Sự thật chứng minh, giống như thường khi, đợi khi nộ hỏa lắng xuống, lý trí dần tìm trở về, nhớ tới những lời bản thân vừa nói với Trác Thiên Hạo, Diêu Vũ liền có chút nghĩ mà sợ, vội vã nằm xuống đất giả chết.
Xem ra, cái đầu này của y quả thật cần phải tiếp tục làm lạnh rồi.
Sáng sớm, Diêu Vũ là bị khí lạnh làm tỉnh.

Mông lung mở mắt, ánh vào mắt y liền chính là ba thân ảnh cao lớn đang co người, chen chúc nhau rúc vào trong lòng mình.

Hình ảnh này, bất giác lại có chút mềm mại, ấm áp.
Diêu Vũ tỉnh dậy, trong nháy mắt liền bị ba nam nhân biết được.


Bọn họ ngay tức khắc liền mở mắt ra, trong mắt không có chút buồn ngủ hay mê mang nào, rõ ràng toàn bộ quá trình cũng chỉ là đang vờ ngủ.
“Chư vị, các ngươi thật ra đều là ảnh đế có đúng không?” Mi mắt nhẹ giật giật, Diêu Vũ liền vô lực cảm khái một câu, sau đó mới từ trên cỏ khô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Này vừa nhìn, Diêu Vũ suýt chút liền bị dọa chết khiếp.

Bởi vì chỉ mới một đêm nghỉ ngơi, khoảng cách giữa y và vòng sáng cư nhiên đã thu hẹp lại chỉ còn hơn mấy trăm trượng.
Có lẽ, nếu y lại ngủ nướng thêm vài canh giờ nữa, thì bản thân rất có thể sẽ phải ra đi trong giấc ngủ, chết thế nào cũng không hay.
“Sao các ngươi không gọi ta?”
Nhìn thấy Diêu Vũ cuống quýt rửa mặt, chải đầu, thu dọn đồ vật bỏ vào trong ba lô, Mặc Phong liền vô tội nói :“Ta cảm thấy em ngủ rất ngon, cho nên không muốn đánh thức em dậy.”
“Nhưng em không cần lo, nếu vòng tròn trên đỉnh đầu kia đến gần thêm chút nữa, Vệ Tử Khâm sẽ vận dụng quỷ vực, mang em dịch chuyển đi.”
Nhận được lời giải thích, lúc này, Diêu Vũ cũng không tiếp tục truy cứu nữa, thu dọn đồ đạc xong, trong miệng ngậm lấy một chiếc bánh bao thơm mềm, y liền nhanh chóng rời khỏi ngôi miếu hoang này.
“Đúng, từ hôm qua tới giờ các ngươi có nhìn thấy người nào khác đi ngang qua đây không?”
“Hai con lệ quỷ có tính không?”
“…” Diêu Vũ không đáp lời, bởi vì y đã biết rõ, kết cục của hai con lệ quỷ kia sẽ là gì.

Dù sao chỗ khác không đi, hết lần này đến lần khác lại phải xông vào ‘tử địa’ thế này, tìm đường đi đầu thai cũng không nên tìm như vậy.
Khác với Mặc Phong cùng Vệ Tử Khâm đứng ở hai bên trái phải của Diêu Vũ, tựa như thần giữ cửa.

Trác Thiên Hạo lại ưa thích tiến vào trong cái bóng của y hơn, tựa như như vậy, khiến hắn có ảo giác bản thân cùng y đã hòa làm một thể, vĩnh viễn không rời.

Cứ như vậy, Diêu Vũ liền mang theo ba vị hung thần, nghênh ngang rời khỏi miếu hoang.
Kỳ thực, Diêu Vũ có thể nhờ Vệ Tử Khâm dùng quỷ vực mang y đi đường, trong nháy mắt thuấn di đến trung tâm hồng quang.

Thế nhưng, y lại cố tình không muốn như vậy.
Bởi vì sao? Chưa nói đến trễ một chút có thể tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi, thì bình thường, đại nhân vật hay boss phản diện chẳng phải cũng sẽ luôn xuất hiện sau cùng à?
Dọc đường, Diêu Vũ rốt cuộc cũng thể nghiệm được câu nói ‘tất cả ma quỷ đều được chuyển đến trong lồng sáng’ của chủ thần là gì.

Bởi vì chỉ mới đi chưa đến nửa canh giờ, nhưng số lượng quỷ dị y đụng phải, còn đã nhiều hơn số lệ quỷ y từng nhìn thấy.
Chỉ là, đây cũng là một đoạn đường khiến Diêu Vũ nhận được rất nhiều trải nghiệm mới lạ mà trước kia chưa từng có.
Tỉ như vừa rồi, Diêu Vũ cùng Mặc Phong, Vệ Tử Khâm chỉ vừa mới bước vào trong một con hẻm nhỏ, thì bỗng dưng, không chút báo trước, một tiếng cười đùa của trẻ nhỏ tràn ngập ma tính liền đã lập tức bao vây lấy y, vang dội khắp ngõ hẻm.
“Hi hi hi, đại ca ca, tới chơi trốn tìm với ta…”
Tiếng cười tựa như máy lặp, không ngừng quanh quẩn khắp nơi.

Rõ ràng vẫn là đường hẻm giống y như đúc ban đầu, nhưng cảm giác mang tới lại cách biệt như trời với đất.
Âm thanh lượn lờ bên tai, sắc mặt Diêu Vũ vẫn không nhịn được, trở nên có chút cổ quái.

Mà ở ngay sau đó, phảng phất là nhìn thấy thứ đáng sợ gì, tiếng cười băng lãnh của trẻ con vừa rồi cũng đã đột ngột im bặt, tan biến không còn một mống.
Lúc này, dư quang nhìn xem hai vị đại nhân ‘hung thần ác sát’, lại nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, dù cho chỉ là một mảnh hư vô, Diêu Vũ vẫn là không nhịn được, nhẹ lẩm bẩm.

“Không phải nói muốn chơi trốn tìm sao? Tại sao lại không lên tiếng nữa?”
“…”
Ở bên cạnh, Mặc Phong liền lạnh lùng dời mắt đến trước mặt.

Trong nháy mắt, phảng phất chịu đựng đau khổ không thể tả, tâm tính của đối phương liền hỏng.
“Hu hu, ta không chơi nữa, mẫu thân gọi ta, ta phải về nhà ăn cơm rồi…”
Âm thanh non nớt kia vừa dứt, dưới ánh mắt của Diêu Vũ, những dị biến xung quanh cũng đã bắt đầu lắng xuống lại, đem con đường trước mặt phơi bày ra.
Kế tiếp, còn có rất nhiều thứ buồn cười lần lượt xuất hiện trong mắt Diêu Vũ.
Diêu Vũ đang nhàn dã đi trên đường lớn, thì lúc này, từ bên cạnh, một thứ gì đó tròn trịa liền đã không chút báo trước, lăn đến bên chân y.

Vừa cúi đầu, Diêu Vũ ngay tức khắc liền đối diện với một cặp mắt trắng dã, không có con ngươi, cùng với một gương mặt xám xanh, kỳ lạ.
Đúng vậy, thứ lăn đến bên chân y, liền là một cái đầu.
Thế nhưng, ngay khi Diêu Vũ còn chưa kịp phản ứng, thì ở bên trong trạch lâu liền đã đột ngột vang lên một tiếng gầm gừ.
Sau đó, một bóng người với dáng đi kỳ dị, cứng ngắc, tựa như con rối bị giật dây cũng liền đã xuất hiện trong tầm mắt Diêu Vũ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện