Chu Diệc Châu ngẩn người cầm lấy điện thoại, trước khi đi tắm cô có đưa điện thoại cho Tần Nhiêu để anh nghiên cứu quy tắc trò chơi, cơ bản không biết Thiệu Nam sẽ gửi tin nhắn cho mình.
Vì tính chất công việc yêu cầu kịp thời biết được nội dung nên Chu Diệc Châu không đặt bảo mật.

Cũng bởi vì như vậy mà thông báo tin nhắn chỉ cần liếc mắt một cái là đọc được hết.
Thiệu Nam: [Xong việc chưa?]
Thiệu Nam: [Hôm nay cả gia đình đi dã ngoại đông đủ lắm, chỉ thiếu mỗi em thôi.]
Thiệu Nam: [Thôi được rồi, chắc là công việc của em bận bịu lắm, qua mấy ngày nữa tôi sẽ mời em đi ăn sau.]
Chu Diệc Châu quay đầu lại nhìn: “Anh lại xem điện thoại của người khác sao?”
Lại? Tần Nhiêu cười nhạo, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu không muốn người khác nhìn thấy bí mật của mình thì cô nên cài bảo mật hoặc xoá cho sạch sẽ, tốt nhất có thể lừa người khác cả đời.”
Nói đến cùng trong lòng anh vẫn canh cánh chuyện năm đó.

Những lịch sử trò chuyện ấy đúng là làm người ta khó chịu.

Nếu đổi lại là cô, thì cô cũng không chấp nhận được bản thân thật lòng nhưng lại bị coi như kẻ ngốc.
Anh kiêu ngạo như vậy, luôn đứng ở giữa ánh đèn sân khấu, vừa thông minh lại biết tự trọng, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ bị người mình yêu chơi đùa.

Cô nói cái gì, anh tin cái đó, bảo anh làm gì anh cũng nghe theo, cho dù là đó có là mục tiêu sống của anh thì anh cũng sẵn sàng vì cô mà từ bỏ.
Nhưng đổi lấy được gì chứ? Đến cả phút cuối cùng mà cô vẫn còn lừa dối anh.
Cho dù là buổi chiều hôm đó, khi anh giơ cuốn sách luyện tập rồi hỏi cô, nếu cô có thể nói thật ngay lúc ấy thì bọn họ cũng chẳng đến nỗi như ngày hôm nay.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Chu Diệc Châu vẫn còn thích anh như cũ, bởi vì biết bản thân mình sai, cho nên mỗi khi nhớ tới gương mặt đẫm nước mắt cùng nỗi thất vọng tràn trề kia của anh, trái tim cô đều đau như bị kim châm vậy.
Nhưng bây giờ trái tim cô chẳng khác gì đang bị anh cầm dao giày xéo.
Có trời mới biết sau khi gặp lại anh, cô mong mỏi được quay về với anh giống lúc trước đến nhường nào.

Nhưng kết quả thì sao? Tính tình của anh càng ngày càng lập dị, mỗi khi không vui anh sẽ phớt lờ cô, càng đừng nói đến việc anh coi cô như một đối tượng chỉ để trút bỏ ham muốn dục vọng.
Ba tháng, gặp lại từ tháng bảy đến bây giờ đã là tháng mười hai, cô vẫn chưa tìm được sự chân thành của anh.

Cho dù Chu Diệc Châu không muốn thừa nhận rằng mình đã chẳng còn mị lực để hấp dẫn anh, nhưng cuối cùng cô vẫn phải nhận thua trước hiện thực.
Anh đã không còn là Tần Nhiêu của trước kia, không còn tin tưởng cô vô điều kiện, không còn yêu cô hay sẵn sàng vì cô mà hy sinh tất cả nữa.
Chu Diệc Châu nhìn anh, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh rồi gật đầu: “Tôi hiểu rồi, Tần Nhiêu, anh hận tôi lắm đúng không?”
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Nhiêu chưa từng rời khỏi cô dù chỉ một giây: “Đúng vậy.”
Đúng, đối với cô là vừa yêu vừa hận, anh luôn tự mâu thuẫn với chính bản thân mình.
Hai mắt Chu Diệc Châu lập tức đỏ lên, lời nói mà cô ấp ủ trong lòng cuối cùng cũng bật ra với một nụ cười: “Cho nên anh lừa tôi lên giường, khiến tôi rơi vào mối quan hệ nhục nhã này chỉ vì trả thù tôi đúng chứ?”
“Đúng.” Anh đáp mà không cần nghĩ ngợi.
Trái tim Chu Diệc Châu đau như bị xé rách, chính tai nghe được quả thực tàn khốc hơn rất nhiều, hóa ra anh thật sự chỉ coi cô là bạn tình, thật sự chỉ muốn trả thù cô mà thôi.
Có lẽ cô biết anh muốn gì, thứ anh muốn chính là nhìn cô cúi đầu nhận sai, anh muốn tìm lại sự công bằng cho tình cảm của anh.

Nhưng đã ba tháng kể từ khi gặp lại mà anh vẫn chưa cảm nhận được tình yêu một lòng một dạ đến già của cô dành cho anh sao?
Chu Diệc Châu tự hỏi bản thân về sự công bằng của tình yêu, ngoại trừ khởi đầu sai lầm và chút giả dối trong quá trình ấy, nhưng cuối cùng cô yêu anh là thật lòng.
Cô cố nén nước mắt, lần này cô sẽ không khóc trước mặt anh nữa.


Nếu anh đã đủ nhẫn tâm để trả thù cô, thì cô cũng có đủ cứng rắn để kết thúc tất cả.
Chu Diệc Châu cởi áo dài tắm, nhặt quần áo dưới đất lên rồi mặc vào, chỉ bỏ lại chiếc tất chân bị xé rách kia.

Sau đó lau khô khóe mắt ẩm ướt, cô quay lại, nghiêm túc nói: “Tôi xin lỗi vì những chuyện trước đây đã làm với anh.

Đáng lẽ tôi không nên coi anh là chiến lợi phẩm để tranh giành, không nên coi anh như kẻ ngốc, không nên nói dối anh hết lần này đến lần khác, càng không nên lợi dụng tình cảm của anh.

Tần Nhiêu, cảm ơn tất cả những việc trước kia anh làm cho tôi, là bản thân tôi không xứng với anh.”
Cô biết sai rồi, cô xin lỗi rồi, nhưng tại sao Tần Nhiêu vẫn cảm thấy trong lòng chua xót?
Anh buông lỏng hàm răng đang nghiến chặt, gần như rít lên: “Sau đó thì sao?”
Sau đó? Không còn có sau đó nữa, Chu Diệc Châu nhặt lại tự tôn, không bao giờ muốn gặp lại anh.
Chu Diệc Châu khoác túi lên vai, đưa mắt nhìn về phía cửa: “Chúng ta như vậy là đủ rồi, chúc anh sau này hạnh phúc.”
Nói xong, cô không hề lưu luyến, ngay cả ánh mắt cũng chẳng có chút chần chờ, đi chân trần rồi cứ thế mở cửa ra ngoài.
Sau khi cửa phòng đóng lại, trong phòng không có chút âm thanh nào, chỉ có sự yên lặng chết chóc cùng những ký ức chẳng thể nào nhổ bật ra khỏi đầu Tần Nhiêu.
Như vậy là đủ rồi, câu nói quen thuộc cỡ nào.

Bảy năm trước, cô cũng từng vứt bỏ anh như thế này.
Em không cần anh nữa, chúng ta chia tay đi.

Anh không dám nói thành lời, đang trong lúc chần chờ đưa ra quyết định, tự giãy giụa giữa tình yêu và tự tôn thì cô đã không còn cần anh nữa.
Ai có thể quyết đoán được hơn cô chứ?
Chẳng có ai cả.
Sau khi Chu Diệc Châu về đến nhà, cô không còn gào khóc như ngày còn đi học.

Có lẽ ngay từ đầu đã nhìn thấy kết cục cho nên mới bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến nỗi vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ, ôm lấy cơ thể bị gió lạnh làm cho cứng ngắc, tự nhủ với mình rằng ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay.
Nhưng mà ngày mai sẽ không tốt hơn, quả nhiên ăn mặc phong phanh đi trong trời đêm sẽ chẳng có kết cục tốt, mới sáng tỉnh dậy cô đã biết mình bị cảm.
Cơ thể của người trưởng thành phải học cách vượt qua sự tra tấn về cả tâm lý lẫn thể xác.

Chu Diệc Châu thất tình, sau một giấc ngủ ngắn là có thể bình thường trở lại, việc nhỏ như bị cảm lạnh thế này đương nhiên cô vẫn có thể đến công ty.
Đến trưa, cổ họng cô đau rát, đành phải đeo khẩu trang rồi xuống dưới lầu mua thuốc cảm.

Tình cờ lúc này cô nhận được điện thoại của Chu Duy.
“Châu Châu, con bị ốm à?”
Chu Diệc Châu không muốn nghe mấy lời ân cần của ông ta, cổ họng lại khó chịu rồi ho khan mấy tiếng: “Có chuyện gì?”
“Lần trước Chu Nhất nói nó nhìn thấy con, con còn mua đồ chơi cho nó nữa, cảm ơn con nhiều nhé.”
Nghe ông ta nói mấy câu vô nghĩa xong, tâm trạng của Chu Diệc Châu lại càng không vui: “Rốt cuộc là có chuyện gì, nếu không thì tôi cúp máy.”
“Đừng cúp.” Ông ta vội vàng gọi lại.
Rồi nói: “Tối mai là sinh nhật ba, ba muốn có cả con tham dự, con sẽ đến chứ?”
Trong cổ họng Chu Diệc Châu như nghẹn cục đá, nhớ tới hôm lễ trưởng thành của mình, cô đã chờ mong ông ta tới phát biểu để hoàn thành buổi lễ trưởng thành quan trọng nhất của cô cỡ nào.
Chuyện cũ luôn khiến người ta đau lòng, cô cũng dứt khoát dùng dao cắt đứt nó: “Không đến.”
Chu Duy buồn bã thở dài: “Con gái, ba đã già rồi, mấy năm nay thật sự rất muốn được làm lành với con.”
Mỗi khung cảnh hạnh phúc đều khắc sâu trong tâm trí, cũng như bảy năm xa lạ ghi tạc trong đầu.

“Chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.” Nói xong, cô lập tức cúp máy.
Chu Diệc Châu còn có thể nói gì đây? Đây là lời chúc phúc duy nhất dành cho người ba mà cô từng quan tâm nhất.
Chu Diệc Châu lau khóe mắt hơi ẩm ướt, chờ thang máy ở tầng một, thấy nó từ tầng -1 đi lên, chẳng biết xui xẻo thế nào mà đụng mặt phải người hôm qua.
Nhưng Chu Diệc Châu không đi vào, giây phút nhìn thấy anh, cô cũng tự nhiên rũ mắt xuống xem điện thoại, chờ đến khi cửa thang máy tự động đóng lại.
Nhưng cánh cửa kia lại mở ra.
Đầu ngón tay đang lướt điện thoại tạm dừng một chút, nghe thấy người bên trong nói: “Đi vào.”
Chu Diệc Châu từng nói nếu không thành công thì không bao giờ gặp lại nữa.

Nhưng điều này rõ ràng không thực tế, bởi hai người làm chung một tòa nhà.
Cô cũng không cố ý tránh né nữa, đi vào mới phát hiện nút bấm tầng 15 đã sáng, cô khoanh tay trước ngực, không nhịn được ho mấy tiếng.
Tần Nhiêu nghe vậy thì ghé mắt nhìn, tối qua cô ăn mặc phong phanh như vậy, không cần nghĩ cũng biết sẽ bị cảm lạnh.

Rõ ràng bọn họ có cách giải quyết tốt hơn, nhưng sau câu nói kia lại đột nhiên im bặt.
“Bị cảm à?”
Trong bầu không khí xấu hổ chết người, Tần Nhiêu mở miệng hỏi, nhưng Chu Diệc Châu lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Đã là người yêu cũ chẳng còn liên quan gì đến nhau, hà cớ gì phải quan tâm đối phương?
Cửa thang máy mở ra, cô chẳng chút do dự cầm túi thuốc đi ra ngoài, chỉ để lại người kia lạnh lẽo đứng trong thang máy, tay chân và sắc mặt đều cương cứng.
Cho nên nếu muốn so xem ai tàn nhẫn hơn ai, Tần Nhiêu vĩnh viễn không địch lại cô.
1973 words
 
------oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện