Trên giường, Diệp Huyền nằm lẳng lặng, thần sắc hận sinh không thể luyến.

Cách đó không xa, Thác Bạt Tiểu Yêu đang đỡ đầu hắn, hai ngón trỏ không ngừng khua loạn.

Cứ như vậy, trầm mặc một hồi, Thác Bạt Tiểu Yêu chậm rãi đi tới bên giường, nhẹ đá đá giường, nhỏ giọng:

- Không phải chỉ là hai quả trứng thôi sao, cần tức giận vậy sao! Ta, ta đền ngươi là được!

Nói chưa dứt, Diệp Huyền thiếu chút tức tới hộc máu:

- Không phải chỉ là hai quả trứng? Ông trời của ta a! Thứ này là trứng bình thường sao? Là trứng bình thường sao?

Thác Bạt Tiểu Yêu nhếch miệng:

- Hai quả trứng người mà thôi, ta bồi cho ngươi hai quả trứng hổ!

Diệp Huyền: “…”

Sau cùng, hắn không tranh luận với Thác Bạt Tiểu Yêu nữa, bởi hắn phát hiện, nha đầu này không hiểu điểm mấu chốt của chuyện này!

Dưới cái nhìn của nàng, chỉ là đánh nát hai quả trứng, chỉ thế thôi!

Đúng lúc này, Liên Vạn Lý đột nhiên tới, nàng mặc một bộ váy lụa mỏng, váy rất dài, kéo lê trên đất, đằng sau thêu một đầu Hắc Phượng, Phượng Hoàng nâng hai cánh, muốn lăng không bay đi.

Tóc hoa thả ở sau đầu, cuối mái tóc, thắt một sợi lụa nhỏ, theo từng bước đi của nàng, nhúm tóc nhỏ kia phiêu đãng đầy ưu nhã.

Liên Vạn Lý đi tới bên giường, cúi người nhìn Diệp Huyền, nói:

- Không nên tức giận, nội cung của ta có ngự y tốt nhất, ta đã hỏi qua, cái này cũng không phải chuyện lớn gì, đợi chút nữa ta sẽ để ngự y tới chữa trị cho ngươi, chỉ là phí tổn này không thấp, ít nhất phải tới hai trăm vạn linh thạch!

Hai trăm vạn linh thạch!

Diệp Huyền cứng ngắc tại chỗ!

Liên Vạn Lý trừng mắt nhìn lại:

- Ngự y nói, hiện chữa còn kịp, nếu để trễ, sợ là…

- Chữa!

Diệp Huyền không chút do dự:

- Lập tức chữa!

Trời đất bao la, trứng trứng là lớn nhất!

Liên Vạn Lý vươn ngọc thủ, cười tủm tỉm:

- Đưa tiền trước!

Diệp Huyền: “…”

Sau cùng, Diệp Huyền hết sức không tình nguyện, giao hai trăm vạn linh thạch cho Liên Vạn Lý, hắn biết, nhất định bị lừa!

Có điều cũng không thể làm sao, ai bắt trứng trứng của hắn trong tay người ta?

Đều là do nha đầu Thác Bạt Tiểu Yêu này nổi điên!

Vốn hắn còn định nhảy tới hành hung nha đầu này một trận, nhưng nghĩ tới thực lực của nha đầu này, với tình huống trước mắt của hắn, đành phải mạnh mẽ nhịn xuống.

Thu hai trăm vạn linh thạch của Diệp Huyền, Liên Vạn Lý lại duỗi tay ngọc:

- Còn cần một trăm vạn nữa!

Diệp Huyền muốn nổi khùng:

- Còn cần một trăm vạn? Nữ nhân, ngươi là thổ phỉ sao? Coi như là thổ phỉ, cũng nên có một chút đạo đức nghề nghiệp được không?

Liên Vạn Lý nhẹ nhẹ vỗ vai Diệp Huyền:

- Chớ xúc động, bổn vương chưa từng làm chuyện giậu đổ bìm leo, trăm vạn linh thạch này là phí tổn cho ngự y, ngự y của ta chính là y đạo đại gia tốt nhất Thanh châu, một lần xuất thủ, chí ít một trăm vạn linh thạch! Đương nhiên…

Nói tới đây, nàng ngừng một chút, lại nói:

- Nếu không muốn, chúng ta cũng tuyệt không ép buộc, ta sẽ trả lại ngươi một trăm năm mươi vạn linh thạch!

Diệp Huyền kinh ngạc:

- Sao lại là một trăm năm mươi vạn? Không phải là hai trăm vạn sao?

Liên Vạn Lý nghiêm mặt nói:

- Phí bồi thường vi phạm khế ước! Ngươi hiểu chưa?

Diệp Huyền: “…”

Liên Vạn Lý ngồi một bên, cầm một quả táo trên bàn cắn nhẹ, sau đó nói:

- Không nên tức giận, ngự y nói, tức giận sẽ bất lợi cho ngươi, đặc biệt là hạ thể của ngươi, một chút sơ sẩy, khả năng sẽ tạo thành cả đời bất lực.

- Bất lực?

Cách đó không xa, Thác Bạt Tiểu Yêu có chút hiếu kỳ nói:

- Liên tỷ, bất lực là gì?

Liên Vạn Lý nghĩ một chút, nói:

- Hẳn là không cứng được ý.

Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn:

- Chỗ đó của hắn cứng được sao?

Liên Vạn Lý gật nhẹ:

- Bình thường thì sẽ, nhưng hiện tại, đã bị ngươi đánh hỏng! Đoán chừng là không cứng được!

- A…

Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn hạ thân Diệp Huyền, trong mắt đầy tò mò, hóa ra chỗ này còn có thể cứng!

Trên giường, Diệp Huyền xạm mặt lại, hai nữ nhân này, lại đứng ngay trước mặt hắn thảo luận xem hắn có cứng hay không…

Thế giới này thay đổi rồi sao?

Liên Vạn Lý đột nhiên cúi người, dí sát mặt nhìn Diệp Huyền, cười tủm tỉm:

- Diệp Quốc sĩ, đến cùng là ngươi có muốn trị liệu hay không?! Nếu không muốn, bản vương sẽ lập tức rời đi!

- Không trị!

Người nói không phải Diệp Huyền, mà là Thác Bạt Tiểu Yêu, nàng nhìn qua hạ thân Diệp Huyền, hừ lạnh một tiếng:

- Kiếm tu, thứ kia rất xấu, vẫn là không nên trị!

Diệp Huyền: “…”

Một khắc sau, Diệp Huyền đành lựa chọn thỏa hiệp!

Quan hệ tới Tính phúc sau này, hắn không thể không thỏa hiệp!

Lấy được trăm vạn linh thạch của Diệp Huyền, Liên Vạn Lý thầm cười tới nở hoa:

- Người đâu, truyền ngự dụng thái y của bổn vương tới!

Chỉ một chốc, một nữ tử xuất hiện trong đại điện.

Nữ tử mang cung trang thanh nhạt, bên hông buộc một dải lụa đỏ tía, vòng eo tinh tế, uyển chuyển vừa vặn. Đẹp tới mức không có khuyết điểm, mái tóc buộc hai sợi lụa trắng, tùy ý buông xõa, theo gió bay lượn.

Ánh mắt nàng, lại không chứa một tia tình cảm, chỉ có băng lãnh, khiến người ta muốn tránh xa.

Nữ tử tới trước mặt Liên Vạn Lý, Liên Vạn Lý cười nói:

- A Lãnh, bệnh nhân này giao cho ngươi.

Nữ tử A Lãnh khẽ vuốt cằm, sau đó đi tới trước mặt Diệp Huyền, nàng kéo Diệp Huyền tới mép giường, sau đó ngồi xổm giữa hai chân hắn, Diệp Huyền nhận thấy là một nữ tử, vội nói:

- Nữ, nữ?

Liên Vạn Lý cười nói:

- Ngự y của bổn vương, đương nhiên là nữ, sao, ngươi có vấn đề?

Diệp Huyền đang muốn nói, A Lãnh đã lấy hai cây ngân châm, trực tiếp đâm hai đùi trái phải, nháy mắt, hai dùi hắn đều mất tri giác.

Diệp Huyền kinh hãi:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì…

Còn chưa nói xong, đã cảm nhận được hạ thân bị một đôi tay nắm lấy, ấm áp, có chút ngứa.

A Lãnh ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, mặt không biểu tình:

- Nắm chân của ngươi mà thôi, loạn động cái gì? Còn nữa, tinh nguyên của ngươi đã xuất, không phải đồng thân, ngượng ngùng cái gì?

Diệp Huyền: “…”

Một bên, Thác Bạt Tiểu Yêu đi tới bên cạnh A Lãnh, có chút hiếu kỳ:

- Tinh nguyên đã xuất, không phải đồng thân… như vậy là sao?

Diệp Huyền: “…”

A Lãnh nhìn qua Thác Bạt Tiểu Yêu:

- Ngươi không biết?

Thác Bạt Tiểu Yêu vội gật đầu:

- Không biết, cha ta nói, nếu có nam nhân dám cởi quần áo trước mặt ta, liền bảo ta đánh chết hắn!

A Lãnh chỉ Diệp Huyền trên giường:

- Vì sao ngươi không đánh chết hắn?

Thác Bạt Tiểu Yêu trừng mắt nhìn:

- Hắn cởi quần, chứ có cởi áo đâu!

- -----------

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện