“À… cảm ơn anh chuyện tối qua, tôi sẽ gửi tiền quần áo vào thẻ của anh. Số tài khoản của anh là gì, gửi vào số tôi đi.” Vu Hiểu Huyên đứng bần thần trước cửa phòng Hàn Dịch một lúc lâu rồi mới gõ cửa, nói với người ở trong phòng. Sợ anh không nghe được, cô còn cố ý cao giọng.

Chỉ là bên trong không có âm thanh gì nên Vu Hiểu Huyên không xác định được Hàn Dịch có nghe hay không, chỉ đành nói lại lần nữa. Vẫn không có ai trả lời, cô nghĩ chắc là Hàn Dịch không muốn để ý đến cô, nên cũng không nói nữa.

“Tôi đi trước, anh nhớ gửi số tài khoản qua điện thoại cho tôi.” Vu Hiểu Huyên lại nói thêm, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Cô bĩu môi, người ta thường nói phụ nữ hay thay đổi, theo cô thấy thì đàn ông mới hay thay đổi ấy.

“Rầm.” Cửa phòng sau lưng vang lên một tiếng, Vu Hiểu Huyên hoảng hốt xoay người, liền thấy Hàn Dịch đen mặt đứng trước cửa, tay cầm áo vest.

“Chẳng phải nói phải đi sao? Tôi đưa cô đi.”

Vu Hiểu Huyên xua tay, “Không… không cần, tôi tự đi được.” Nhìn khuôn mặt đen thui ác sát của anh, cô nào dám để anh đưa đi. Lúc này. Vu Hiểu Huyên không chút nghi ngờ rằng nếu có cơ hội thì Hàn Dịch nhất định sẽ muốn xé xác cô.

“Ở đây cách chỗ đón xe gần nhất 3km, nếu cô muốn đi thì tôi cũng không phản đối.” Hàn Dịch lạnh mặt nói.

Vu Hiểu Huyên rụt cổ, do dự một chút, “Vậy… làm phiền anh.”

Hàn Dịch đi ra cửa trước, Vu Hiểu Huyên theo sau lưng. Nhìn áo sơ mi trên người anh, cô lại thắc mắc chẳng lẽ người này không biết lạnh sao? Hàn Dịch chở Vu Hiểu Huyên đến gần Thánh Huyên thì dừng, dù sao cô cũng là nghệ sĩ của công ty, mà anh lại là ông chủ, nếu bị người ta nhìn thấy rồi đoán linh tinh thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.

Hàn Dịch hoàn toàn không lo lắng về Lynda. Cô ấy là người lâu năm trong công ty, tất nhiên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Lynda thấy Vu Hiểu Huyên trở lại thì chỉ bảo cô ấy nhanh chóng đi luyện tập, không hỏi tối qua cô ấy đi đâu, sao lại không liên lạc được. Vu Hiểu Huyên vốn cho rằng sẽ bị mắng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

***

Thẩm Thanh Lan hôm nay thức dậy, thấy bên cạnh không có ai, chẳng biết Phó Hoành Dật đã đi từ lúc nào. Tối qua hai người ngủ muộn, nên sáng nay lúc cô tỉnh dậy, Phó Hoành Dật nói vẫn còn sớm, bảo cô ngủ tiếp nên cô liền ngủ thêm một lúc. Anh đi lúc nào cô cũng không biết.

Trên chăn vẫn còn vương mùi của Phó Hoành Dật. Thẩm Thanh Lan thấy hơi buồn bã, nằm trên giường một lát mới đứng dậy.

Trên bàn cơm đặt một tờ giấy của Phó Hoành Dật để lại, “Bữa sáng để trong nồi cho nóng, nhớ ăn.”

Thẩm Thanh Lan hơi cong môi, đôi mắt đầy ý cười. Cô đi vào nhà bếp, trong nồi là cháo trứng bắc thảo, bên cạnh còn có một qủa trứng gà luộc và một chiếc bánh bao.

Phó Hoành Dật bật chế độ hâm nóng, nên lúc này đồ ăn vẫn còn bốc hơi.

Thẩm Thanh Lan nếm thử, rất ngon. Cô vốn không đói mà ngửi thấy cũng sôi bụng, bèn ngồi xuống, từ từ ăn.

Vừa ăn xong, cô liền nhận được điện thoại của Phó Hoành Dật.

“Dậy chưa?” Phó Hoành Dật dịu dàng hỏi.

Thẩm Thanh Lan cười cười, “Dậy rồi ạ.”

“Bữa sáng để trong nhà bếp, nhớ ăn.”

Thẩm Thanh Lan nhìn cái bát trống không, “Em ăn rồi, rất ngon.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Sao lúc sáng dậy không gọi em?” Cô vốn định tiễn anh.

“Thấy em ngủ ngon nên không nỡ gọi em dậy.” Phó Hoành Dật dịu dàng nói, “Nếu hôm nay vẫn còn mệt thì ngủ thêm một lúc đi.” Biết tối qua đã giày vò cô thê thảm nên giọng Phó Hoành Dật hơi đau lòng.

Gò má Thẩm Thanh Lan hơi nóng lên, vì sắp xa nhau, mà lần xa này còn là hơn một tháng nên tối qua cô bèn nhiệt tình chủ động, ai ngờ lại đốt lên một ngọn núi lửa.

Cúp điện thoại, cô xoa xoa cái lưng hơi đau, sau đó quét dọn nhà bếp sạch sẽ.

Sau đó, Thẩm Thanh Lan liền nhận ra hình như cô không còn chuyện gì để làm nữa. Ở trường không cần phải lên lớp, chỉ cần đến tháng sáu năm sáu, tham gia bảo vệ tốt nghiệp xong là cô đã có thể tốt nghiệp. Bây giờ cô không có việc làm nên cũng không cần đi làm, hình như chính cô đã trở thành một người rảnh rỗi.

Nhận ra điều này, Thẩm Thanh Lan lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về dự định sau tốt nghiệp, nhưng chưa nghĩ xong thì đã nhận được điện thoại của Daniel.

Từ sau lần liên lạc với cô để lấy bức tranh thì Daniel đã không liên lạc nữa, cô cũng không hỏi anh ta lấy bức tranh đó đi làm gì.

“Daniel, chuyện gì thế?”

“Thanh Lan, sắp tới tôi sẽ ra nước ngoài một chuyến, ở bên đó sắp tổ chức cuộc thi hội họa dành cho người trẻ tuổi, tôi đã báo danh cho cô rồi. Cô xem lúc nào đến phòng làm việc của tôi, chọn một tác phẩm dự thi. Cô đừng vội từ chối, tôi cho cô biết, khó lắm tôi mới giành được cơ hội này cho cô đấy. Nếu cô dám nói không tham gia thì tôi sẽ tuyệt giao với cô, ngay bây giờ!” Daniel nói.

Thẩm Thanh Lan cạn lời, cô cũng đâu có ý định từ chối, “Biết rồi, tôi sẽ tham gia. Nhưng tôi đã có ý định về tác phẩm lần này rồi.”

Daniel ngạc nhiên nhìn điện thoại, “Cô nói cô đã chuẩn bị xong tác phẩm?”

“Ừ.”

“Thanh Lan, có phải cô đã biết có cuộc thi này từ trước nên mới chuẩn bị tác phẩm sớm?” Daniel hỏi.

Thẩm Thanh Lan đen mặt, “Chẳng phải anh nói chỉ vừa mới giành được một slot dự thi cho tôi thôi sao?”

Daniel nghĩ cũng đúng, bèn không nhắc lại vấn đề tác phẩm nữa, “Thanh Lan, cô để tác phẩm dự thi ở đâu?”

“Anh đến nhà tôi một chuyến, tác phẩm để ở nhà tôi.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan đi vào thư phòng, lấy bức tranh mang tên “Cứu rỗi” ở trong góc ra. Vì đề phòng Phó Hoành Dật thấy bức tranh này nên cô giấu rất kỹ.

Cô lái xe đến Thượng Nhã Uyển, Kim Ân Hi ra mở cửa, “An, sao cậu lại đến đây? Chẳng phải cậu đang ở nhà với chồng sao?” Hai ngày trước, cô gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, kết quả là cái cô này lại nói phải ở nhà với chồng.

“Ừ, qua đây có chút việc.”

Kim Ân Hi lúc này mới để ý đến đồ trên tay Thẩm Thanh Lan.

“Cậu cầm gì thế?”

Thẩm Thanh Lan đưa bức tranh đã được cô đóng khung, đựng trong một cái túi cho cô ấy. Kim Ân Hi lấy ra xem, “Lãnh Thanh Thu là ai? Rất nổi tiếng sao?”

Mặc dù Lãnh Thanh Thu nổi tiếng trong nước, nhưng ở nước ngoài lại không có tiếng tăm gì. Kim Ân Hi vừa đến nên không biết cũng rất bình thường.

“Một hoạ sĩ nhỏ thôi.” Thẩm Thanh Lan bình thản trả lời.

“Tuy chỉ là một họa sĩ nhỏ nhưng vẽ rất đẹp, bố cục gọn gàng phóng khoáng, cách sử dụng màu sắc tạo bạo, nét vẽ đẹp, rất có tình cảm. An, bức tranh này rất đẹp, tặng tôi đi.” Kim Ân Hi nói.

“Nếu cậu thích thì hôm nào tặng cậu một bức, bức này tớ cần dùng rồi.”

“Được.” Kim Ân Hi không thất vọng, chỉ hơi im lặng rồi nhìn Thẩm Thanh Lan, ánh mắt nghi ngờ, “An, đừng nói là cậu vẽ bức tranh này đấy nhé?”

Dưới cái nhìn chăm chú của Kim Ân Hi, Thẩm Thanh Lan bình tĩnh gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện