Editor: Trà Xanh

Triệu Yến Bình nhờ bà mối tới cầu hôn để cưới A Kiều làm vợ.

Bà mối nói rất rõ, là cưới vợ.

Những người trong tiểu viện, ngoại trừ Mạnh Chiêu ngây thơ mờ mịt, Giang nương tử và nha hoàn Xuân Trúc đều mong A Kiều đồng ý.

Nhưng A Kiều không thể.

Triệu Yến Bình có lòng đã khiến A Kiều thấy đủ, nhưng hắn là nam nhân duy nhất của đại phòng Triệu gia, hắn có tương lai tươi sáng, hắn xứng đáng cưới cô nương tốt hơn. A Kiều xấu hổ vì nàng từng hiểu lầm hắn thất hứa. Bây giờ nàng tin, tin rằng từ trước đến nay hắn chưa hề vứt bỏ nàng, nhưng A Kiều có gia đình nhỏ của mình, không còn là bé gái mồ côi tội nghiệp chỉ có thể dựa vào hắn mới có cuộc sống an ổn. Triệu Yến Bình hoàn toàn không cần phải chăm sóc nàng vì lời hứa đó.

Sau khi cười, A Kiều từ chối lời cầu hôn, khách khí tiễn bà mối đang bị sốc đi ra.

Giang nương tử không hiểu nổi, đuổi theo A Kiều hỏi: “Bà chủ, Triệu gia tốt vậy sao ngài không muốn?”

A Kiều lắc đầu không muốn nhiều lời, ý bảo Giang nương tử đừng hỏi nữa.

A Kiều rất ít khi lộ sắc mặt, nhưng lần này nàng rất nghiêm túc.

Giang nương tử đành phải kìm lại sự nghi ngờ, tiếp tục đón tiếp các khách nữ.

Triệu Yến Bình làm việc ở Đại Lý Tự, hôm nay không cách nào tập trung được, cũng may đầu năm nên có ít vụ án, hai ngày nay đều không bận.

Hoàng hôn tan việc, Triệu Yến Bình vội vàng trở về ngõ Sư Tử, sau đó nghe mẫu thân nói A Kiều từ chối lời cầu hôn của hắn.

Liễu thị đã cân nhắc chuyện này cả ngày. Thấy nhi tử cau mày, Liễu thị thử đoán: “Có phải A Kiều chê chức quan của con thấp hay không?”

Dượng của A Kiều là tướng quân chính tứ phẩm, chắc có nhiều quan viên muốn cưới A Kiều, nhi tử không phải là lựa chọn tốt nhất. Nếu không, ngoài chuyện này ra, Liễu thị thật sự nghĩ không ra vì sao A Kiều lại từ chối nhi tử.

“Nàng không phải là kiểu người như vậy.” Triệu Yến Bình giải thích với mẫu thân.

Liễu thị không ở chung với A Kiều nhiều, nếu nhi tử nói vậy, Liễu thị gật đầu.

Triệu Yến Bình nhìn về phía tây, mặt trời đã lặn nhưng còn một canh giờ nữa mới tới giờ giới nghiêm, hắn đến nhà nàng còn kịp.

“Nương ăn trước đi, ta đi ra ngoài một chút.” Triệu Yến Bình dặn dò. Nói xong hắn vội vàng trở về phòng thay áo choàng rồi đi nhanh ra cửa.

Liễu thị đứng trước cửa thính đường, nhìn nhi tử biến mất trong chớp mắt, bà bất đắc dĩ lắc đầu.

Đứa con trai này tuy đã nhiều tuổi nhưng về mặt tình cảm chỉ là đầu gỗ, không biết có dỗ được người ta hay không.

Khi Triệu Yến Bình đến cửa tiểu viện của A Kiều, trời đã tối lại lạnh, trên đường không có lão nhân hay lão thái thái rảnh rỗi ngồi tán gẫu, có vài nhà ăn tối sớm nên đã thổi tắt đèn đi ngủ.

Triệu Yến Bình bước tới gõ cửa.

A Kiều và Mạnh Chiêu đã ăn xong, Xuân Trúc dẫn Mạnh Chiêu vào sương phòng dỗ ngủ, A Kiều ngủ không được, chuẩn bị kiểm tra mấy đồ thêu mới nhận được. Nàng tổng cộng có bốn nha hoàn, Xuân Trúc tập trung chăm sóc Mạnh Chiêu, Hạ Trúc phụ trách đón chào khách phía trước, Thu Trúc và Đông Trúc thay phiên nhau hầu hạ nàng.

Đêm nay đến phiên Thu Trúc hầu hạ, A Kiều bảo Đông Trúc ra phòng của hạ nhân phía sau nghỉ ngơi.

Đông Trúc cầm đèn trở về hậu viện, lúc sắp bước vào phòng thì nghe tiếng gõ cửa. Nàng cầm đèn đi tới, nhìn qua khe cửa thấy Triệu gia cao cao gầy gầy.

Mọi người đều biết chuyện bà mối tới cầu hôn ban ngày, Đông Trúc không hiểu vì sao tiểu thư từ chối, cũng không biết tiểu thư có muốn gặp Triệu gia hay không, nàng nói qua cửa bảo Triệu gia chờ, nàng chạy đi báo cho tiểu thư.

A Kiều nghe xong, suy nghĩ một chút, bảo Đông Trúc mời Triệu Yến Bình vào.

Đông Trúc nhanh chóng quay lại, đưa người tới thính đường.

A Kiều ngồi trên ghế, rũ mắt không nhìn hắn.

Triệu Yến Bình nhìn về phía hai nha hoàn Thu Trúc và Đông Trúc.

Nhị Trúc liếc nhau, lặng lẽ lui xuống. Vào đông thời tiết lạnh giá, trước cửa đều treo rèm vải bông dày, Đông Trúc đi ra sau, khi nàng thả tay ra, tấm rèm thật dày rũ xuống, chặn hơi lạnh bên ngoài, cũng chặn hai người trong thính đường.

Trên bàn có thắp đèn, bên cạnh ghế của A Kiều còn đặt chậu than, vừa ăn tối không bao lâu, đôi má nàng hồng hào, nàng mặc một cái áo màu vàng cam lẳng lặng ngồi đó giống người trong tranh.

Triệu Yến Bình đi đến trước mặt nàng, cách một bước, thấp giọng hỏi nàng: “Vì sao không muốn gả cho ta?”

Hắn đem theo hơi lạnh khắp người, A Kiều nhéo ngón tay, miễn cưỡng ngẩng đầu, cười với hắn: “Bây giờ ta sống khá tốt, không muốn lập gia đình lần nữa. Nếu ngươi muốn cưới vợ, hãy tìm một nữ tử tốt…”

“Ta chỉ muốn cưới nàng.” Triệu Yến Bình trầm giọng ngắt lời nàng.

Hắn nói rất nhanh, có vẻ hơi hung dữ. A Kiều thầm hoảng hốt, lại cúi đầu, nhìn giày của hắn nói: “Nhưng ta không muốn gả cho ngươi, ta, cha ta là người đọc sách, Cậu của ta cũng là người đọc sách, thật ra từ nhỏ ta đã muốn gả cho người đọc sách. Năm đó làm thiếp cho ngươi là, là vì không còn cách nào khác, đành phải ép mình lấy lòng ngươi.”

Triệu Yến Bình không tin lời nào cả.

Liếc nhìn nàng, Triệu Yến Bình nhấc ghế đến gần chậu than, cúi người hong tay, tư thái ung dung như đang ở nhà mình. Phát hiện A Kiều lén liếc nhìn, Triệu Yến Bình xoa tay, nhàn nhạt nói: “Bây giờ ta cũng là quan văn, tuy ta không đi thi nhưng ta có đọc luật pháp, coi như là người đọc sách.”

A Kiều cắn môi, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Ta thích người biết làm thơ, không phải người chỉ nói về các vụ án.”

Một tia lửa nhỏ nổ trong chậu than, Triệu Yến Bình nhìn đốm cháy đỏ, mặt vô cảm nói: “Ta đúng là chỉ biết nói về các vụ án. Năm xưa có người thích nghe ta kể về các vụ án, nhưng khi ta kể, nàng lại sợ hãi, không dám ngủ một mình, nhất định bảo ta ôm nàng.” Nói xong lời cuối cùng, Triệu Yến Bình nhìn nàng thật sâu.

Gương mặt A Kiều đỏ bừng.

Nàng vẫn nhớ rõ, lần đó mới mua “Tuyển tập xử án của Lư thái công”, nàng không ngủ được, hắn chủ động kể một vụ án, kết quả nàng nghe xong thì sợ quá, càng không ngủ được, không cho hắn ngủ dưới đất mà bắt ngủ trên giường. Hậu quả là, hắn không biết mệt, còn nàng bị giày vò đến nỗi ngày hôm sau thức dậy trễ luôn.

“A Kiều, nàng đừng nói dối, ta biết trong lòng nàng có ta, nàng cũng rõ tấm lòng của ta đối với nàng.” Triệu Yến Bình nhìn nàng, kiên nhẫn hỏi: “Nàng không dám gả cho ta vì có băn khoăn gì phải không?”

Giọng nói đó vô cùng dịu dàng, khóe mắt A Kiều cay xè, nàng quay lưng, kìm nước mắt: “Tương lai của ngươi rất tươi sáng, có thể cưới khuê tú tốt hơn, không cần giữ lời hứa trước đây, ta không muốn chặt đứt con nối dõi của ngươi. Tóm lại chúng ta cứ vậy đi, ngươi cưới thê của ngươi, ta nuôi nhi tử của ta, chúng ta đừng ai nghĩ tới ai nữa.”

Triệu Yến Bình nhíu mày.

Sau một lát, hắn mở miệng hỏi: “Nàng cho rằng ta muốn cưới nàng vì ta đã hứa sẽ chăm sóc nàng cả đời?”

A Kiều không nói chuyện.

Triệu Yến Bình cười tự giễu: “Vậy nàng có từng nghĩ, vì sao ta hứa những lời đó với nàng? Ta là kẻ vũ phu, ta không biết lãng mạn ngâm thơ, không miệng lưỡi thề non hẹn biển, nhưng vũ phu cũng có cô nương mình thích, vì thích mới hứa sẽ chăm sóc nàng cả đời. Nếu ta không thích nàng, lúc đầu sẽ không chạm vào nàng.”

A Kiều kịp thời giơ khăn hứng nước mắt rơi xuống.

Triệu Yến Bình đột ngột đứng dậy, kéo nàng khỏi ghế, ôm vào lòng.

Bọn nha hoàn còn ở bên ngoài, A Kiều giãy giụa theo bản năng, Triệu Yến Bình đè đầu nàng, bảo nàng yên lặng nghe hắn nói: “Ta biết nàng không muốn chặt đứt con nối dõi của ta, nhưng ta chỉ muốn cưới nàng, nàng không gả cho ta, ta sẽ không cưới người khác. Khi lão thái thái sắp mất đã yêu cầu ta hứa với bà, trước khi cưới vợ cần phải đuổi nàng đi, ta hứa nhưng ngay lúc ấy, ta quyết định cả đời này sẽ không cưới vợ, chỉ sống cùng nàng.”

Trước đây lo tìm muội muội, Triệu Yến Bình cơ bản không nghĩ đến chuyện cưới vợ hay cưới thê tử kiểu nào, cho dù lão thái thái thúc giục hắn thành thân, hay A Kiều lo lắng hắn cưới thê bỏ rơi nàng, Triệu Yến Bình đều không nghiêm túc nghĩ về điều đó. Hắn nói với lão thái thái sau khi vào kinh mới cưới vợ chỉ vì không muốn lão thái thái ngày ngày thúc giục hắn. Hắn hứa với A Kiều rằng cưới vợ sẽ không quên nàng vì muốn để A Kiều yên tâm, không phải hắn thật sự sẽ cưới vợ.

Mãi đến lúc lão thái thái sắp qua đời, muốn hắn lựa chọn giữa A Kiều và thê tử còn không biết ở nơi nào, Triệu Yến Bình lần đầu tiên nghiêm túc xem xét chuyện này.

Sau khi suy nghĩ, Triệu Yến Bình đã đưa ra sự lựa chọn.

A Kiều đối với hắn một lòng một dạ, Triệu Yến Bình tin rằng ngoại trừ người thân ruột thịt, trên đời này sẽ không có nữ tử nào đối xử với hắn tốt hơn A Kiều.

Cho nên hắn sẽ không vì bất cứ ai mà từ bỏ A Kiều.

“Cô thái thái đến đón nàng, nàng dứt khoát rời đi khiến ta nghĩ rằng nàng muốn vào kinh hưởng phúc, nên mới viết thư thả thiếp. Khi nàng đi rồi, ta đọc thư nàng để lại mới nhận ra những lời ta dỗ lão thái thái đã khiến nàng đau lòng.”

Triệu Yến Bình nâng cằm A Kiều, thấy gương mặt nàng nhạt nhòa nước mắt, nghĩ đến ngày nàng rời đi chắc chắn hiểu lầm hắn lạnh nhạt vô tình vì đã không giữ nàng lại, Triệu Yến Bình đâu dám giấu giếm điều gì, vừa lau nước mắt cho nàng vừa nói: “Ngay ngày đầu tiên vào kinh, ta muốn đến tìm nàng để làm sáng tỏ sự hiểu lầm, nhưng khi đó chưa tìm được Hương Vân, ta không thể hứa với nàng điều gì, lại sợ nàng luôn chờ đợi vì những gì ta nói, lỡ như cả đời này ta không tìm thấy Hương Vân còn khiến nàng sống cô đơn chờ ta đến già, như vậy là quá ích kỷ phải không?”

A Kiều lắc đầu, hắn không tới kinh thành thì không sao, hắn tới rồi, ở bên cạnh nàng, trong lòng nàng chỉ có hắn, không cần Triệu Yến Bình hứa điều gì, chỉ cần hắn còn độc thân, nàng sẽ luôn ở bên cạnh hắn.

“A Kiều, ba năm qua, nàng thật sự không nhớ ta chút nào ư?” Triệu Yến Bình ôm gương mặt đẫm nước mắt của nàng, nhìn kỹ vào mắt nàng.

A Kiều nhắm mắt, đang định trả lời, Triệu Yến Bình đột ngột cúi xuống, đặt một nụ hôn mãnh liệt lên môi nàng.

Ba năm, chia ly bao lâu thì nhung nhớ sâu bấy nhiêu.

Mỗi lần gặp mặt ở kinh thành, A Kiều đều nhớ tới giây phút mặn nồng quấn quít của hai người, nhưng nàng không dám để hắn phát hiện, không dám đánh mất lễ nghĩa khiến người ta chỉ trích, mỗi lần gặp hắn phải hạn chế thời gian, nào dám đi quá giới hạn.

Triệu Yến Bình có khác gì nàng. Nàng từng gọi hắn một cách thân mật là quan gia, vào kinh lập tức đổi thành Triệu gia, mở miệng là ngài, khép miệng là đồng hương. Triệu Yến Bình muốn hôn nàng, ôm nàng, hòa quyện với nàng, nhưng phải đè nén suy nghĩ đó tận đáy lòng, tìm cớ đến gặp nàng, nói chuyện xong là đi, mấy tháng liền không thể tới gặp.

Nàng quá nhỏ nhắn và xinh xắn, Triệu Yến Bình bất ngờ đè nàng lên bàn, áp người xuống.

Trên bàn đặt các sản phẩm đồ thêu A Kiều mới nhận, có khăn thêu, có hoa lụa, khăn thêu thì không sao, không sợ bị đè dẹp, còn những đóa hoa lụa lại bị đầu và lưng A Kiều làm mất hình mất dạng, có vài đóa bị rớt xuống ghế và dưới đất vì hai người giằng co hai tay khi Triệu Yến Bình đè tay nàng không cho nàng chống đối.

Khi ngón tay mát lạnh thon dài của Triệu Yến Bình len vào áo màu vàng cam của A Kiều, bá đạo tuyên bố sự chiếm hữu của hắn đối với nàng, A Kiều cuối cùng chấp nhận, ngoan ngoãn không giãy giụa nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện