Editor: Trà Xanh

Nếu Triệu Yến Bình đã bình an vô sự, không bị kéo đến ngọ môn chém đầu, tâm trạng của A Kiều cũng vững vàng lại, sức lực cũng dần dần trở nên bình thường.

“Ta, ta không sao.” A Kiều nhẹ nhàng đẩy Giang nương tử ra, nhàn nhạt hỏi Triệu Yến Bình: “Triệu gia đến đây lúc này có chuyện gì không?”

Vừa nói, A Kiều chuẩn bị mời Triệu Yến Bình vào nói chuyện.

Giang nương tử nhìn nàng nghi ngờ: “Bà chủ, không phải nói muốn đến ngọ môn hay sao?”

A Kiều đâu muốn để Triệu Yến Bình thấy nàng lo lắng, nàng cong khóe miệng cười nói: “Mọi người đều muốn đi coi nên ta cũng vậy, Triệu gia tới đây rồi, ngươi muốn đi thì tự mình đi trước đi, trở về kể cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra.”

Với giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại này, cằm của Giang nương tử suýt rơi xuống, vừa nãy bà chủ đâu phải vậy, gương mặt tái nhợt, thân người mềm oặt, tựa như người thân của bà chủ sắp bị chém đầu!

A Kiều sợ Giang nương tử tiết lộ, nàng nhìn Triệu Yến Bình, vừa bước nhanh ra phía sau vừa nói: “Lúc này có nhiều khách, Triệu gia có chuyện gì thì chúng ta ra hậu viện nói.”

Giang nương tử và Hạ Trúc ngơ ngác nhìn thái độ thay đổi đáng kể của nàng.

Triệu Yến Bình cười, ngay sau đó khôi phục dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc, đi theo A Kiều băng qua phòng thu chi ra hậu viện.

Mạnh Chiêu và Xuân Trúc đang chơi trò gì đó trong sương phòng, Thu Trúc đem nước trà vào thính đường rồi lui xuống.

Mặc dù đang là buổi trưa nhưng ánh mặt trời không gắt, A Kiều xoa đôi tay lạnh ngắt vì sợ hãi, cầm chén trà cho ấm.

Nàng không nhìn Triệu Yến Bình, chờ hắn mở miệng trước.

Sắc mặt nàng vẫn còn tái nhợt, Triệu Yến Bình ở trong nhà lao có tự hỏi, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, nàng có lo lắng hay không. Hiện giờ tận mắt nhìn thấy nàng bị tin vỉa hè dọa sợ như vậy, Triệu Yến Bình hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nếu nàng chạy đến ngọ môn và tận mắt nhìn thấy hắn bị chém hai khúc sẽ khóc đến độ nào.

“Nàng đã nghe nói chuyện của ta phải không?” Triệu Yến Bình nhìn nàng hỏi.

Lông mi A Kiều run run, nàng giả bộ hồ đồ: “Nghe nói gì? Ngươi phá án lập công?”

Nàng không muốn thừa nhận, Triệu Yến Bình không ép nàng, ngón tay vuốt ve chén trà ấm, nói với nàng: “Tìm được Hương Vân rồi.”

A Kiều nhìn hắn kinh ngạc.

Hôm qua cô mẫu chỉ nói một trắc phi của Tuyên Vương có thể là Hương Vân cô nương, vẫn chưa được xác nhận, hiện tại Triệu Yến Bình nói vậy, coi như là sự thật?

Triệu Yến Bình lại đây vì muốn nói cho nàng ngọn nguồn, kẻo nàng thầm lo lắng nhưng không tiện tìm hắn hỏi thăm.

Trước kia Triệu Yến Bình kể các vụ án cho nàng và Thúy Nương đều nói rất đơn giản, nhưng lúc này, Triệu Yến Bình kể chi tiết từ ngọn nguồn, chỉ có những đau khổ mà Hương Vân phải chịu đựng ở am ni cô, hắn dùng hai chữ “cưỡng bức”.

Tuy vậy, đôi mắt A Kiều cũng đỏ hoe, nàng đã từng bị Mợ bán, hơn ai hết trong Triệu gia, nàng có thể tưởng tượng được Hương Vân cô nương lưu lạc mọi nơi trong nhiều năm như vậy sẽ sợ hãi biết bao nhiêu.

“Nói vậy, Hoàng Thượng sẽ không truy cứu Hương Vân cô nương tội khi quân, cả nhà các ngươi sẽ không bị liên lụy?” Ổn định cảm xúc, A Kiều quan tâm hỏi.

Triệu Yến Bình nắm chặt chén trà: “Ừ, nhưng tạm thời không biết Tuyên Vương có trừng phạt Hương Vân hay không.”

Cả nhà chỉ đoàn tụ một đêm, buổi sáng sau khi Đại Lý Tự tuyên án, Hương Vân bị Tuyên Vương phủ phái người đón về.

A Kiều ngẫm lại những lời Triệu Yến Bình nói, an ủi hắn: “Hương Vân cô nương tuy không còn là trắc phi, nhưng nàng đã sinh hai nhi tử cho Vương gia, không phải cố ý lừa gạt Vương gia, ta nghĩ Vương gia nhất định sẽ tha thứ cho nàng, sẽ không phạt nàng.”

Triệu Yến Bình chỉ hy vọng như thế.

Buổi chiều Triệu Yến Bình phải về Đại Lý Tự làm việc, giải thích xong vụ án hai ngày, hắn liền rời đi.

Đến buổi chiều, phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành hầu như đã lan truyền vụ án về cuộc đời của trắc phi của Tuyên Vương.

Giang nương tử biết rõ ngọn nguồn, đương nhiên đoán được vì sao trước đó A Kiều hoảng loạn như vậy, thừa dịp không có khách, Giang nương tử đến trước tấm rèm của phòng thu chi, cười trêu A Kiều: “Bà chủ còn nói không có hứng thú với Triệu gia, chỉ nghi ngờ Triệu gia bị kéo đi chém đầu, ngài đã như người mất hồn, phải thương nhớ bao nhiêu mới có thể như vậy.”

A Kiều cúi đầu khảy bàn tính, giả vờ không nghe gì.

Giang nương tử cười cười, vén rèm lên, nhìn gương mặt đỏ bừng của bà chủ: “Nhưng bà chủ coi như không lo lắng vô ích, ngài thấy Triệu gia đó, mới ra khỏi nhà lao của Đại Lý Tự, đưa thái thái về nhà rồi lập tức tới tìm ngài, đúng là ngài quan tâm hắn, hắn cũng quan tâm ngài, hai người tình chàng ý thiếp, quả nhiên là trời sinh một đôi.”

A Kiều rốt cuộc trừng mắt liếc nhìn nàng: “Chúng ta là đồng hương, đều là người tha hương nên quan tâm nhau mà thôi, ngươi bớt đoán mò lại.”

Giang nương tử không tin.

Sau khi đám người Lỗ thị bị chém đầu ở ngọ môn, các bá tánh vô cùng tò mò đối với vụ án về cuộc đời Từ trắc phi, càng nhiều chi tiết của vụ án được tiết lộ, đặc biệt là Triệu Hương Vân từ nhỏ bị thúc thúc ruột bán cho mẹ mìn và chịu nhiều đau khổ ở am ni cô, bị ngược đãi đến độ đã quên họ tên thật của mình. Các bá tánh nghe kể chuyện này rốt cuộc hiểu rõ vì sao cũng là khi quân nhưng phu nhân Lỗ thị của thượng thư bị chém đầu, mà trắc phi chỉ bị mất phong hào trắc phi.

Nhà nào cũng có con cái, nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, ai nhẫn tâm để hài tử của mình gánh chịu tội đó?

Trên phố lan truyền rộng rãi một vở kịch, có thể đọc tiểu thuyết là thấy, các bá tánh thích nhất là câu chuyện tham quan bị trừng phạt, con cháu nhà nghèo được đổi đời. Trong vụ án trắc phi, Từ thượng thư coi như bị thê tử liên lụy, nhưng Lỗ thị chết vẫn chưa hết tội, còn Triệu Hương Vân từ một cô nương đáng thương bị bán nay trở thành thiếp thất của Vương gia, còn sinh hai hoàng tôn, coi như đau khổ đã qua giờ được hưởng sung sướng, các bá tánh say sưa bàn tán chuyện Triệu gia.

Muội muội bị bắt cóc, ca ca thề không cưới vợ nếu không tìm được muội muội, vào kinh thành còn nhanh chóng phá án cứu một thợ thêu đáng thương bị cha mẹ bán cho ổ sói, giúp bá tánh trừng trị một Trường Hưng Hầu chuyên ức hiếp người khác. Một vị quan con nhà nghèo trọng tình trọng nghĩa, vì dân diệt trừ kẻ xấu, trong lúc nhất thời, đầu đường cuối ngõ đều khen ngợi Triệu Yến Bình.

Vài ngày sau lại truyền ra một tin khác, nói Tuyên Vương điện hạ đánh giá cao Triệu Yến Bình là người trọng tình trọng nghĩa, đặc biệt phái người đưa Triệu thị đến ngõ Sư Tử của Triệu gia, để Triệu thị lấy ngày thay năm, đoàn tụ với mẫu thân và huynh trưởng toàn bộ mười chín ngày.

Tin tức được lan truyền, các bá tánh đều khen ngợi Tuyên Vương điện hạ.

Giang nương tử nghe chuyện này, ngồi trước mặt A Kiều nói chuyện phiếm: “Bà chủ, bên ngoài đều nói Tuyên Vương điện hạ đánh giá cao Triệu gia là người có tình có nghĩa nên cho phép Hương Vân cô nương về Triệu gia ở mười chín ngày, sao ta cảm thấy, Vương gia làm vậy, thật ra vì hắn yêu thương Hương Vân cô nương? Có lẽ ngài không rõ, ở kinh thành, một khi nữ tử gả vào hoàng gia, ngay cả Hoàng Hậu và Vương phi đều không thể dễ dàng về nhà mẹ đẻ. Vương gia lại cho Hương Vân cô nương vinh dự này, về thăm nhà hơn nửa tháng, phải yêu thương Hương Vân cô nương biết bao nhiêu mới làm vậy đó.”

A Kiều cũng nghĩ vậy, cho dù Tuyên Vương làm thế chỉ vì đánh giá cao Triệu Yến Bình, nhưng ít ra có thể xác định, Tuyên Vương sẽ không trừng phạt Hương Vân cô nương. Hương Vân cô nương ở vương phủ bình an, cả nhà Triệu gia có thể thanh thản ăn Tết.

Lại đến cuối năm, sau khi chợ đóng cửa, A Kiều đưa Mạnh Chiêu đến phủ tướng quân ăn Tết như năm ngoái.

Qua giao thừa, Mạnh Chiêu ba tuổi, A Kiều cũng thêm một tuổi, nàng nay đã 21.

Mạnh thị chân thành trò chuyện với chất nữ.

“Tuyên Vương yêu thương Triệu thị, điều này hiển nhiên ở kinh thành. Sau khi Triệu Yến Bình bái Lư thái công làm thầy đã khiến cho một số quan viên chú ý, đều có ý chọn nữ nhi trong nhà gả cho hắn, mau chóng trở thành quan hệ thông gia. Khi đó Triệu Yến Bình thề muốn tìm muội muội, không tính chuyện hôn sự, hiện tại hắn đã tìm được, lại có quan hệ người thân với Tuyên Vương, càng nhiều quan viên muốn lôi kéo hắn. Nghe nói gần đây ngạch cửa Triệu gia sắp bị bà mối giẫm nát.”

A Kiều cúi đầu, nói thầm: “Giẫm nát thì cứ giẫm, cô mẫu nói chuyện này với con để làm gì?”

Mạnh thị đau lòng: “Con thương nhớ hắn lâu như vậy, khi hắn độc thân con không buông được cũng không sao, hiện tại hắn chắc chắn sẽ chọn tiểu thư khuê các để thành thân sinh con, chất nữ ngốc nghếch của ta, sao con không nghĩ cho bản thân? Con mới 21, vẫn trẻ trung xinh đẹp, tái giá vẫn kịp, cứ tiếp tục thì sau này sẽ khó gả lắm.”

A Kiều im lặng không nói gì.

Nàng đúng là còn thích Triệu Yến Bình, phủ nhận cũng không được. Triệu Yến Bình độc thân, Triệu Yến Bình đối với nàng tốt, lặng lẽ tặng nàng cây trâm bạc, A Kiều cảm thấy ngọt ngào, niềm vui đó khác với niềm vui mà cô mẫu và tiểu Mạnh Chiêu mang đến cho nàng. Khi Triệu Yến Bình thật sự thành thân và cưới người khác, A Kiều biết mình sẽ xót xa, hâm mộ thậm chí ghen ghét thê tử của Triệu Yến Bình, nhưng nàng không hối hận điều gì.

Nàng thích hắn, không quên được, nhưng tình cảm này là của riêng nàng, không cần Triệu Yến Bình đáp lại.

Tựa như lúc trước A Kiều quyết định nhận nuôi Mạnh Chiêu cũng chẳng liên quan gì đến Triệu Yến Bình, bất kể Triệu Yến Bình thành thân hoặc không, A Kiều đều nuôi Mạnh Chiêu, sẽ không dễ dàng dao động.

“Cô mẫu, một mình con nuôi Mạnh Chiêu thật sự sống rất tốt, người đừng lo lắng cho con.” A Kiều ngẩng đầu, mỉm cười nói với cô mẫu.

Mạnh thị ngẩn người.

A Kiều vỗ tay cô mẫu, đi ra ngoài tìm biểu muội và Mạnh Chiêu.

Mạnh thị nhìn bóng dáng của chất nữ, nghĩ đến nguyên nhân cơ bản mà chất nữ không muốn gả là do cơ thể đã hỏng, sợ mình không sinh được hài tử cũng sẽ bị nhà chồng ghét bỏ, Mạnh thị lại hận Kim thị của huyện Võ An!

Ở phủ tướng quân đón năm mới, buổi chiều mùng 4, A Kiều dẫn Mạnh Chiêu về tòa nhà nhỏ của mình.

Mùng 7, cửa hàng khai trương lại, các cô nương và tiểu tức phụ tới mua hoa lụa đều tươi cười như hoa, vây quanh quầy để lựa kiểu dáng mình thích. A Kiều ngồi sau tấm rèm ở phòng thu chi, ngẫm nghĩ Triệu Yến Bình đã 29 tuổi, hiện giờ mọi chuyện thông suốt, năm nay tám phần sẽ quyết định hôn sự và sinh hài tử trước ba mươi tuổi, trong lòng nàng vẫn khó tránh một chút buồn bã.

Nếu hắn cưới người khác, tặng nàng trâm bạc hình hồ điệp làm gì, sau khi tìm được muội muội thì lập tức tới đây nói cho nàng làm gì.

Thích nàng ư?

Cho dù thích, hắn sẽ không cưới nàng, cùng lắm, cùng lắm lại nạp nàng làm thiếp mà thôi.

A Kiều ngẩng đầu, nghĩ tới chén canh tuyệt tử, nếu không có chén canh kia, có lẽ hai người còn có khả năng.

Đây là định mệnh, ông trời biết nàng không sinh được hài tử nên sắp xếp cho nàng gặp được tiểu Mạnh Chiêu.

Có khách nữ trả tiền, A Kiều lau khóe mắt, để lộ gương mặt tươi cười.

Đột nhiên có tiếng bước chân phía sau, Đông Trúc tươi cười chạy tới, không màng khách bên trong cửa hàng có nghe hay không, cao hứng nói với A Kiều: “Tiểu thư, Triệu gia nhờ bà mối tới cầu hôn, ta mời người ta đến thính đường ngồi rồi, ngài mau vô trong!”

A Kiều sửng sốt.

Đang giới thiệu hoa lụa cho khách, Giang nương tử đột nhiên hét một tiếng chói tai, không quan tâm khách hàng, chạy vào phòng thu chi, nâng A Kiều đang ngẩn người và đẩy ra hậu viện: “Ta biết mà, ta biết ngay mà, Triệu gia thích bà chủ của chúng ta từ lâu! Thấy chưa, vừa tìm được muội muội, quan gia đã vội vàng tới cầu hôn! Bà chủ của chúng ta phải làm nương tử nhà quan!”

Giang nương tử cười vô cùng vui vẻ, ngay cả khách hàng bị nàng vất đó cũng không ngại nàng thất lễ, nở nụ cười theo.

Các khách khác đang chọn đồ thêu cũng phì cười.

Bọn họ không biết “Triệu gia” mà Giang nương tử đề cập là ai, nhưng nghe thấy vị Triệu gia đó thích chủ nhân của tiệm thêu, thấy một cặp tình nhân sắp thành thân, mọi người đều là nữ tử nên cảm nhận được sự ngọt ngào vui vẻ.

Mọi người có quan hệ hay không đều mừng cho A Kiều, chỉ có bản thân A Kiều ngơ ngác, hoàn toàn bị Giang nương tử đẩy ra hậu viện.

Trong thính đường quen thuộc có một bà mối tươi cười đứng đó, nhìn thấy A Kiều, bà mối vui vẻ chào hỏi, xoay quanh A Kiều khen nức nở: “Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Mạnh nương tử này! Ta từng phân vân vì sao Triệu gia từ chối các thiên kim nhà quan dứt khoát đến thế, hoá ra trong lòng Triệu gia đã sớm có vị tiên nữ này!”

Khuôn mặt A Kiều nóng lên và đỏ bừng.

Bà mối thấy da mặt nàng mỏng, vội cười nói: “Được rồi, Triệu gia là người ngay thẳng, ta sẽ không nói những lời giả dối đó. Mạnh nương tử, Triệu gia nhờ ta tới cầu hôn, chỉ bảo ta nói một câu, Triệu gia nói rằng những lời hắn hứa với ngài từ trước tới nay không hề thay đổi, không biết ngài còn nguyện ý tái giá với hắn hay không. Hắn tuy có chức quan thấp, nhưng chỉ cần ngài chịu gả, hắn sẽ đối xử tốt với ngài, sẽ coi Mạnh thiếu gia như nhi tử ruột, người một nhà không rời không bỏ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện