Người phụ nữ đang lau sàn nhà kia có sắc mặt tái nhợt tiều tụy nàng nhìn thoáng qua Chiến An Tâm

sau đó bưng bồn nước lên hắt nước vào sân sau đó đi vào phòng.

Người phụ nữ béo vội vàng giải thích với Chiến An Tâm:

"Ai da, con gái mà, ai chẳng thích sạch sẽ, ngươi xem đi, xem đi. "

Vốn dĩ bà ta sợ Chiến An Tâm chạy mất, cho nên muốn tìm cái cớ, giải thích hành vi dọn dẹp của

người phụ nữ kia, nào biết rằng Chiến An Tâm cực kỳ bình tĩnh, nhìn dáng vẻ cũng không cảm thấy có

gì để nghi hoặc cả. Hay là tiểu cô nương này bị ngốc? Trong đầu người phụ nữ béo kia thầm nhủ, rồi

tâm sinh vui mừng, ngốc càng tốt, ngốc quá tốt, bà ta thích nhất loại phụ nữ ngốc nghếch cả tin, dễ

khống chế cũng dễ dỗ dành.

Vì thế càng hòa ái dễ gần với Chiến An Tâm hơn, dẫn Chiến An Tâm vào một gian nhà, trong phòng có

đầy đủ gia cụ, bàn ghế giường đệm đều có đủ, "Đến đây, đến đây, thật là một tiểu cô nương đáng

thương, ngươi tắm rửa trước đi sau đó ăn chút đồ ăn."

Người phụ nữ béo kéo Chiến An Tâm vào, đẩy nàng đi về phía phòng tắm, vội vàng mở nước ấm, sau đó

xoay người muốn kéo quần áo của nàng ra. "Không cần, ta tự mình cởi!"

Chiến An Tâm giơ bàn tay dơ bẩn đen đúa lên chặn lại động tác của người phụ nữ kia, chớp chớp mắt

dùng ngữ khí nửa thiên chân nửa lõi đời nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, ta tự mình tắm là được rồi."



"Này "

Người phụ nữ này không đồng ý, bà muốn mượn cơ hội Chiến An Tâm tắm rửa kiểm tra xem nàng có còn là

xử nữ hay không, nếu là xử nữ thì dựa vào dáng người và khuôn mặt của Chiến An Tâm, bảo đảm có thể

bán được giá tốt.

Nhưng đột nhiên, người phụ nữ béo này cảm thấy mình không nghĩ ra điều mình muốn nói, nàng gật đầu

không bắt bẻ lời Chiến An Tâm nói.

"Được rồi, ta đi ra ngoài, cũng chuẩn bị xiêm y sạch sẽ, đặt ở cửa!" Nói xong, người này cung kính

đi ra ngoài.

Lúc này Chiến An Tâm ở trong phòng tắm mới duỗi tay chuẩn bị cởi ra váy áo dơ loạn trêи người,

nhưng như chợt nhớ gì đó, nàng quay lại thấy sau lưng mình có vài sợi khói đen, theo làn khói đen

lượn lờ nàng phát hiện nơi nồng đậm nhất ở ngoài kẹt cửa.

Nhất thời nàng nổi giận hỏi:

"Ngươi còn ở đây sao? Muốn nhìn lén ta tắm rửa hay sao?" "Lúc ngươi tắm rửa hay thay quần áo ta đều

sẽ ở bên ngoài."

Giọng nam vang lên từ ngoài cửa, quang minh lỗi lạc, không chút đáng khinh.



Đột nhiên Chiến An Tâm kéo cửa phòng tắm ra, nhíu mày, nhìn một mảnh khói đen dưới đất, duỗi chân,

đạp mạnh vài cái, hỏi:

"Ngươi nói đi, ngươi luôn theo ta như vậy có phải do mẹ ta phái tới hay không? Rốt cuộc ngươi muốn

làm gì?"

Làn khói đen ngày càng càng nồng đậm, hình bóng người đàn ông vĩ ngạn như ẩn như hiện bên trong,

khuôn mặt hắn có chút khó hiểu, nói:

"Ta cũng không biết rốt cuộc ta muốn gì? Đi theo ngươi đã trở thành một thói quen, nếu ngươi không

thích về sau ta sẽ không xuất hiện nữa."

"Ngươi đi theo ta như vậy bao lâu rồi?"

Mộ Phong mím môi, không dám trả lời nàng, hắn sợ, hắn nói ra nàng sẽ càng tức giận! Mà thấy hắn không nói, Chiến An Tâm càng tức giận hơn, nàng mở toang cửa phòng, bắt đầu cởi quần áo

tắm rửa.

Dù sao nàng có đóng cửa hay không thì với Mộ Phong cũng giống nhau, hắn muốn nhìn thì tất nhiên hắn

có một trăm một nghìn phương pháp để nhìn, hắn không muốn xem thì nàng có mở rộng phòng tắm hắn

cũng sẽ không xem.

Mộ Phong duỗi tay, yên lặng đóng lại cửa phòng tắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện