"Chính là Tiểu Bạc Hà người mà lúc mới mạt thế bị đám đàn ông luân bạo đúng không?"

Vợ của Vương Tam Tư buột miệng thốt ra, nàng không phải người ở đây nhưng khi Lạc Phi Phàm chọn

Tiểu Bạc Hà thì những việc từ khi bắt đầu mạt thế của Tiểu Bạc Hà không hiểu như thế nào đã truyền

khắp các căn cứ.

Lời đồn càng ngày càng hung ác, càng truyền càng quá mức, nói Tiểu Bạc Hà bị người cưỡng bức tới

mang thai, còn sinh ra một đứa nhỏ.

Ba cô con gái của Vương Tam Tư vừa nghe vậy rất hăng hái, cô con gái lớn che miệng cười nói:

"Hừm, nghe nói trước đây bọn họ sống cực kỳ gian nan, ta thấy cũng đúng, việc này xảy ra với Tiểu

Bạc Hà, không biết đội phó Lạc có biết hay không."

"Khẳng định là đội phó Lạc không biết, khẳng định Tiểu Bạc Hà kia cũng không dám cho hắn biết."

"Người này quá ghê tởm đi, vậy đứa bé mà Tiểu Bạc Hà sinh ra đâu?" "Không biết, có khi đã cho người

khác rồi, ha ha ha ha."

Ba cô con gái bắt đầu thảo luận sôi nổi, trong mắt tràn ngập sự ghen ghét, mặc kệ lời đồn đãi kia

là thật hay giả, các nàng đều ngập tràn ác ý ấn định những việc bẩn thỉu truyền lưu kia lên người

Tiểu Bạc Hà.



Không vì gì khác, bởi vì các nàng không chiếm được, cũng không muốn để Tiểu Bạc Hà chiếm mất, hoặc

tất cả mọi người đều không chiếm được, chỉ cần có người đạt được thì người này mặc kệ là ai, đều sẽ

trở thành đối tượng công kϊƈɦ của toàn bộ phụ nữ.

"Không cần nói như vậy, các ngươi không khiêm tốn chút nào."

Vương Tam Tư không tán đồng, hắn nhăn mi lại, vốn dĩ hắn là người cẩn thận, nhiều năm ở Thiên Viên

Sơn luôn hành động cẩn trọng, cần cù, chăm chỉ. Hắn từng trải qua những ngày tháng cơ cực từ lúc

bắt đầu mạt thế đến tận bây giờ, bộ dạng hiện giờ cũng 40-50 tuổi, nếu cấp bậc dị năng của hắn

không thể tăng thêm thì sợ không thể sống thêm vài năm nữa.

Có thể nói hắn nhìn căn cứ Thiên Viên Sơn dưới sự dẫn dắt của Bách Hoa thành trải qua từng bước

từng bước khó khăn tới khi phát triển lớn mạnh như bây giờ, cho nên đối với người của Bách Hoa

thành đặc biệt là người

bên cạnh An Nhiên như Tiểu Bạc Hà, hắn luôn có một cỗ kính trọng từ trong tâm khảm.

Nhưng không biết vì sao những năm gần đây, thế hệ trẻ đến tột cùng suy nghĩ như thế nào mà họ luôn

có chút không biết trời cao đất dày, tựa như cuộc sống yên bình này tự nhiên mà có vậy.

Đặc biệt là những cô gái, những người phụ nữ được sống trong tháp ngà voi, vừa lắm mồm, vừa thiếu



hiểu biết, chiến tranh ở bên ngoài tàn khốc như thế nào, thế giới có bị phá hủy ra sao, bọn họ đều

chưa từng gặp qua, cho nên đối với những người bên cạnh An Nhiên hoàn toàn không có chút kính

trọng, điều này làm Vương Tam Tứ cực kỳ lo lắng.

Nhưng hắn lại thấy may mắn là đã nhiều năm nay An Nhiên chưa từng ra khỏi Bách Hoa thành, đám phụ

nữ sống trong tháp ngà này, dù có khua môi múa mép như thế nào cũng chưa bao giờ thấy thực vật biến

dị của An Nhiên giáo huấn các nàng, cho nên bọn họ đã dần dần coi thường người khác.

Trong nhóm những người trẻ tuổi này đối với họ người có ác danh chân chính có thể làm

bọn họ sợ hãi là Chiến An Tâm cũng hai người bên cạnh nàng là A Văn và A Võ.

Bởi vì Chiến An Tâm chính là người thừa kế trong tương lai của Bách Hoa thành, hơn nữa nàng hoạt

động bên ngoài rất nhiều, gặp gỡ người nào khiến nàng không kiên nhẫn hay không tôn kính nàng, thì

thủ đoạn của nàng sẽ không nhu hòa như An Nhiên.

Cho nên nghe thấy hung danh của Chiến An Tâm có thể làm da đầu người ta tê dại hơn nhiều so với An

Nhiên vốn thâm cư ở Bách Hoa thành.

Lúc này, Vương Tam Tư ở trong nhà chuẩn bị nói cho vợ hắn và ba cô con gái nghe về lai lịch của

Tiểu Bạc Hà thì bốn người kia đã ra cửa, đi thẳng tới yến hội lớn do Thiên Viên Sơn tổ chức rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện