cắn môi.
Tần Nhiêu giơ tay sờ lên bụng nhỏ của cô, trêu: “Ăn no như vậy thì sao ăn khuya nổi nữa.”
“Đáng ghét, bị anh chọc giận rồi nè.” Cô càng thêm xấu hổ, đánh lên tay anh rồi ngồi lại ghế của mình.
Nụ cười của anh xuất hiện trong vài giây, sau đó lại lạnh mặt khởi dộng xe: “Chừng nào mới sửa được cái tật xấu này?”
Cô khó hiểu: “Tôi có tật xấu gì?”
“Cái gì cũng đổ lỗi cho người khác.” Anh lạnh lùng nói.
Chu Diệc Châu bị cứa một vết trong lòng, tất nhiên cô có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh, đối với chuyện của trước kia, đến bây giờ cô vẫn chưa từng xin lỗi anh lần nào, chứ đừng nói đến việc cảm thấy bản thân đã hoàn toàn sai.
Tuy nhiên, đi qua nhiều năm tháng thăng trầm, sau này Chu Diệc Châu cũng cảm thấy có lỗi với anh.

Cho nên hiện tại, sau khi anh trở lại cạnh cô, cô thật sự tập học cách bao dung với anh.
“Từ từ sẽ sửa được.” Cô quay đầu nhìn anh, nhưng người này lại thờ ơ không thèm để ý đến, cũng chẳng biết có nghe thấy hay không.
Yên lặng một lúc lâu, anh mới hỏi tiếp: “Đưa cô về nhà?”
Nếu không thì sao? Cô không có đủ tinh lực để làm tình, cũng không còn bụng để ăn khuya.
Chu Diệc Châu ừ một tiếng, sau đó điều chỉnh ghế ngả ra rồi nằm xuống, cơ thể mệt mỏi cả một buổi trưa nên vừa dính vào đệm mềm liền cảm thấy buồn ngủ, từ từ ngủ thiếp đi.

Xe dừng lại đã được một lúc lâu, nhưng người đang mệt lừ nằm ngủ vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mộng, chỉ có một đôi mắt tĩnh lặng như nước đang chăm chú ngắm nhìn gương mặt cô.
Xa cách bảy năm, dáng vẻ lúc ngủ của cô vẫn y hệt trong trí nhớ của Tần Nhiêu, luôn thích chụm hai tay kê ở bên tai làm gối, nên khi hai người ngủ cùng, dù cánh tay của anh đã cứng đờ thì vẫn sẽ chịu đựng đến lúc cô thức dậy.
Anh suy nghĩ, rốt cuộc khi nào cô mới có thể thức tỉnh? Đến khi nào cô mức nhận ra lỗi lầm của mình?
Chu Diệc Châu giật mình thức dậy, trong giấc mơ ngắn ngủi, cô quay về buổi chiều bản thân ngồi một mình rơi lệ trên máy bay, thế nên lúc tỉnh dậy, hai hàng nước mắt cũng bất giác tuôn xuống.
“Mơ thấy gì vậy?”
Chu Diệc Châu ngước mắt nhìn anh, người này vẫn luôn bày ra dáng vẻ không chút cảm xúc, từ lúc gặp lại đến nay, anh luôn lấy việc chọc cô khóc làm niềm vui, có lẽ cũng không hiểu được bi thương trong đáy mắt cô nhỉ?
Cô xoa xoa đôi mắt, duỗi người ngáp một cái, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Mơ thấy một mình ngồi máy bay đi du lịch tốt nghiệp.”
Chuyến du lịch của hai người, nhưng chỉ có một người đi.

Cô bướng bỉnh lên máy bay, không hề ngoảnh đầu lại.

Còn anh, vào lúc bản thân rơi vào bóng tối, trong đầu vẫn nhớ đến gương mặt của cô, không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
Tần Nhiêu thu lại ánh mắt thẫn thờ, bắt chước sự vô cảm của cô: “Chơi vui không?”
Cô vừa nhớ lại chuyện cũ, vừa ngồi dậy mang giày cao gót vào: “Không vui chút nào.

Chẳng có ai ngồi cạnh trên chuyến bay, ngủ khách sạn lại cảm thấy lo sợ, khắp nơi trên bãi biển đều là những cặp tình nhân, tệ nhất là còn có một con cún.


Chỉ có tôi lang thang một mình, một chút cũng không hề thấy vui.”
Hơi thở của anh trở nên nặng nề, cố gắng kiềm chế cảm xúc, không tỏ ra vẻ đồng cảm với cô: “Xứng đáng.”
Chu Diệc Châu không muốn nhớ lại những chuyện đau lòng đã trải qua, cô chỉ nhớ kỹ những điều tốt đẹp, và nắm chắc những thứ có được ở trước mắt.
Cô bất mãn hừ một tiếng, nhặt túi xách nằm trên mặt đất đeo vào, tức giận vì lòng dạ cứng rắn của Tần Nhiêu, nói: “Xứng cái đầu anh, đi đây.”
Tần Nhiêu liếc mắt nhìn cô một cái, người này đã đóng sầm cửa xe mà vẫn không quên trợn mắt với anh, từ đầu đến cuối vẫn là dáng vẻ có chết cũng không hối cải này.
Cuối tuần, tại nơi diễn ra cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới của Sáng Mỹ, Chu Diệc Châu bận đến sứt đầu mẻ trán, trong lòng lại bị thêm một cục nghẹn.
Oan gia ngõ hẹp, câu nói này quả thật không sai.
Sau khi chuyên viên trang điểm trang điểm xong xuôi cho nữ MC bản địa nổi tiếng Tưởng Hàm, cô nàng tài năng liền lên sân khấu diễn tập đơn giản theo quy trình một lần.
Chu Diệc Châu khoanh tay dưới sân khấu không khỏi trầm trồ, còn phải nghe Giang Nhiễm Nhiễm bên cạnh khen: “MC Tưởng thực sự rất có khí chất ha, cô nói xem nếu tôi hỏi xin ký tên liệu cô ấy có đồng ý không?”
Chu Diệc Châu buông thõng cánh tay, hơi trợn mắt nhìn cô nàng: “Khách VIP đều tới rồi đúng không? Vẫn rảnh rỗi ở đây nữa à?”
Giang Nhiễm Nhiễm lập tức hoảng hốt, còn đâu tâm trạng để nhớ đến việc xin chữ ký, bắt lấy giấy đăng ký chạy nhanh ra ngoài.
Cuộc họp báo bắt đầu vào lúc 3 giờ rưỡi, nửa tiếng trước đó, những người tham gia đã bắt đầu lục đục tiếng vào chỗ ngồi, bao gồm cả phóng viên truyền thông địa phương, đồng loạt được bố trí ngồi ở hàng ghế đầu.
“Châu Châu.”
Chu Diệc Châu hướng dẫn đội ngũ lễ tân được một lúc, quay đầu lại thì thấy Cận Mộng đi tới, cầm theo một cái máy ảnh SLR lớn.
Chu Diệc Châu ôm lấy cô nàng đi vào trong hội trường, chỉ vào ba hàng ghế đầu tiên: “Mình để lại ghế ở giữa cho cậu, cậu tự đi đến nhé, mình đang bận rồi.”
Cận Mộng vừa quét mắt nhìn xung quanh liền sửng sốt, dưới ánh đèn laser màu tím rọi xuống từ trên cao, từng hàng ghế trong suốt đều phát ra ánh sáng ảo mộng, video quảng cáo về sản phẩm mới được phát trên màn hình siêu rộng càng trở nên lôi cuốn hấp dẫn, cô nàng lập tức ấn chụp một bức.
Ba giờ hai mươi phút, ghế dựa trong suốt trong hội trường gần như đã đầy người ngồi, chỉ có vài vị khách quý đặc biệt vẫn chưa tới.
Giang Nhiễm Nhiễm chạy ngược chạy xuôi đến toát mồ hôi đầy đầu, dẫn những vị khách VIP đến lối đi vào.

Chu Diệc Châu nhìn thấy, liền đưa mắt ra hiệu cho lễ tân tiến đến cài hoa lên ngực bọn họ.
Giang Nhiễm Nhiễm lau mồ hôi rồi đi đến bên cạnh Chu Diệc Châu, thở phì phò: “Còn một người vẫn chưa đến.”

Chu Diệc Châu ừ một tiếng, đương nhiên cô biết vẫn còn thiếu một người, liếc mắt nhìn tên của vị khách VIP chưa đánh dấu, trong lòng chưa kịp nói gì đã thấy người kia xuất hiện ở lối đi.
Giang Nhiễm Nhiễm giật mình: “Tới rồi tới rồi.”
Lễ tân bên này nhìn thấy, vội vàng cầm hai chiếc hoa cài áo tiến lên phía trước, nhưng mới bước được bước, hoa cài ngực trong tay đã bị Chu Diệc Châu đoạt mất một cái.
Chu Diệc Châu ra lệnh cho cô ấy, tuy nhiên đôi mắt lại nhìn chăm chú vào mặt Tần Nhiêu: “Đi giúp Vương tổng nhanh đi.”
Cô bé lễ tân vốn muốn cài hoa cho người đàn ông đẹp trai kia, nghe thấy hiệu lệnh, không được nhiệt tình tiếp đón Vương tổng.
Chu Diệc Châu giơ hoa cài áo lên, cười vô cùng rạng rỡ, đứng nghiêm túc người mặt người kia, nhỏ giọng nói: “Không ngờ nha, mấy lần đều tới sát giờ, anh là người nổi tiếng tai to mặt lớn nào thế?”
Tần Nhiêu chắp tay sau lưng, sống lưng thẳng tắp, khoé miệng hơi nhếch ý cười: “Nhớ rõ đến vậy à, xem ra là đang đặc biệt đợi tôi.”
Trong lúc Chu Diệc Châu mở kim ghim, cô lại nghĩ tới cảnh anh và Tưởng Hàm cùng đến gần trễ giờ buổi họp lớp, nên nhìn anh bằng ánh mắt ngoài cười nhưng trong thì không: “Tổng giám đốc Tần, phiền anh hạ thấp người một chút, người ta với không tới.”
Cứ dây dưa cũng chẳng ích gì, anh lập tức cong nhẹ eo, để cô dễ dàng cài hoa lên áo mình, cũng thuận tiện nhìn qua trang phục của cô hôm nay một phen.
Rất ít khi thấy cô ăn mặc trang trọng, hôm nay trông cô thanh lịch và có chút dịu dàng.

Bộ vest ngắn được điểm thêm màu hồng nhạt, mái tóc cũng được chia thành hai bên và uốn xoăn rất đẹp, chân mang đôi giày lười màu trắng, nhìn thế nào cũng cực kỳ thu hút.

Chu Diệc Châu cài hoa cho anh xong xuôi, vẫn chưa thấy hài lòng, tay di chuyển lên cổ áo vest của anh vuốt lại ngay ngắn, sau đó còn cẩn thận chỉnh lại cà vạt.
Hơi thở nặng nề bên tai dần trở nghẹn lại, lúc này Chu Diệc Châu mới ngước mắt lên thu tay lại, đôi môi hồng tiến đến trước gương mặt nghiêm túc của anh, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Tần, mời anh vào bên trong.”
Chu Diệc Châu thấy anh đi vào với vẻ mặt không được tự nhiên, trong lòng liền vui vẻ không thôi, sao cô lại thích chọc ghẹo anh như vậy nhỉ?
2121 words
 
------oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện