Tác giả: Vân Phi Mặc

"Chàng, chàng mau lên." Cố Phiên Nhiên bất mãn thúc giục.

Đường Cảnh Ngọc tất nhiên biết ả muốn gì, nhưng mà, huynh đệ của hắn không có phản ứng thì phải làm sao đây?!

"Đợi lát." Đường Cảnh Ngọc tiếp tục khiêu khích ả.

Cố Phiên Nhiên thấy hắn chưa vào chủ đề chính, vừa tức vừa bất đắc dĩ, khuôn mặt ửng hồng.

"Được, được rồi."

Cố Phiên Nhiên giãy giụa, muốn cởi khố của hắn, lại bị Đường Cảnh Ngọc giữ tay lại.

"Bảo bối, đừng, chờ một lát." Đường Cảnh Ngọc hơi sốt ruột, nhưng mà, hắn không thể để ả biết hắn không được.

Cố Phiên Nhiên u oán nhìn hắn, "Còn muốn ta chờ bao lâu?"

"Ngay đây, xong ngay đây. Ta muốn ngắm thân thể hoàn mỹ của nàng lâu hơn."

Tay Đường Cảnh Ngọc nhẹ lướt qua cổ ả, một đường trượt xuống, động tác mềm nhẹ nhưng đang vuốt ve một bảo bối hiếm có.

"Chàng, chàng..." Cố Phiên Nhiên bị ngón tay hắn khiêu khích đến không thể thở nổi.

Một chén trà nhỏ sau, Cố Phiên Nhiên bị hắn làm nóng hết cả người, nhưng mãi không được ăn món chính.

Rốt cuộc hôm nay hắn bị làm sao vậy chứ?!

Trước kia hắn không thích dạo đầu chút nào, hận không thể lao thẳng vào luôn. Giờ hắn lại làm dạo đầu lâu như thế, khiến Cố Phiên Nhiên sinh nghi.

"Cảnh Ngọc, chàng làm sao vậy?" Cố Phiên Nhiên hồ nghi nhìn hắn.

Đường Cảnh Ngọc có chút buồn bực, nhìn nhân nhi mị nhãn như tơ dưới thân, áy náy nói, "Phiên Nhiên, hôm nay thôi nhé. Mai chúng ta tái chiến."

Cố Phiên Nhiên không ngu, tất nhiên nhận ra hắn không bình thường, ánh mắt lướt xuống dưới, "Có phải nơi đó của chàng có vấn đề rồi không?"

"Không, không có, hẳn là gần đây hơi mệt nên không có tinh thần."

Hai người trên nóc nhà không biết đã rời đi từ lúc nào.

Phong Ly Ngân một đường đi theo nàng, mà Bắc Vũ Đường thì làm lơ y. Hai người nhìn như những người xa lạ, nhưng lại cùng tiến cùng ra, vừa quái dị, lại ăn ý và hài hòa đến lạ.

Những ngày sau đó, Đường Cảnh Ngọc không ngừng thử xem huynh đệ của mình có phải có vấn đề gì rồi không, thậm chí còn ra lệnh cho Đường quản gia trộm đi mua thuốc trợ hứng về.

Sau khi uống xong, Đường Cảnh Ngọc chờ đợi phản ứng.

Thời gian dần trôi, bên dưới không hề có động tĩnh.

Hắn cúi đầu nhìn huynh đệ không có phản ứng, giống như ngũ lôi oanh đỉnh.

"Đường quản gia."

Đường quản gia vội tới, "Lão gia có gì phân phó? Có phải muốn mời Cố tiểu thư tới không?"

"Không. Cho ta thêm túi thuốc nữa."

"Được."

Đường Cảnh Ngọc uống nửa bụng nước thuốc, nửa nén hương sau, vẫn không có phản ứng gì.

"Thêm một túi nữa." Đường Cảnh Ngọc mặt mày âm trầm.

Đường quản gia không nhịn được, nhắc nhở một câu, "Lão gia, thuốc này không thể uống nhiều, sẽ xảy ra chuyện."

Xảy ra chuyện con khỉ! Hắn còn đang sợ không xảy ra chuyện gì đây!

"Đừng nhiều lời, lấy thêm cho ta!"

Đường quản gia thấy hắn kiên trì, lại lấy ra một túi thuốc. Đường Cảnh Ngọc dứt khoát lấy hết thuốc đi, không màng sự ngăn cản của quản gia, uống hết một lượt.

Đường quản gia sợ trắng mặt, "Lão gia, ngài đang làm gì vậy?"

Đường Cảnh Ngọc ngã ngồi trên giường, sắc mặt khó coi, "Lão Đường, ta, ta không được."

Khuôn mặt Đường Cảnh Ngọc xám ngoét.

Hắn còn trẻ như vậy, còn bao nhiêu năm tháng tươi đẹp, nhưng... Sau này hắn phải sống như thái giám! Sao hắn có thể tiếp nhận nổi đây!

Đường quản gia vội trấn an, "Không, không đâu, ta sẽ đi tìm đại phu trị cho ngài. Nhất định có thể chữa khỏi."

Dù chuyện này có giấu kỹ đến mấy thì nha hoàn và sai vặt trong phủ vẫn nhận ra.

Đường Cảnh Ngọc trộm uống vô số thuốc, nhưng cuối cùng vẫn không có hiệu quả. Sắc mặt hắn cũng ngày càng khó coi.

Mỗi lần Cố Phiên Nhiên tới, hắn đều thu hết cảm xúc, vờ như không có gì xảy ra.

Hôm đó, Cố Phiên Nhiên cố ý bưng một bát thuốc bổ vào thư phòng.

Đường Cảnh Ngọc thấy ả tiến vào, vui sướng định tiếp nhận bát trong tay ả, "Chuyện này cứ để hạ nhân làm."

"Canh của chàng, ta muốn tự mình nấu, ta không yên tâm để nha hoàn, bà tử làm. Chàng mau nếm thử xem vị có ổn không." Cố Phiên Nhiên đặt trước mặt hắn.

Đường Cảnh Ngọc nhìn là biết đó là một bát thuốc bổ.

Hắn muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt tha thiết của Cố Phiên Nhiên, cuối cùng mềm lòng.

Chờ hắn uống xong, Cố Phiên Nhiên rúc vào lòng hắn, tay nhỏ non mềm leo lên ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn.

"Cảnh Ngọc." Cố Phiên Nhiên mị nhãn như tơ.

Đường Cảnh Ngọc bắt lấy tay ả, "Phiên Nhiên, ta còn công việc. Hôm khác."

Cố Phiên Nhiên khẽ cau mày.

Lại là hôm khác!

Nếu là trước đây, hắn đã sớm nhào tới, nào có chuyện hôm khác!

"Gần đây chàng làm sao thế?" Cố Phiên Nhiên hỏi, "Có phải vì những lời đồn bên ngoài nên chàng không muốn chạm vào ta không?"

"Không, không phải." Đường Cảnh Ngọc vội vàng phủ nhận.

"Vậy vì sao chàng không chạm vào ta?" Cố Phiên Nhiên chất vấn.

"Phiên Nhiên, qua một thời gian nữa đi, gần đây ta rất mệt."

Cố Phiên Nhiên híp mắt, bất ngờ đứng dậy.

Nam nhân nói ra câu này, thường đã bắt đầu ngoại tình.

"Được, ta hiểu rồi."

Ả trực tiếp rời đi.

Đường Cảnh Ngọc vội đứng dậy, muốn kéo tay ả. Nhưng cuối cùng lại thu tay về.

Cố Phiên Nhiên còn chờ hắn ngăn mình lại, nhưng lần này, hắn lại trơ mắt nhìn ả rời đi.

Hắn quả nhiên đã thay đổi.

Cố Phiên Nhiên nổi giận đùng đùng rời đi, vừa lúc gặp Cổ Phàm Chi đang đi tới. Cổ Phàm Chi có việc muốn tìm Đường Cảnh Ngọc thương lượng, thấy sắc mặt Cố Phiên Nhiên không tốt thì vội cản ả lại.

"Phiên Nhiên, làm sao vậy?"

Cố Phiên Nhiên cười miễn cưỡng với hắn, "Không sao. Ngươi đi tìm hắn đi."

Cổ Phàm Chi thấy ả như vậy, sao có thể mặc kệ được.

"Có phải ai chọc giận ngươi không?" Cổ Phàm Chi ôn nhu hỏi.

Vành mắt Cố Phiên Nhiên tức khắc đỏ lên, "Không, là vấn đề của riêng ta."

"Chúng ta qua bên kia ngồi."

Cố Phiên Nhiên đi theo hắn đến đình hóng gió phía sau núi giả, hai người ngồi đối diện.

Cùng lúc đó, hai nha hoàn thấy cảnh này, lập tức xoay người rời đi.

Đường Cảnh Ngọc tâm thần không yên ngồi trong thư phòng, không thể tập trung làm việc từ sau khi để Cố Phiên Nhiên giận dỗi rời đi.

Vừa rồi có phải hắn đã làm sai rồi không? Hắn không ngừng tự hỏi.

Ngay lúc này, ngoài đình viện có tiếng người thì thầm nói chuyện.

"Vừa rồi ngươi thấy không? Tứ điện hạ và Cố tiểu thư ôm ôm ấp ấp trong đình hóng gió."

"Có thấy. Sao Cố tiểu thư và Tứ điện hạ lại lớn mật như thế chứ. Nơi này dù sao cũng là Đường phủ mà!" Nha hoàn hạ giọng trả lời.

"Nếu lão gia còn là Vương gia, Tứ điện hạ chắc chắn không trắng trợn táo bạo như vậy. Nhưng giờ thì khác rồi. Lão gia của chúng ta không phải là gì cả, mà Tứ điện hạ lại là Hoàng tử."

"Cố tiểu thư này đúng là lả lơi ong bướm."

"Còn không phải sao. Trước đó nàng ta chăm sóc lão gia không rời không bỏ, ta còn nghĩ Cố tiểu thư là nữ nhân tốt, không phải nữ tử leo lên quyền thế. Giờ xem ra là giả thôi."

"Ta kể cho ngươi nghe, ta có một đồng hương đi theo Tứ điện hạ tới Duyện Châu. Ngươi không biết đâu, lúc hai người đó ở Duyện Châu luôn như hình với bóng. Có những lúc đêm khuya rồi mà Tứ điện hạ vẫn ở trong phòng Cố tiểu thư. Rất nhiều lần phải sáng hôm sau mới rời đi."

"Không thể nào!"

"Đồng hương của ta tận mắt nhìn thấy. Sao sai được."

"Vậy chẳng trách. Chẳng trách họ dám ôm ấp nhau ở đình hóng gió."

"Tứ điện hạ này cũng không ra gì. Lúc lão gia còn là Vương gia thì xưng huynh gọi đệ. Giờ lão gia của chúng ta không còn Vương vị thì dám vươn tay tới Cố tiểu thư."

"Theo ta thấy, Cố tiểu thư cũng chẳng phải tốt lành. Tục ngữ có một câu rất đúng: Một cây làm chẳng nên non. Nếu nàng ta không muốn, Tứ điện hạ nể mặt lão gia cũng sẽ không mạnh mẽ ép buộc nàng ta."

"Ngươi nói không sai. Đáng tiếc, lão gia của chúng ta đến giờ vẫn chưa hay biết gì. Không biết đến bao giờ hắn mới biết."

"Suỵt, nhỏ giọng thôi. Đừng để lão gia nghe được, cẩn thận bị bán giống mấy người A Tứ đấy."

"Mấy người A Tứ cũng thật oan uổng. Rõ ràng họ thấy lại bị bán vì lý do chửi bới chủ tử, còn bị đánh một trận."

......

Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, mãi đến khi hoàn toàn biến mất, Đường Cảnh Ngọc mới bước ra khỏi phòng.

Lúc nghe thấy hai người nói chuyện, lẽ ra hắn nên ra ngoài kéo người đánh chết, nhưng không biết vì sao, hắn lại không ra.

Đường Cảnh Ngọc lặng yên tới đình hóng gió sau núi giả mà nha hoàn nói, hắn tránh trong góc tối, nhìn chằm chằm vào trong.

Hai người bên trong ngồi ngay ngắn, không hề giống như lời nha hoàn nói, hắn thấy có chút áy náy khi mình đã nghi ngờ Cố Phiên Nhiên, nhưng ngay sau đó, hắn thấy Cố Phiên Nhiên mềm nhũn người, Cổ Phàm Chi một tay ôm ả vào lòng.

Trong đình hóng gió, Cố Phiên Nhiên muốn đẩy Cổ Phàm Chi ra, nhưng chân lại chết lặng.

"Làm sao vậy?" Cổ Phàm Chi quan tâm hỏi, chỉ là bàn tay ôm ả không tự giác siết chặt.

"Hình như chân bị tê rồi." Cố Phiên Nhiên nở nụ cười ngượng ngùng.

Cổ Phàm Chi cẩn thận đỡ ả ngồi xuống, sau đó ngồi xổm xem chân ả.

"Không cần." Cố Phiên Nhiên nhỏ giọng từ chối.

Ả dịu dàng từ chối như thế, không những không ngăn cản được, còn khiến Cổ Phàm Chi càng muốn làm hơn.

"Để ta xem có phải bị thương đâu rồi không."

"Điện hạ, như vậy không tốt đâu." Cố Phiên Nhiên nhìn quanh một lượt, xác định không có người, mới thở dài nhẹ nhõm.

"Nơi này không có người."

Cổ Phàm Chi tháo giày và tất của ả ra, lộ ra bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn. Hắn nắm chân ả, vuốt làn da mềm mịn, trong lòng bùng lên một khát vọng.

Cố Phiên Nhiên e lệ cúi đầu, "Chân ta có sao không?"

Cổ Phàm Chi nghe tiếng mới hồi thần, ho nhẹ một tiếng, "Ta kiểm tra thử xem."

"Được."

Cố Phiên Nhiên chú ý tới vành tai phiếm hồng của hắn, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Đúng là ngây thơ!

Đường Cảnh Ngọc lúc này trốn ở góc tối đang chìm sâu trong phẫn nộ, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm hai người đang không coi ai ra gì tán tỉnh nhau trong đình hóng gió.

"Sao rồi?" Cố Phiên Nhiên dịu dàng hỏi.

"Không sao." Cổ Phàm Chi đi lại tất và giày cho ả.

"Kỳ lạ, vừa rồi cảm giác cả chân đều tê rần, giống như bị đâm vậy." Cố Phiên Nhiên rất hoang mang.

Cổ Phàm Chi thấy cả mơ hồ như vậy, nhu tình trong mắt như tích thành nước.

"Ta kiểm tra rồi, không sao đâu. Có lẽ vừa rồi ngồi lâu quá đấy."

"Có lẽ vậy."

"Đi được không?" Cổ Phàm Chi quan tâm hỏi.

Cố Phiên Nhiên đi thử hai bước, chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống, lập tức bị Cổ Phàm Chi ôm vào lòng. Không biết Cổ Phàm Chi cố ý hay do trùng hợp mà mặt hai người dán vào nhau, cả hai có thể lắng nghe rõ hơi thở của nhau.

Khuôn mặt kiều mỹ của Cố Phiên Nhiên lập tức đỏ ửng, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không đủ lực, không thể xê dịch được.

Đường Cảnh Ngọc ở trong góc, từ góc của hắn nhìn qua, hai người giống như đang thân mật hôn môi.

Đường Cảnh Ngọc muốn lao ra, nhưng chân lại dính chặt xuống đất, không thể hoạt động. Hắn chỉ có thể hận thù nhìn hai người trong đình, yên lặng rời đi.

Cổ Phàm Chi trong đình hồi thần lại, dù không muốn buông người, nhưng vì phong độ và lễ nghi, cuối cùng ôm ả đặt lên ghế, sau đó gọi hai nha hoàn đỡ ả về phòng.

Không một ai chú ý tới hai người trong góc bên kia sườn núi giả.

Phong Ly Ngân thấy nàng ra tay, cũng không ngăn cản, cả quá trình đều bàng quan.

Bắc Vũ Đường thấy y ngoan ngoãn thức thời như thế thì bớt ghét bỏ y một xíu.

"Họ có thù với ngươi?"

Câu này tuy là hỏi, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.

Bắc Vũ Đường nhìn y một cái, không trả lời.

Tiết mục đã kết thúc, Bắc Vũ Đường rời đi.

Cổ Phàm Chi sau đó đến thư phòng của Đường Cảnh Ngọc, vừa vào đã thấy Đường Cảnh Ngọc lặng yên ngồi trên ghế.

"Cảnh Ngọc, ngươi làm sao vậy?" Cổ Phàm Chi cảm nhận được sự khác thường của hắn.

Đường Cảnh Ngọc chậm rãi ngẩng đầu, sâu trong đôi mắt bình tĩnh cất giấu hận ý, "Điện hạ, chúng ta là huynh đệ tốt đúng không?"

"Tất nhiên rồi."

"Ta hỏi ngươi một việc, ngươi phải trả lời thật lòng. Vấn đề này, liên quan đến hạnh phúc của ta và ngươi."

Cổ Phàm Chi thấy hắn trịnh trọng như thế thì nghiêm túc hơn, "Ngươi hỏi đi."

"Ngươi thích Phiên Nhiên, đúng chứ?" Đường Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm Cổ Phàm Chi.

Cổ Phàm Chi cứng lại, sau đó cười nói, "Có phải ngươi nghe người bên ngoài nói lung tung không. Ta và Phiên Nhiên không có gì cả. Phiên Nhiên rất yêu ngươi, ngươi không nên nghi ngờ nàng."

Cổ Phàm Chi thật sự hâm mộ Đường Cảnh Ngọc vì Đường Cảnh Ngọc đã có được thứ Cổ Phàm Chi hắn vĩnh viễn không chiếm được.

Phiên Nhiên đã từ chối hắn rồi, điều này khiến hắn rất đau lòng.

Phiên Nhiên là một nữ nhân tốt, không nên bị lời đồn đãi vớ vẩn hãm hại.

"Ai cũng có thể không tin nàng, chỉ có ngươi không thể không tin nàng." Cổ Phàm Chi trầm giọng nói.

"Nói vậy, ngươi không hề thích nàng?" Đường Cảnh Ngọc hỏi.

"Đương,đương nhiên." Cổ Phàm Chi chột dạ đồng ý, cẩn thận che giấu tâm tư của bản thân.

Đường Cảnh Ngọc biến sắc, tiếc nuối nhìn hắn, "Phàm Chi, ta vốn muốn phó thác nàng cho ngươi chăm sóc, không muốn để nàng theo ta chịu khổ. Giờ xem ra... Aizz! Nếu ngươi không thích nàng, ta chỉ có thể kiếm nhiều tiền, không để nàng chịu ủy khuất."

Cổ Phàm Chi nghe hắn nói thế, đôi mắt trợn tròn.

Tuy lý trí mách bảo Đường Cảnh Ngọc đang thử mình, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà tin, sau đó bắt đầu hối hận vì không thừa nhận tình cảm của bản thân.

"Điện hạ, ta định đến phía bắc Đại Chu mua một ít da lông chất lượng cao, trong tay thiếu một ít ngân lượng."

"Thiếu bao nhiêu?"

"Năm vạn lượng."

"Nhiều vậy?" Cổ Phàm Chi hơi giật mình, đây không phải một con số nhỏ.

"Ta định mua nhiều một chút, chờ vào đông thì có thể bán với giá cao. Số tiền này, coi như ta mời điện hạ nhập cổ, được chứ?"

"Được."

Có lẽ là vì chột dạ nên Cổ Phàm Chi đồng ý.

****

Lôi Ngự Đình và Bắc Vũ Đường ngồi đối diện nhau.

Hắn nhìn về phía người đứng sau Bắc Vũ Đường, cứ nhìn qua nhìn lại.

Người này bị làm sao thế nhỉ, sao cứ đi theo nàng mãi thế?

Có gì sao không hỏi thẳng ra, cứ thích đi theo là sao?

Nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ đập cho y một trận. May mà Mộc Chi Đào tốt tính nên mới chịu được y.

"Lôi thiếu chủ có hứng thú mở một tửu lầu ở thành Trường An không?"

Bắc Vũ Đường đã xem qua các sản nghiệp của cửa hàng Lôi thị, tửu lầu cũng là một trong số đó, nhưng Lôi thị vẫn chưa mở tửu lầu ở thành Trường An.

"Tất nhiên là có rồi. Chẳng qua trong thành Trường An có Thiên Hương Lâu bán thức ăn không kém gì Hoàng thất. Nếu chúng ta mở tửu lầu, sợ là khó đấy. Nếu mở tửu lầu bình thường có cũng được mà không cũng được thì có thể mở thử cùng Mộc phu nhân."

"Không! Nếu đã mở thì phải là tốt nhất. Tửu lầu bình thường không được."

"Ngươi muốn cạnh tranh với Thiên Hương Lâu?" Lôi Ngự Đình hỏi.

"Không được à?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.

"Được. Như vậy chúng ta quyết thế đi, mở một tửu lầu xa hoa khí phái hơn cả Thiên Hương Lâu."

"Ta đã chọn địa chỉ xong rồi. Đối diện Thiên Hương Lâu."

"Ta nhớ đối diện nó là một khách điếm."

"Đúng. Mua lại hoặc bàn bạc thử, đều phải xem tài lực của Lôi thiếu chủ. Ta kiến nghị mua là tốt nhất, thuận tiện mua cả mấy phòng ốc phía sau khách điếm đó luôn."

"Đây là định làm gì?" Lôi Ngự Đình khó hiểu.

Bắc Vũ Đường lấy ra bản vẽ thiết kế tửu lầu, đặt xuống trước mặt họ, "Đây là thiết kế tửu lầu ta vẽ ra. Nếu chỉ có khách điếm kia thì hơi nhỏ, thêm cả phòng ốc phía sau nữa mới đủ."

Lôi Ngự Đình nhìn bản vẽ, "Danh tác! Xem ra ngươi đã sớm chuẩn bị."

Thật ra Lôi Ngự Đình không hề lo mình sẽ lỗ vốn.

Không biết vì sao, hắn có một loại tự tin khó hiểu với nàng.

"Ta đi an bài."

"Ngươi đi tìm bốn đầu bếp, cần là người trung thành và đáng tin, không dễ bị thu mua."

"Được, hai ngày nữa ta dẫn người tới cho ngươi. Còn cần dặn gì không?" Lôi Ngự Đình tự giác hỏi.

"Có." Bắc Vũ Đường lấy một danh sách ra, giao cho Lôi Ngự Đình, "Đây là tất cả đồ vật ta muốn, cần phải chuẩn bị đầy đủ trong vòng nửa tháng."

Lôi Ngự Đình nhìn danh sách dài ngoằng ngoẵng, khóe môi run rẩy.

"Không được sao?"

"Được. Chỉ cần ngươi nói, không được cũng phải được."

"Vậy là tốt rồi."

Mấy người Bắc Vũ Đường khí thế ngất trời vội mở tửu lầu, bên Cố Phiên Nhiên thì khác hẳn.

Từ ngày thấy Cố Phiên Nhiên và Cổ Phàm Chi tiếp xúc thân mật, Đường Cảnh Ngọc lấy lý do công việc, từ chối gặp ả. Cố Phiên Nhiên vốn hoài nghi Đường Cảnh Ngọc thay lòng đổi dạ càng nghi ngờ hắn đã tìm tân hoan khác rồi không
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện