Bốn vị viện trưởng ngồi ở bốn góc sân thi đấu, họ vừa là trọng tài, vừa là nhân viên cứu hộ khi có thí sinh trọng thương.

Thái Bình và Nanh Vuốt đứng nhìn nhau trêи sân đấu, đây là phần tâm lý chiến. Các thí sinh có thể nói bất cứ thứ gì trước khi thi đấu để làm tâm lý đối thủ dao động, thường thì hai bên trực tiếp chửi rủa, thi nhau gáy khét hạ thấp đối thủ, rồi lao vào chém giết.

"Xin công chúa nương tay, nàng rất xinh đẹp, sau cuộc thi ta muốn được kết bạn với nàng." - Gã Nanh Vuốt tỏ ra lịch thiệp nhẹ nhàng.

"Tốt, vậy ta sẽ chỉ đánh ngươi nằm liệt giường vài năm." - Thái Bình tươi cười nói.

Mặt tên Nanh Vuốt trở nên đen thui khi nghe Thái Bình trả lời.

"Được... được... được...Ta xem xem cô đánh ta liệt giường kiểu gì." - Nanh Vuốt giận quá nên cười lớn, nói liền ba chữ được, các loài Bán Ma Nhân lớp thú vốn rất nóng tính, bị một vô gái khinh thường, khiến tên Nanh Vuốt nổi điên.

"Phản Tổ!"

"Gào..." - Nanh Vuốt gầm thét đầy giận dữ, toàn thân hắn ta mọc ra những đám lông đen dài rậm rạp, cơ thể nhanh chóng biến lớn, hoá thành một con hổ đen khổng lồ hơn năm mươi mét.

Con hổ vỗ móng vuốt xuống mặt đất trước mặt, đập ra một cái hố to lớn, miệng nó gầm thét phun ra khói đen, hai mắt con quái vật bốc cháy ngọn lửa đỏ rực, vẻ mặt khát máu của loài quái thú điên loạn.

"Tên này có vẻ mạnh đấy, hắn ta có vẻ đã sử dụng kỹ năng Cuồng Loạn luôn rồi, mong là Thái Bình không sao." - Tôi hơi lo lắng cho cô nàng công chúa đang thi đấu, nàng là một pháp sư mạnh, nhưng đánh nhau với một con hổ khổng lồ thì tỉ lệ thua của nàng rất cao.

"Tên ngu ngốc, chỉ mới khích một câu đã nổi điên, vậy mà còn đòi làm bạn với bổn công chúa, mơ tưởng hão huyền."

Thái Bình tươi cười, nàng không có vẻ gì là đang lo lắng hay sợ hãi. Nàng triệu hồi một cuốn sách màu đen lên tay, cuốn sách cực kỳ cổ xưa, giống như được làm từ da và xương cốt của các loài ma quỷ cổ đại, trêи bìa sách khắc rất nhiều ma trận, tôi đoán chúng là những ma trận phong ấn.

Những cuốn sách như thế này là bảo vật vô giá bên trong chứa đựng những bí thuật và cấm thuật từ thời cổ đại có uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Một một tấm màn màu đen bao trùm Thái Bình và cuốn sách vào bên trong.

"Rắc...rắc...lách cách..." - Những âm thanh Kỳ lạ vang lên.

Tôi sử dụng con mắt của quỷ máu cố gắng nhìn vào bên trong màn đen, nhưng không thấy được gì cả, chỉ có một màu đen tuyền, khi tức tà ác cùng cực lan truyền ra từ bên trong. Tôi ngồi cách khá xa cũng cảm thấy sợ hãi, con hổ đen khổng lồ thì càng không cần phải nói, hắn ta run rẩy lùi lại, tránh xa Thái Bình như tránh tà.

Nhưng đó chỉ mới là bắt đầu, một lỗ hổng khoảng năm mét xuất hiện trêи bầu trời cao, từ trong lỗ hổng vô số làn khói đen phủ xuống, bay về phía Thái Bình.

Một hư ảnh ma quỷ khổng lồ màu đen xuất hiện phía sau lưng nàng, khói đen phủ xuống càng nhiều, hư ảnh ma quỷ càng trở nên ngưng thực hơn.

Con hổ khổng lồ chần chờ một lát, rồi lao tới, vươn bàn chân trước to lớn của nó chụp vào Thái Bình. Nhưng trước khi con hổ kịp đánh trúng thì nó bị khựng lại, giống như vừa bị va phải một bức tường vô hình cực kỳ cứng rắn, khiến nó bật ngược lại, ngã lăn quay ra đất.

Hư ảnh ma quỷ khổng lồ vươn cánh tay ra, tóm lấy chân của con hổ nhấc bổng nó lên, rồi vung mạnh xuống đất.

"Ầm..." - Một cái hố lớn được tạo ra khi con hổ va đập với mặt đất

"Rắc...rắc..." - Những âm thanh tiếng xương gãy vang lên ghê rợn, khiến tôi ở bên ngoài cũng cảm thấy rùng mình.

"Hư Ảnh Thần Ma này chí ít mạnh ngang ngửa kỹ năng Linh Hồn Máu của mình, nhưng mình muốn sử dụng kỹ năng Linh Hồn Máu cần có rất nhiều máu tươi của các sinh vật Bậc 5, còn cô nàng này dường như chỉ cần triệu hồi hư ảnh tới." - Tôi cũng không chắc chắn mình có đánh thắng được cô nàng công chúa này không nữa.

"Rầm...rầm...rầm..." - Hư Ảnh Thần Ma liên tục quăng quật con hổ tội nghiệp xuống sàn, khiến máu thịt của nó be bét, xương cốt vỡ vụn, con hổ gào thảm thiết liên tục rồi bất tỉnh.

Dường như cảm thấy việc ngược đãi động vật rất thú vị, Thái Bình công chúa tươi cười, tiếp tục điều khiển hư ảnh tra tấn con hổ.

"Dừng tay...mau dừng tay." - Viện trưởng Thiết Huyết học viện hét lớn, tạo ra một bàn tay khổng lồ màu đỏ, ngăn cản Hư Ảnh Thần Ma hành hạ con hổ tội nghiệp.

Lúc này Thái Bình mới chịu dừng lại, ném con hổ sang một bên. Con hổ thu nhỏ lại biến thành Nanh Vuốt, bây giờ hắn ta cực kỳ thê thảm, toàn thân xương cốt tan vỡ, trông giống như một chiếc màn rách, một đội ngũ y tế liền xuất hiện, chạy vào sân thi đấu khiêng Nanh Vuốt ra ngoài chữa trị.

"Ta tuyên bố, trận này Thái Bình công chúa thắng cuộc." - Âm thanh của viện trưởng Thiết Huyết vang rền khắp sân thi đấu.

Những đám khói đen bay trở về cái lỗ trêи bầu trời, bóng tối bao trùm Thái Bình cũng dần tan ra. Nàng công chúa nhỏ tươi cười rời khỏi sân thi đấu.

Lần này cô ta đi về phía tôi, ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, sát khí và ác niệm tỏa ra từ người nàng như ngưng tụ thành thực chất, chúng khiến tôi rét run vì sợ hãi.

Tôi liền đứng lên dự định kiếm chỗ ngồi khác, thì bị một bàn tay vô hình giữ chặt lấy vài ấn ngồi xuống trở lại.

"Tên chết nhát, ngươi định bỏ đi đâu vậy? Bộ sợ ta ăn ngươi hay gì?" - Thái Bình tươi cười nói, nàng cười vô cùng hồn nhiên vui vẻ.

Tôi không trả lời nàng ta.

"Ngươi biết ta đang suy nghĩ chuyện gì trong đầu không?" - Thái Bình hỏi tôi với nụ cười cực kỳ quỷ dị.

"Không biết."

"Ta đang suy nghĩ lát nữa khi gặp ngươi trêи sân thi đấu sẽ tra tấn rồi giết chết ngươi như thế nào." - Thái Bình ɭϊếʍ môi nói, trông giống như nàng đang mong chờ được thưởng thức một bữa ăn ngon.

"Thật mất mặt, vậy mà mình lại bị một cô gái hù doạ." - Tôi lầm bầm trong đầu.

Tôi liền sử dụng Con Mắt Của Quỷ Máu, trừng mắt nhìn nàng.

Đôi mắt tôi phát ra ánh sáng đỏ máu, vận chuyển năng lượng máu trong cơ thể, bức lượng oán khí của các sinh vật bị tôi giết chết ra ngoài.

Tôi giết quỷ và ma nhân rất ít, nhưng số lượng côn trùng bị tôi giết chết thì nhiều vô số, trong đó có gần mười con côn trùng Bậc 5 nữa, oán niệm của chúng nguyền rủa lên tôi rất mạnh, oán khí ngưng tụ thành thực chất, toả ra nồng nặc từ người tôi.

"Khặc khặc khặc, vậy sao?" - Giọng cười của tôi trở nên tàn ác dị thường.

"Còn ta thì đang suy nghĩ, nên giết nàng xong rồi hϊế͙p͙, hay vẫn là hϊế͙p͙ xong rồi mới giết, kiệt...kiệt...kiệt..."

Nụ cười của Thái Bình đờ đẫn khi thấy trạng thái Ác Quỷ của tôi, nàng đờ ra một lúc lâu.

"Ngươi...Tại sao ngươi có thể trở nên tàn ác như vậy, đám oán khí nồng đậm này đều do ngươi giết sao?" - Thái Bình lắp bắp nói, dường như nàng đã bị tôi doạ sợ.

"Sợ rồi sao, khặc khặc, ta thích nhất là hù doạ các cô gái, sau đó cưỡng hϊế͙p͙ rồi giết chết họ." - Tôi tiếp tục hù doạ nàng ta.

"Ngươi...ngươi là loài Ác Quỷ gì?"

"Ác Quỷ Máu, nếu nàng biết sợ rồi thì lát nữa tự nhận thua đi, ta cũng không thực sự muốn giết phụ nữ." - Tôi hạ giọng trở lại bình thường, việc hù doạ một cô gái không tốt cho lắm, nhưng với mấy cô nàng vừa mạnh vừa cứng đầu, thì đây là cách hiệu quả nhất.

"Ha ha ha, ta rất mong chờ bị ngươi hϊế͙p͙ đấy, hôm nay ngươi chết chắc rồi." - Đột nhiên Thái Bình phá lên cười, nét mặt sợ hãi đã hoàn toàn biến mất, trở nên tươi cười quỷ dị như cũ.

Tôi không để ý đến nàng ta nữa, quan sát hai thí sinh trong sân thi đấu.

Một cô nàng mặc áo choàng màu hồng bó sát cơ thể, toàn thân che phủ kín mít, chỉ để lộ đôi mắt.

Đối thủ của nàng là một tên đấu sĩ cao lớn, mặc áo giáp nhẹ, trêи tay cầm hai thanh kiếm to lớn trông rất hầm hố bắt mắt.

"Có vẻ kèo đấu này tên đấu sĩ thắng rồi." - Tôi đánh giá trong đầu.

Sát thủ chuyên về đánh lén, dùng tốc độ và sát thương cao giết chết đối thủ rồi bỏ chạy, còn trong đấu trường này không có chỗ để ẩn núp, sức mạnh thì tên đấu sĩ này mạnh hơn hẳn, chỉ nhìn thanh kiếm của hắn tôi chắc chắn chỉ cần chém trúng một phát là cô nàng kia sẽ gục.

"Tôi không thích đánh phụ nữ, cô nhận thua đi." - Tên đấu sĩ trầm ổn nói, hắn bắt đầu tập trung năng lượng khiến hai thanh kiếm sáng rực, mặc dù chỉ là kiếm năng lượng nhưng chất lượng của nó rất tốt, nguyên liệu rèn đúc có vẻ là một loại kim loại rất quý hiếm, đủ sức phá hủy áo giáp của lũ hiệp sĩ.

Cô nàng sát thủ không nói năng gì, chỉ âm trầm nhìn đối thủ.

"Vậy thì bị thương thì cô cũng đừng trách tôi." - Gã đấu sĩ âm trầm nói.

Ngay khi trận đấu bắt đầu, hắn ta vung hai thanh kiếm lớn lao tới.

Nhưng đột nhiên hắn ta khựng lại, đứng đờ ra như bức tượng.

Còn nữ sát thủ nhìn về phía viện trưởng Thiết Huyết.

"Tôi thắng rồi, ngài tuyên bố đi." - Giọng nói của nàng ta rất thản nhiên.

Khi nàng ta vừa dứt lời thì tên đấu sĩ ngã lăn ra đất, miệng, tai, mũi, mắt trào máu ra ngoài.

"Ta tuyên bố thí sinh Hồng Liên thắng cuộc." - Giọng nói trầm ổn của viện trưởng Thiết Huyết vang lên.

Hồng Liên lãnh đạm đi ra khỏi sân thi đấu, đội ngũ cứu thương liền chạy vào khiêng gã đấu sĩ ra ngoài chữa trị.

"Cô gái này có vẻ mạnh quá, mình còn chưa kịp nhìn cách nàng ta hạ gục đối thủ nữa, chỉ một giây tên đấu sĩ đã thua cuộc."

Trêи khán đài các khán giả cũng xôn xao bàn tán.

"Có ai biết cô nàng kia hạ gã đấu sĩ kiểu gì không?" - Một khán giả lên tiếng hỏi.

"Tao đoán chắc tên đó đột nhiên bệnh cũ tái phát, còn cô nàng này ăn hên thôi." - Một người khác đưa ra ý kiến.

"Không biết gì thì ngậm mồm lại, dựa cột mà nghe. Tên đấu sĩ mồm miệng ứa máu thế kia, chắc chắn là do trái tim đã bị phá hủy, chỉ có thể là do kỹ năng Đâm Xuyên Tim của hệ sát thủ gây ra." - Một gã sát thủ ra vẻ rất hiểu biết nói.

"Nhưng cô ta đâu có dùng dao tấn công?" - Tên bị chửi không phục, lớn tiếng phản bác.

"Là kỹ năng Toái Tâm, thuộc hệ dị dạng và không gian, cô gái kia thông qua kỹ năng hệ không gian, bóp nát trái tim của gã đấu sĩ, khiến hắn trọng thương, nếu không có pháp sư cấp cao hệ tự nhiên duy trì sự sống và thuốc nước tái tạo, thì hắn sẽ chết sau nửa tiếng." - Một ông lão râu bạc nói, có vẻ ông ta là một học giả kiến thức uyên thâm.

Tôi cũng nghe ngóng lời giải thích của lão học giả, nghe cũng rất hợp lý, trận tiếp theo sẽ đến lượt tôi thi đấu, một trong hai người Thái Bình hoặc nàng sát thủ kia sẽ là đối thủ của tôi.

"Tiếp theo xin mời thí sinh Máu Xấu vào sân thi đấu."

Tôi tươi cười tự tin rời khỏi ghế, đi vào bên trong sân, nhìn khán giả bốn phía vẫy tay chào họ.

Ba nàng công chúa và các cô gái cũng nhìn tôi.

"Có lẽ họ đều đang cổ vũ cho mình." - Tôi suy nghĩ trong đầu.

"Máu Xấu là một hiệp sĩ mạnh mẽ đến từ vùng đất phía nam, anh ta là một Hiệp Sĩ Ánh Trăng, và cũng là hiệp sĩ hộ vệ của Kim Nguyệt công chúa. Trong vòng hai hiệp sĩ Máu Xấu đã bứt phá mạnh mẽ từ hạng 11 lên hạng 6 trong những giây cuối cùng." - Phong Linh giới thiệu về tôi.

"Này, kia có phải là thằng ép ba nữ đồng đội giao ra điểm số cho hắn không?" - Một khán giả đột ngột hỏi.

"Đúng rồi, là nó đó, cái thằng phế vật chỉ biến chạy vòng vòng, và ăn hϊế͙p͙ ba cô gái tội nghiệp." - Một tên có giọng cực kỳ chói tai nói.

"Oắt đờ heo, mấy tên này đang nói cái quái gì vậy?" - Tôi vô cùng lúng túng khi nghe các khán giả nói.

"Anh em, tẩy chay nó, tao thấy nếu nhường điểm số cho nữ pháp sư áo vàng thì nàng sẽ đi tiếp vào vòng trong rồi." - Một tên đạo tặc hét lớn.

"Xuống đi thằng hèn, mày không đáng mặt đàn ông."

...

Vô số tiếng chửi rủa vang lên từ phía khán giả.

"Mình đã làm gì sai?"

"Mịa lũ khán giả, lần nào cũng có cớ chửi mình."

"Rõ ràng là các nàng tự nguyện cho mình điểm số, chứ mình ép họ bao giờ."

Tôi vô cùng bực tức, chắc chắn là có tên nào đã bỏ tiền thuê bọn này hạ nhục tôi.

"Mời thí sinh Máu Xấu bốc thăm chọn đối thủ." - Giọng nói của Phong Linh vang lên, hai quả cầu ánh sáng xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi chụp lấy một quả cầu, quả cầu còn lại biến mất. Tôi thả quả cầu trêи tay mình ra, hình ảnh nữ sát thủ xuất hiện trêи bầu trời.

"Xin mời Hồng Liên tiểu thư vào sân thi đấu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện