Tác giả: Vân Phi Mặc
Đường Cảnh Ngọc không biết phải dùng thái độ nào đối mặt với Cố Phiên Nhiên, thậm chí, hắn còn sợ phải gặp ả.
Hắn sợ mình sẽ không nhịn được, lớn tiếng chất vấn ả, sau đó ả sẽ thuận thế rời khỏi mình. Trong lòng hắn có quá nhiều băn khoăn và bất an, đến cuối cùng, hắn giống như một con đà điểu, rụt mình lại.
Cố Phiên Nhiên bưng dược thiện vào phòng, nhưng người hầu lại cản ả từ cửa.
Bắt đầu từ khi nào mà trong Đường phủ lại có người dám cản đường à? "Cảnh Ngọc ở trong sao?"
"Lão gia đang bận. Nếu Cố tiểu thư muốn gặp, mong tiểu thư đến vào ngày khác." Người hầu uyển chuyển ngăn cản.
Đột nhiên, âm thanh vỡ nát vang lên trong phòng.
Cố Phiên Nhiên căng thẳng, sợ hắn xảy ra chuyện, đẩy người hầu chặn trước cửa ra.
"Tránh!"
Ả đẩy cửa đi vào, mặt đất hỗn độn.
Ả cẩn thận đi qua, khi thấy người sau án, cả người ả ngây dại. Đường Cảnh Ngọc sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lún sâu, đáy mắt xanh đen đậm. Nam nhân lôi thôi suy sút trước mắt, nào còn nửa phần phong lưu phóng khoáng trước kia.
"Cảnh Ngọc, chàng..."
Đường Cảnh Ngọc không ngờ ả lại đi vào.
Cố Phiên Nhiên khó tin nhìn nam nhân khiến ả thấy xa lạ này, "Chàng làm sao thế?"
Đường Cảnh Ngọc thấy được sự thất vọng trong mắt và hàng mày hơi nhíu của ả.
Ả đang ghét bỏ hắn sao?!
Giờ đã bắt đầu ghét bỏ hắn rồi sao?!
Đường Cảnh Ngọc đi lên trước, bắt lấy cánh tay Cố Phiên Nhiên, lực rất mạnh, mất chừng mực.
"Đau, đau, Cảnh Ngọc, chàng mau buông tay." Cố Phiên Nhiên cau mày.
"Vì sao lại phản bội ta, vì sao?!"
Câu này, cuối cùng vẫn hỏi ra.
Phiền muộn luôn tích tụ trong lòng cũng biến mất theo.
Cố Phiên Nhiên thất vọng nhìn hắn, "Chàng cuối cùng vẫn tin người ngoài, không tin ta."
Đường Cảnh Ngọc cười ha hả, cười đến điên cuồng, biểu cảm tối tăm, ánh mắt nhìn chằm chằm ả không rời.
Hắn lúc này, thật sự dọa sợ Cố Phiên Nhiên.
"Cảnh Ngọc, chàng bình tĩnh, bình tĩnh lại." Cố Phiên Nhiên thật sự sợ lắm.
"Bình tĩnh? Giờ ta rất bình tĩnh, chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này." Hai tay Đường Cảnh Ngọc ôm chặt lấy ả, khiến ả không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Hắn thật sự đã điên!
"Người, người đâu!" Cố Phiên Nhiên hô về phía ngoài cửa.
Người ngoài cửa nghe được âm thanh, nhìn nhau một cái, không biết có nên đi vào hay không.
"Cứu mạng! Cứu, cứu mạng!"
Nghe tiếng kêu cứu, hai người mới nhận ra chuyện không ổn, lập tức lao vào. Đường Cảnh Ngọc lúc này đang đè Cố Phiên Nhiên trên giường, làm ra những hành động nhi đồng không nên xem.
Bọn họ là tâm phúc của Đường Cảnh Ngọc, sớm đã biết Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên đã có lễ Chu Công.
Đường Cảnh Ngọc ngẩng đầu, phẫn nộ quát hai người, "Cút ra ngoài. Không được để bất kỳ ai tới gần thư phòng."
Hai người lập tức rời đi, nhận tiện đóng cửa phòng lại.
Cố Phiên Nhiên nhìn họ rời đi, đóng cửa phòng, sau đó Đường Cảnh Ngọc buông bàn tay che miệng ả ra.
"Đường Cảnh Ngọc, chàng buông ta ra!"
"Buông ngươi ra? Buông ngươi ra, để ngươi và hắn khanh khanh ta ta sao?" Đường Cảnh Ngọc nhớ đến hình ảnh mình thấy trong đình hóng gió, tim như bị đao cắt.
"Nếu chàng không tin ta, vậy thả ta đi. Ta thật sự quá thất vọng về chàng." Cố Phiên Nhiên đỏ mắt, mặt đầy ủy khuất nhìn hắn, nước mắt không ngừng lăn dài.
Nếu là lúc trước, khi thấy ả rơi lệ, hắn nhất định sẽ đau lòng.
Mà nay, Đường Cảnh Ngọc không đau lòng vì nước mắt của ả nữa.
Đường Cảnh Ngọc nhìn nước mắt của ả, ép mình không để ý, trong đầu không ngừng hiện lên từng màn trong đình, bấy giờ mới ép được xúc động muốn thả ả xuống.
Hắn lấy một sợi dây thừng ra, trói tay ả lại.
Cố Phiên Nhiên nhìn hành động của ả, có chút luống cuống.
"Cảnh Ngọc, chàng định làm gì?"
Đường Cảnh Ngọc nở nụ cười tà tứ với ả, "Không phải nàng muốn sao? Hôm nay ta cho nàng, được không?"
Cố Phiên Nhiên lắc đầu, đôi mắt cuối cùng cũng lộ ra hoảng sợ, "Không cần, nghe ta nói."
"Ta không nghe." Đường Cảnh Ngọc lấy vải bố trắng ra, nhét vào miệng ả, hoàn toàn chặn miệng ả.
Cố Phiên Nhiên giãy giụa, nhưng dù ả có giãy giụa thế nào cũng không thoát.
Đường Cảnh Ngọc trói tay chân ả lại, không màng suy nghĩ của ả, một tay xé rách y phục của ả, làn da trắng nõn lập tức lộ ra.
Đường Cảnh Ngọc thấy ả run nhè nhẹ, dịu dàng thì thầm, "Ngoan, đừng sợ. Nàng là người ta yêu nhất, ta sẽ không tổn thương nàng."
Hắn càng như vậy, Cố Phiên Nhiên càng sợ.
Hắn cởi sạch ả, bắt đầu đốt lửa trên người ả, nhưng hắn lại phát hiện, ả không động tình.
Hắn rất bực bội, sử dụng cả tay và miệng mới khiến thân thể ả có phản ứng, nhưng chung quy không thể so với trước kia.
Cố Phiên Nhiên chỉ cảm thấy khuất nhục chưa từng có.
Từ khi đến thế giới này, ả đã khi nào phải chịu khuất nhục như thế... Cho dù đối phương là Đường Cảnh Ngọc, ả vẫn cảm thấy ghê tởm, thân thể không tự giác phản kháng.
"Không phải nàng muốn sao? Vì sao không có phản ứng?" Đôi mắt Đường Cảnh Ngọc đỏ đậm, mang theo nét điên cuồng, "A, nói cho ta, vì sao?"
"Có phải nàng và Cổ Phàm Chi làm rồi không? Hắn làm nàng quá thoải mái, nên nàng ghét bỏ ta sao? Ghét bỏ ta không được đúng không?"
Giọng hắn càng lúc càng cao, sự điên cuồng trong mắt cũng càng lúc càng đặc.
Cố Phiên Nhiên nghe hắn nói câu đầu, chỉ cảm thấy tức giận, nhưng nghe câu cuối, hai mắt ả trợn tròn vì kinh ngạc.
Hắn không được!
Ả không khỏi nghĩ tới thời gian trước, ả liên tiếp thân cận với hắn, muốn hắn thả lỏng, không ngờ lý do hắn từ chối là vì vậy.
Chẳng trách hắn liên tục từ chối, chẳng trách hắn không hề thân cận với ả.
Nhất định là bắt đầu từ lần đó...
Lúc Cố Phiên Nhiên phân tâm, Đường Cảnh Ngọc cầm một chén sứ qua, bên trong là xuân dược cực mạnh. Hắn lấy vải bố trắng trong miệng ả ra, không chờ ả lên tiếng đã rót hết cả chén vào miệng ả. (Ôi, cho chừa cái thói bỏ xuân dược người ta nhé, giờ đến lượt mi thử rồi đấy:>>)
"Khụ khụ khụ..."
Cố Phiên Nhiên ho khan, ứa cả nước mắt vì sặc, khiến ả trông rất chật vật.
"Cảnh Ngọc, chàng nghe ta nói. Ta và Cổ Phàm Chi thật sự không có quan hệ gì cả. Nếu chàng không thích ta gặp hắn, sau này ta không bao giờ gặp hắn nữa." Cố Phiên Nhiên dịu dàng, định trấn an cảm xúc táo bạo của Đường Cảnh Ngọc.
"Nếu chàng muốn, ta có cách làm nó dựng lên. Để ta thử xem." Cố Phiên Nhiên từ từ dụ dỗ.
Đường Cảnh Ngọc thấy ả cẩn thận như vậy, nắm lấy cằm ả, "Nàng rất sợ ta sao?"
"Đúng vậy, ta rất sợ chàng. Sợ chàng làm việc ngốc, sợ chàng luẩn quẩn trong lòng." Cố Phiên Nhiên nhìn hắn bằng đôi mắt rưng rưng tha thiết, tràn đầy đau lòng.
"Nếu, nếu ta sớm phát hiện chàng bị bệnh, ta có thể..." Nói đến đây, ả không nhịn được nữa, khóc thành tiếng, khóc đến mức thở hổn hển.
Đường Cảnh Ngọc thấy ả đau lòng như vậy thì cũng đau lòng lắm, nhưng trong lòng lại có một giọng nói bảo hắn, đừng để bị ả lừa, đừng tin lời ả nói.
Mà một giọng nói khác lại không ngừng bảo, không thể tổn thương ả, nếu không sẽ càng đẩy ả ra xa.
Hai giọng nói không ngừng đánh nhau trong đầu.
"Cảnh Ngọc, để ta giúp chàng. Ta có thể." Cố Phiên Nhiên nhìn hắn, cầu xin.
Cùng lúc đó, một nha hoàn vội chạy tới phủ của Tứ hoàng tử, lại bị thị vệ cản lại.
"Ta là người Đường phủ, ta có việc gấp tìm Tứ hoàng tử."
Thị vệ ở cửa đánh giá một lượt, "Ngươi có thẻ bài thân phận chứng minh không?"
"Có." Nha hoàn lập tức giao thẻ bài ra.
Thị vệ xem xong, xác nhận chính xác.
Người trong phủ đều biết quan hệ thân mật giữa Tứ điện hạ và Đường phủ, tất nhiên không dám không bẩm.
"Ngươi chờ ở đây."
Một lát sau, nha hoàn được dẫn vào phủ.
Cổ Phàm Chi tiến vào, nha hoàn cuống quýt đứng dậy hành lễ.
"Miễn. Nói đi, Cảnh Ngọc tìm ta có việc gì?" Cổ Phàm Chi hỏi.
Nha hoàn vội nói, "Điện hạ, nô tỳ tới là muốn ngài cứu một người."
"Ai?" Cổ Phàm Chi nhướng mày.
"Cố tiểu thư."
Cổ Phàm Chi cả kinh đứng dậy, vội hỏi, "Nàng làm sao?"
Nha hoàn bị bộ dáng vội vã của hắn dọa, run rẩy đáp, "Lão, lão gia nhốt Cố tiểu thư trong thư phòng, nô tỳ nghe được tiếng Cố tiểu thư kêu cứu."
Nha hoàn còn chưa nói xong, Cổ Phàm Chi đã vội vã rời đi, leo lên ngựa phi vội về phía Đường phủ.
Vừa tới Đường phủ đã lao thẳng tới thư phòng.
Hai người hầu trông trước thư phòng thấy Cổ Phàm Chi tới thì tiến lên hành lễ, nhưng thấy hắn muốn đẩy cửa vào, theo bản năng cản lại.
"Tránh ra." Cổ Phàm Chi tức giận.
"Tứ điện hạ, giờ lão gia của chúng ta không tiện gặp khách. Nếu ngài muốn gặp thì mong ngài tới ngày khác." Người hầu cẩn thận nói.
Cổ Phàm Chi trực tiếp rút kiếm, "Tránh ra! Nếu còn dám chặn cửa, có tin ta chém đầu các ngươi ngay bây giờ không?"
Hai người hầu sợ hãi, bị Cổ Phàm Chi thô lỗ đá ra, sau đó hắn mở cửa, đi thẳng vào thư phòng.
Cửa lớn thư phòng đóng chặt, nhưng vừa tới gần đã nghe được tiếng xin tha và tiếng khóc của Cố Phiên Nhiên.
"Cảnh Ngọc, từ bỏ."
"A! Đau quá, đừng như vậy, đừng!"
Cổ Phàm Chi nghe được âm thanh này, dừng bước, không biết nên tiến lên trước hay lùi ra sau.
Vừa rồi mình bị choáng váng rồi!
Đều do nha hoàn đáng chết kia, nói lời tán tỉnh thành...
Đáng chết!
Cổ Phàm Chi rủa thầm trong lòng.
Lúc này, tình cảnh trong phòng không quá giống với tưởng tượng của hắn.
Cố Phiên Nhiên cuối cùng không khuyên bảo được Đường Cảnh Ngọc, cái "ác" trong lòng hắn chung quy chiếm thượng phong.
Hắn mở cái hộp ra, trong hộp là một loạt ngọc trụ lớn nhỏ khác nhau, hắn cầm lấy một cái, đặt tới trước mặt ả.
"Thích cái này không?"
Cố Phiên Nhiên hoảng sợ lắc đầu.
Đường Cảnh Ngọc cười khẽ, lẩm bẩm, "Ta quên mất, Nhiên Nhiên ham ăn lắm, cái này sao thỏa mãn nàng được."
Nói rồi, hắn cầm lấy cái lớn nhất trong hộp.
"Vậy cái này thì sao?"
"Cảnh Ngọc, đừng mà!" Cố Phiên Nhiên kinh hô thành tiếng, âm thanh run rẩy.
"Không cần à?" Đường Cảnh Ngọc nở nụ cười tà, "Nhiên Nhiên lần nào cũng nói không cần, nhưng thật ra lại vô cùng muốn. Đúng là khẩu thị tâm phi."
"Không, không có."
Cố Phiên Nhiên nhìn cái ngọc trụ hắn đang cầm, sợ run người. Thứ đó quá lớn, gấp đôi cái trước, nếu nó mà tiến vào, ả sẽ chết!
"Cảnh Ngọc, chàng nghe ta nói, ta, ta thật sự không cần. Ta muốn cái khác." Cố Phiên Nhiên khóc cầu.
Nhưng Đường Cảnh Ngọc lại như không nghe được, "Khẩu thị tâm phi. Tin ta, bảo bối nhất định sẽ yêu nó. Có nó rồi, cái miệng tham ăn của nàng mới không nghĩ đến việc câu dẫn nam nhân khác. Sau này để nó hầu hạ nàng, được không? Có phải nàng rất vui vẻ không?"
"Không, không, không cần." Cố Phiên Nhiên khóc ròng, thấy mình yếu thế vẫn không làm hắn đổi ý, tức run người.
Đường Cảnh Ngọc nhìn thân thể run nhè nhẹ, ngón tay vuốt nhẹ làn da trắng, "Thân hình của bảo bối chỉ có ta mới được nhìn, những người khác đừng mơ. Nếu để ta biết nàng có người khác, ta sẽ giết kẻ đó."
Câu này hắn cúi người nói bên tai ả, tựa như lời ngon tiếng ngọt giữa đôi tình nhân.
"Đồ điên!" Cố Phiên Nhiên kinh sợ nhìn nam nhân đã trở nên xa lạ trước mắt.
Đường Cảnh Ngọc như vậy, sớm đã không còn là Đường Cảnh Ngọc ả biết.
"Đúng, ta là kẻ điên, bị các ngươi ép điên."
Thấy hắn định nhét đồ vật khủng bố kia vào, Cố Phiên Nhiên vội xin tha, "Cảnh Ngọc, tha ta đi."
"Bảo bối, nàng nói gì thế. Ta yêu nàng như vậy, sao có thể tổn thương nàng được. Ta chỉ muốn nó thay ta yêu thương nàng thôi. Đừng sợ, nàng sẽ thích nó ngay thôi."
"Không, không cần... A!" Âm thanh đau đớn vang lên, Cố Phiên Nhiên đau đến run rẩy.
Cổ Phàm Chi đứng ngoài định rời đi, nghe âm thanh thê thảm kia, rùng mình.
Hắn đột ngột đẩy cửa ra, thấy được một màn thối nát trong phòng.
Cố Phiên Nhiên và Đường Cảnh Ngọc cùng nhìn về phía cửa, khi thấy Cổ Phàm Chi, hai người lộ ra biểu cảm khác nhau.
Cố Phiên Nhiên như thấy được cứu tinh, "Phàm Chi, cứu, cứu ta."
Cổ Phàm Chi nhìn nữ nhân mình yêu bị trói thành chữ X, càng đáng sợ hơn là trong tay Đường Cảnh Ngọc còn cầm một ngọc trụ thô dài hành hung Phiên Nhiên.
"Đường Cảnh Ngọc, ngươi đang làm cái gì?!" Cổ Phàm Chi nổi giận.
Đường Cảnh Ngọc thấy hắn tới, híp mắt đầy nguy hiểm, "Ta và thê tử của ta cá nước thân mật. Tứ điện hạ muốn chia một ly canh sao?"
"Ngươi điên rồi à?!" Cổ Phàm Chi nhìn nam nhân trước mắt, tựa như chưa bao giờ quen biết, "Không thấy Phiên Nhiên không muốn sao? Ngươi còn mạnh mẽ ép buộc nàng, ngươi quả là không bằng cầm thú!"
Đường Cảnh Ngọc cười ha hả, "Không muốn à? Ngươi tự nhìn mà xem, Nhiên Nhiên thích lắm đấy, cắn chặt không buông. Ngươi xem, cái miệng nhỏ tham ăn còn đang hút vào đây này."
Cổ Phàm Chi nghe Đường Cảnh Ngọc ô ngôn uế ngữ, ánh mắt không tự giác nhìn qua, thấy nơi bí mật hắn chưa bao giờ thấy.
Hắn bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, cẩn thận nhìn kỹ, đúng như lời Đường Cảnh Ngọc nói.
Có lẽ vì trúng xuân dược, hoặc là vì bị hai nam nhân nhìn thẳng nơi bí mật, thân thể Cố Phiên Nhiên càng lúc càng phản ứng kịch liệt.
Đường Cảnh Ngọc ấn tay ở nơi mẫn cảm của ả, "Ngươi thấy chưa, Nhiên Nhiên hưng phấn rồi đây này. Nàng cực kỳ yêu nó đấy."
Cố Phiên Nhiên nhịn cảm giác ngứa ngáy trống rỗng, nhìn Cổ Phàm Chi bằng ánh mắt cầu cứu, "Phàm Chi, đừng nghe hắn, mau, mau cứu ta. Ta bị, bị hắn ép uống xuân dược."
Cổ Phàm Chi nghe Cố Phiên Nhiên nói vậy, lập tức tỉnh táo lại, bước lại gần.
Hai người bắt đầu đánh nhau, Cổ Phàm Chi là hoàng tử, đi đâu cũng có thị vệ bảo hộ, nhưng võ công cũng không kém.
Hai người vốn ngang tay, nhưng vì Đường Cảnh Ngọc bệnh nặng mới khỏi, lại ngày ngày suy sút không có tinh thần, tất nhiên không thắng được Cổ Phàm Chi.
Qua mấy hiệp, Đường Cảnh Ngọc ngã xuống.
Cổ Phàm Chi cởi dây thừng trên người Cố Phiên Nhiên, ánh mắt nhìn về nơi bí mật của ả, muốn lấy nó ra, lại không dám. Cố Phiên Nhiên mềm nhũn, không nâng nổi tay, càng không có một chút sức lực.
"Nhổ, nhổ nó ra giúp ta."
Cổ Phàm Chi không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, "Ta, ta..."
Cố Phiên Nhiên mềm yếu thỉnh cầu, "Mau, mau lên."
Ả thỉnh cầu mãi, Cổ Phàm Chi mới vươn tay, bàn tay run rẩy.
Hắn dùng sức rút ra, âm thanh vang dội bên tai khiến mặt hắn đỏ bừng.
Hắn cuống quýt dời mắt, Cố Phiên Nhiên thấy Đường Cảnh Ngọc bò dậy, đang tới gần Cổ Phàm Chi.
"Cẩn thận phía sau." Cố Phiên Nhiên vội vàng nhắc nhở.
Cổ Phàm Chi nghe âm thanh, thân thể nghiêng qua một bên, chân nâng lên, đá bay Đường Cảnh Ngọc ra ngoài.
Cảm giác kiều diễm biến mất, sau khi tỉnh táo lại, hắn đảo mắt qua quần áo tán loạn trên đất, quần áo này đã không thể mặc nữa.
Cổ Phàm Chi cởi áo ngoài, khoác lên người Cố Phiên Nhiên, che đậy cảnh xuân.
Hắn bế Cố Phiên Nhiên lên, vội vàng đi ra ngoài.
Dọc đường đi, nha hoàn và sai vặt thấy hai người đều trợn trừng cả mắt.
Đường quản gia chào đón, "Tứ điện hạ, có chuyện gì vậy?"
Cổ Phàm Chi ra lệnh cho hắn, "Bảo toàn bộ hạ nhân trong phủ ngậm chặt miệng lại, nếu chuyện hôm nay truyền ra, tất cả loạn côn đánh chết."
"Vâng." Đường quản gia sợ hãi gật đầu đáp.
Cổ Phàm Chi gọi xe ngựa tới Đường phủ, ôm Cố Phiên Nhiên vào trong, "Tới Cố phủ."
Cố Phiên Nhiên bắt lấy tay Cổ Phàm Chi, "Không, không cần. Ta, ta không muốn họ thấy ta lúc này."
Cổ Phàm Chi biết điều ả băn khoăn, nói với xa phu, "Tới phủ của ta."
Xa phu nhận lệnh, đánh xe ngựa về phía phủ Tứ hoàng tử. Trên xe, Cố Phiên Nhiên bắt đầu bị thuốc chi phối, thân thể mềm mại của ả không ngừng cọ lên thân thể Cổ Phàm Chi.
"Phàm Chi, ta khó chịu quá."
"Nhẫn nhịn, một lát thôi. Sắp tới phủ của ta rồi, sẽ có đại phu bốc thuốc cho ngươi." Cổ Phàm Chi đè nén xúc động, không nhìn ả, nhưng tay ả lại không an phận, đốt lửa trên người hắn, khiến dục vọng của hắn bắt đầu ngo ngoe rục rịch cháy.
"Phàm Chi, ta, ta muốn." Cố Phiên Nhiên mị nhãn như tơ, hắn nhìn mà lòng đầy thỏa mãn, hận không thể đè ả xuống luôn.
"Phiên Nhiên, tỉnh táo lại."
Hắn biết ả đang bị xuân dược khống chế, nếu lúc này mà hắn giậu đổ bìm leo, sau khi tỉnh lại, ả nhất định sẽ hận hắn.
Đường Cảnh Ngọc không biết phải dùng thái độ nào đối mặt với Cố Phiên Nhiên, thậm chí, hắn còn sợ phải gặp ả.
Hắn sợ mình sẽ không nhịn được, lớn tiếng chất vấn ả, sau đó ả sẽ thuận thế rời khỏi mình. Trong lòng hắn có quá nhiều băn khoăn và bất an, đến cuối cùng, hắn giống như một con đà điểu, rụt mình lại.
Cố Phiên Nhiên bưng dược thiện vào phòng, nhưng người hầu lại cản ả từ cửa.
Bắt đầu từ khi nào mà trong Đường phủ lại có người dám cản đường à? "Cảnh Ngọc ở trong sao?"
"Lão gia đang bận. Nếu Cố tiểu thư muốn gặp, mong tiểu thư đến vào ngày khác." Người hầu uyển chuyển ngăn cản.
Đột nhiên, âm thanh vỡ nát vang lên trong phòng.
Cố Phiên Nhiên căng thẳng, sợ hắn xảy ra chuyện, đẩy người hầu chặn trước cửa ra.
"Tránh!"
Ả đẩy cửa đi vào, mặt đất hỗn độn.
Ả cẩn thận đi qua, khi thấy người sau án, cả người ả ngây dại. Đường Cảnh Ngọc sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lún sâu, đáy mắt xanh đen đậm. Nam nhân lôi thôi suy sút trước mắt, nào còn nửa phần phong lưu phóng khoáng trước kia.
"Cảnh Ngọc, chàng..."
Đường Cảnh Ngọc không ngờ ả lại đi vào.
Cố Phiên Nhiên khó tin nhìn nam nhân khiến ả thấy xa lạ này, "Chàng làm sao thế?"
Đường Cảnh Ngọc thấy được sự thất vọng trong mắt và hàng mày hơi nhíu của ả.
Ả đang ghét bỏ hắn sao?!
Giờ đã bắt đầu ghét bỏ hắn rồi sao?!
Đường Cảnh Ngọc đi lên trước, bắt lấy cánh tay Cố Phiên Nhiên, lực rất mạnh, mất chừng mực.
"Đau, đau, Cảnh Ngọc, chàng mau buông tay." Cố Phiên Nhiên cau mày.
"Vì sao lại phản bội ta, vì sao?!"
Câu này, cuối cùng vẫn hỏi ra.
Phiền muộn luôn tích tụ trong lòng cũng biến mất theo.
Cố Phiên Nhiên thất vọng nhìn hắn, "Chàng cuối cùng vẫn tin người ngoài, không tin ta."
Đường Cảnh Ngọc cười ha hả, cười đến điên cuồng, biểu cảm tối tăm, ánh mắt nhìn chằm chằm ả không rời.
Hắn lúc này, thật sự dọa sợ Cố Phiên Nhiên.
"Cảnh Ngọc, chàng bình tĩnh, bình tĩnh lại." Cố Phiên Nhiên thật sự sợ lắm.
"Bình tĩnh? Giờ ta rất bình tĩnh, chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này." Hai tay Đường Cảnh Ngọc ôm chặt lấy ả, khiến ả không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Hắn thật sự đã điên!
"Người, người đâu!" Cố Phiên Nhiên hô về phía ngoài cửa.
Người ngoài cửa nghe được âm thanh, nhìn nhau một cái, không biết có nên đi vào hay không.
"Cứu mạng! Cứu, cứu mạng!"
Nghe tiếng kêu cứu, hai người mới nhận ra chuyện không ổn, lập tức lao vào. Đường Cảnh Ngọc lúc này đang đè Cố Phiên Nhiên trên giường, làm ra những hành động nhi đồng không nên xem.
Bọn họ là tâm phúc của Đường Cảnh Ngọc, sớm đã biết Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên đã có lễ Chu Công.
Đường Cảnh Ngọc ngẩng đầu, phẫn nộ quát hai người, "Cút ra ngoài. Không được để bất kỳ ai tới gần thư phòng."
Hai người lập tức rời đi, nhận tiện đóng cửa phòng lại.
Cố Phiên Nhiên nhìn họ rời đi, đóng cửa phòng, sau đó Đường Cảnh Ngọc buông bàn tay che miệng ả ra.
"Đường Cảnh Ngọc, chàng buông ta ra!"
"Buông ngươi ra? Buông ngươi ra, để ngươi và hắn khanh khanh ta ta sao?" Đường Cảnh Ngọc nhớ đến hình ảnh mình thấy trong đình hóng gió, tim như bị đao cắt.
"Nếu chàng không tin ta, vậy thả ta đi. Ta thật sự quá thất vọng về chàng." Cố Phiên Nhiên đỏ mắt, mặt đầy ủy khuất nhìn hắn, nước mắt không ngừng lăn dài.
Nếu là lúc trước, khi thấy ả rơi lệ, hắn nhất định sẽ đau lòng.
Mà nay, Đường Cảnh Ngọc không đau lòng vì nước mắt của ả nữa.
Đường Cảnh Ngọc nhìn nước mắt của ả, ép mình không để ý, trong đầu không ngừng hiện lên từng màn trong đình, bấy giờ mới ép được xúc động muốn thả ả xuống.
Hắn lấy một sợi dây thừng ra, trói tay ả lại.
Cố Phiên Nhiên nhìn hành động của ả, có chút luống cuống.
"Cảnh Ngọc, chàng định làm gì?"
Đường Cảnh Ngọc nở nụ cười tà tứ với ả, "Không phải nàng muốn sao? Hôm nay ta cho nàng, được không?"
Cố Phiên Nhiên lắc đầu, đôi mắt cuối cùng cũng lộ ra hoảng sợ, "Không cần, nghe ta nói."
"Ta không nghe." Đường Cảnh Ngọc lấy vải bố trắng ra, nhét vào miệng ả, hoàn toàn chặn miệng ả.
Cố Phiên Nhiên giãy giụa, nhưng dù ả có giãy giụa thế nào cũng không thoát.
Đường Cảnh Ngọc trói tay chân ả lại, không màng suy nghĩ của ả, một tay xé rách y phục của ả, làn da trắng nõn lập tức lộ ra.
Đường Cảnh Ngọc thấy ả run nhè nhẹ, dịu dàng thì thầm, "Ngoan, đừng sợ. Nàng là người ta yêu nhất, ta sẽ không tổn thương nàng."
Hắn càng như vậy, Cố Phiên Nhiên càng sợ.
Hắn cởi sạch ả, bắt đầu đốt lửa trên người ả, nhưng hắn lại phát hiện, ả không động tình.
Hắn rất bực bội, sử dụng cả tay và miệng mới khiến thân thể ả có phản ứng, nhưng chung quy không thể so với trước kia.
Cố Phiên Nhiên chỉ cảm thấy khuất nhục chưa từng có.
Từ khi đến thế giới này, ả đã khi nào phải chịu khuất nhục như thế... Cho dù đối phương là Đường Cảnh Ngọc, ả vẫn cảm thấy ghê tởm, thân thể không tự giác phản kháng.
"Không phải nàng muốn sao? Vì sao không có phản ứng?" Đôi mắt Đường Cảnh Ngọc đỏ đậm, mang theo nét điên cuồng, "A, nói cho ta, vì sao?"
"Có phải nàng và Cổ Phàm Chi làm rồi không? Hắn làm nàng quá thoải mái, nên nàng ghét bỏ ta sao? Ghét bỏ ta không được đúng không?"
Giọng hắn càng lúc càng cao, sự điên cuồng trong mắt cũng càng lúc càng đặc.
Cố Phiên Nhiên nghe hắn nói câu đầu, chỉ cảm thấy tức giận, nhưng nghe câu cuối, hai mắt ả trợn tròn vì kinh ngạc.
Hắn không được!
Ả không khỏi nghĩ tới thời gian trước, ả liên tiếp thân cận với hắn, muốn hắn thả lỏng, không ngờ lý do hắn từ chối là vì vậy.
Chẳng trách hắn liên tục từ chối, chẳng trách hắn không hề thân cận với ả.
Nhất định là bắt đầu từ lần đó...
Lúc Cố Phiên Nhiên phân tâm, Đường Cảnh Ngọc cầm một chén sứ qua, bên trong là xuân dược cực mạnh. Hắn lấy vải bố trắng trong miệng ả ra, không chờ ả lên tiếng đã rót hết cả chén vào miệng ả. (Ôi, cho chừa cái thói bỏ xuân dược người ta nhé, giờ đến lượt mi thử rồi đấy:>>)
"Khụ khụ khụ..."
Cố Phiên Nhiên ho khan, ứa cả nước mắt vì sặc, khiến ả trông rất chật vật.
"Cảnh Ngọc, chàng nghe ta nói. Ta và Cổ Phàm Chi thật sự không có quan hệ gì cả. Nếu chàng không thích ta gặp hắn, sau này ta không bao giờ gặp hắn nữa." Cố Phiên Nhiên dịu dàng, định trấn an cảm xúc táo bạo của Đường Cảnh Ngọc.
"Nếu chàng muốn, ta có cách làm nó dựng lên. Để ta thử xem." Cố Phiên Nhiên từ từ dụ dỗ.
Đường Cảnh Ngọc thấy ả cẩn thận như vậy, nắm lấy cằm ả, "Nàng rất sợ ta sao?"
"Đúng vậy, ta rất sợ chàng. Sợ chàng làm việc ngốc, sợ chàng luẩn quẩn trong lòng." Cố Phiên Nhiên nhìn hắn bằng đôi mắt rưng rưng tha thiết, tràn đầy đau lòng.
"Nếu, nếu ta sớm phát hiện chàng bị bệnh, ta có thể..." Nói đến đây, ả không nhịn được nữa, khóc thành tiếng, khóc đến mức thở hổn hển.
Đường Cảnh Ngọc thấy ả đau lòng như vậy thì cũng đau lòng lắm, nhưng trong lòng lại có một giọng nói bảo hắn, đừng để bị ả lừa, đừng tin lời ả nói.
Mà một giọng nói khác lại không ngừng bảo, không thể tổn thương ả, nếu không sẽ càng đẩy ả ra xa.
Hai giọng nói không ngừng đánh nhau trong đầu.
"Cảnh Ngọc, để ta giúp chàng. Ta có thể." Cố Phiên Nhiên nhìn hắn, cầu xin.
Cùng lúc đó, một nha hoàn vội chạy tới phủ của Tứ hoàng tử, lại bị thị vệ cản lại.
"Ta là người Đường phủ, ta có việc gấp tìm Tứ hoàng tử."
Thị vệ ở cửa đánh giá một lượt, "Ngươi có thẻ bài thân phận chứng minh không?"
"Có." Nha hoàn lập tức giao thẻ bài ra.
Thị vệ xem xong, xác nhận chính xác.
Người trong phủ đều biết quan hệ thân mật giữa Tứ điện hạ và Đường phủ, tất nhiên không dám không bẩm.
"Ngươi chờ ở đây."
Một lát sau, nha hoàn được dẫn vào phủ.
Cổ Phàm Chi tiến vào, nha hoàn cuống quýt đứng dậy hành lễ.
"Miễn. Nói đi, Cảnh Ngọc tìm ta có việc gì?" Cổ Phàm Chi hỏi.
Nha hoàn vội nói, "Điện hạ, nô tỳ tới là muốn ngài cứu một người."
"Ai?" Cổ Phàm Chi nhướng mày.
"Cố tiểu thư."
Cổ Phàm Chi cả kinh đứng dậy, vội hỏi, "Nàng làm sao?"
Nha hoàn bị bộ dáng vội vã của hắn dọa, run rẩy đáp, "Lão, lão gia nhốt Cố tiểu thư trong thư phòng, nô tỳ nghe được tiếng Cố tiểu thư kêu cứu."
Nha hoàn còn chưa nói xong, Cổ Phàm Chi đã vội vã rời đi, leo lên ngựa phi vội về phía Đường phủ.
Vừa tới Đường phủ đã lao thẳng tới thư phòng.
Hai người hầu trông trước thư phòng thấy Cổ Phàm Chi tới thì tiến lên hành lễ, nhưng thấy hắn muốn đẩy cửa vào, theo bản năng cản lại.
"Tránh ra." Cổ Phàm Chi tức giận.
"Tứ điện hạ, giờ lão gia của chúng ta không tiện gặp khách. Nếu ngài muốn gặp thì mong ngài tới ngày khác." Người hầu cẩn thận nói.
Cổ Phàm Chi trực tiếp rút kiếm, "Tránh ra! Nếu còn dám chặn cửa, có tin ta chém đầu các ngươi ngay bây giờ không?"
Hai người hầu sợ hãi, bị Cổ Phàm Chi thô lỗ đá ra, sau đó hắn mở cửa, đi thẳng vào thư phòng.
Cửa lớn thư phòng đóng chặt, nhưng vừa tới gần đã nghe được tiếng xin tha và tiếng khóc của Cố Phiên Nhiên.
"Cảnh Ngọc, từ bỏ."
"A! Đau quá, đừng như vậy, đừng!"
Cổ Phàm Chi nghe được âm thanh này, dừng bước, không biết nên tiến lên trước hay lùi ra sau.
Vừa rồi mình bị choáng váng rồi!
Đều do nha hoàn đáng chết kia, nói lời tán tỉnh thành...
Đáng chết!
Cổ Phàm Chi rủa thầm trong lòng.
Lúc này, tình cảnh trong phòng không quá giống với tưởng tượng của hắn.
Cố Phiên Nhiên cuối cùng không khuyên bảo được Đường Cảnh Ngọc, cái "ác" trong lòng hắn chung quy chiếm thượng phong.
Hắn mở cái hộp ra, trong hộp là một loạt ngọc trụ lớn nhỏ khác nhau, hắn cầm lấy một cái, đặt tới trước mặt ả.
"Thích cái này không?"
Cố Phiên Nhiên hoảng sợ lắc đầu.
Đường Cảnh Ngọc cười khẽ, lẩm bẩm, "Ta quên mất, Nhiên Nhiên ham ăn lắm, cái này sao thỏa mãn nàng được."
Nói rồi, hắn cầm lấy cái lớn nhất trong hộp.
"Vậy cái này thì sao?"
"Cảnh Ngọc, đừng mà!" Cố Phiên Nhiên kinh hô thành tiếng, âm thanh run rẩy.
"Không cần à?" Đường Cảnh Ngọc nở nụ cười tà, "Nhiên Nhiên lần nào cũng nói không cần, nhưng thật ra lại vô cùng muốn. Đúng là khẩu thị tâm phi."
"Không, không có."
Cố Phiên Nhiên nhìn cái ngọc trụ hắn đang cầm, sợ run người. Thứ đó quá lớn, gấp đôi cái trước, nếu nó mà tiến vào, ả sẽ chết!
"Cảnh Ngọc, chàng nghe ta nói, ta, ta thật sự không cần. Ta muốn cái khác." Cố Phiên Nhiên khóc cầu.
Nhưng Đường Cảnh Ngọc lại như không nghe được, "Khẩu thị tâm phi. Tin ta, bảo bối nhất định sẽ yêu nó. Có nó rồi, cái miệng tham ăn của nàng mới không nghĩ đến việc câu dẫn nam nhân khác. Sau này để nó hầu hạ nàng, được không? Có phải nàng rất vui vẻ không?"
"Không, không, không cần." Cố Phiên Nhiên khóc ròng, thấy mình yếu thế vẫn không làm hắn đổi ý, tức run người.
Đường Cảnh Ngọc nhìn thân thể run nhè nhẹ, ngón tay vuốt nhẹ làn da trắng, "Thân hình của bảo bối chỉ có ta mới được nhìn, những người khác đừng mơ. Nếu để ta biết nàng có người khác, ta sẽ giết kẻ đó."
Câu này hắn cúi người nói bên tai ả, tựa như lời ngon tiếng ngọt giữa đôi tình nhân.
"Đồ điên!" Cố Phiên Nhiên kinh sợ nhìn nam nhân đã trở nên xa lạ trước mắt.
Đường Cảnh Ngọc như vậy, sớm đã không còn là Đường Cảnh Ngọc ả biết.
"Đúng, ta là kẻ điên, bị các ngươi ép điên."
Thấy hắn định nhét đồ vật khủng bố kia vào, Cố Phiên Nhiên vội xin tha, "Cảnh Ngọc, tha ta đi."
"Bảo bối, nàng nói gì thế. Ta yêu nàng như vậy, sao có thể tổn thương nàng được. Ta chỉ muốn nó thay ta yêu thương nàng thôi. Đừng sợ, nàng sẽ thích nó ngay thôi."
"Không, không cần... A!" Âm thanh đau đớn vang lên, Cố Phiên Nhiên đau đến run rẩy.
Cổ Phàm Chi đứng ngoài định rời đi, nghe âm thanh thê thảm kia, rùng mình.
Hắn đột ngột đẩy cửa ra, thấy được một màn thối nát trong phòng.
Cố Phiên Nhiên và Đường Cảnh Ngọc cùng nhìn về phía cửa, khi thấy Cổ Phàm Chi, hai người lộ ra biểu cảm khác nhau.
Cố Phiên Nhiên như thấy được cứu tinh, "Phàm Chi, cứu, cứu ta."
Cổ Phàm Chi nhìn nữ nhân mình yêu bị trói thành chữ X, càng đáng sợ hơn là trong tay Đường Cảnh Ngọc còn cầm một ngọc trụ thô dài hành hung Phiên Nhiên.
"Đường Cảnh Ngọc, ngươi đang làm cái gì?!" Cổ Phàm Chi nổi giận.
Đường Cảnh Ngọc thấy hắn tới, híp mắt đầy nguy hiểm, "Ta và thê tử của ta cá nước thân mật. Tứ điện hạ muốn chia một ly canh sao?"
"Ngươi điên rồi à?!" Cổ Phàm Chi nhìn nam nhân trước mắt, tựa như chưa bao giờ quen biết, "Không thấy Phiên Nhiên không muốn sao? Ngươi còn mạnh mẽ ép buộc nàng, ngươi quả là không bằng cầm thú!"
Đường Cảnh Ngọc cười ha hả, "Không muốn à? Ngươi tự nhìn mà xem, Nhiên Nhiên thích lắm đấy, cắn chặt không buông. Ngươi xem, cái miệng nhỏ tham ăn còn đang hút vào đây này."
Cổ Phàm Chi nghe Đường Cảnh Ngọc ô ngôn uế ngữ, ánh mắt không tự giác nhìn qua, thấy nơi bí mật hắn chưa bao giờ thấy.
Hắn bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, cẩn thận nhìn kỹ, đúng như lời Đường Cảnh Ngọc nói.
Có lẽ vì trúng xuân dược, hoặc là vì bị hai nam nhân nhìn thẳng nơi bí mật, thân thể Cố Phiên Nhiên càng lúc càng phản ứng kịch liệt.
Đường Cảnh Ngọc ấn tay ở nơi mẫn cảm của ả, "Ngươi thấy chưa, Nhiên Nhiên hưng phấn rồi đây này. Nàng cực kỳ yêu nó đấy."
Cố Phiên Nhiên nhịn cảm giác ngứa ngáy trống rỗng, nhìn Cổ Phàm Chi bằng ánh mắt cầu cứu, "Phàm Chi, đừng nghe hắn, mau, mau cứu ta. Ta bị, bị hắn ép uống xuân dược."
Cổ Phàm Chi nghe Cố Phiên Nhiên nói vậy, lập tức tỉnh táo lại, bước lại gần.
Hai người bắt đầu đánh nhau, Cổ Phàm Chi là hoàng tử, đi đâu cũng có thị vệ bảo hộ, nhưng võ công cũng không kém.
Hai người vốn ngang tay, nhưng vì Đường Cảnh Ngọc bệnh nặng mới khỏi, lại ngày ngày suy sút không có tinh thần, tất nhiên không thắng được Cổ Phàm Chi.
Qua mấy hiệp, Đường Cảnh Ngọc ngã xuống.
Cổ Phàm Chi cởi dây thừng trên người Cố Phiên Nhiên, ánh mắt nhìn về nơi bí mật của ả, muốn lấy nó ra, lại không dám. Cố Phiên Nhiên mềm nhũn, không nâng nổi tay, càng không có một chút sức lực.
"Nhổ, nhổ nó ra giúp ta."
Cổ Phàm Chi không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, "Ta, ta..."
Cố Phiên Nhiên mềm yếu thỉnh cầu, "Mau, mau lên."
Ả thỉnh cầu mãi, Cổ Phàm Chi mới vươn tay, bàn tay run rẩy.
Hắn dùng sức rút ra, âm thanh vang dội bên tai khiến mặt hắn đỏ bừng.
Hắn cuống quýt dời mắt, Cố Phiên Nhiên thấy Đường Cảnh Ngọc bò dậy, đang tới gần Cổ Phàm Chi.
"Cẩn thận phía sau." Cố Phiên Nhiên vội vàng nhắc nhở.
Cổ Phàm Chi nghe âm thanh, thân thể nghiêng qua một bên, chân nâng lên, đá bay Đường Cảnh Ngọc ra ngoài.
Cảm giác kiều diễm biến mất, sau khi tỉnh táo lại, hắn đảo mắt qua quần áo tán loạn trên đất, quần áo này đã không thể mặc nữa.
Cổ Phàm Chi cởi áo ngoài, khoác lên người Cố Phiên Nhiên, che đậy cảnh xuân.
Hắn bế Cố Phiên Nhiên lên, vội vàng đi ra ngoài.
Dọc đường đi, nha hoàn và sai vặt thấy hai người đều trợn trừng cả mắt.
Đường quản gia chào đón, "Tứ điện hạ, có chuyện gì vậy?"
Cổ Phàm Chi ra lệnh cho hắn, "Bảo toàn bộ hạ nhân trong phủ ngậm chặt miệng lại, nếu chuyện hôm nay truyền ra, tất cả loạn côn đánh chết."
"Vâng." Đường quản gia sợ hãi gật đầu đáp.
Cổ Phàm Chi gọi xe ngựa tới Đường phủ, ôm Cố Phiên Nhiên vào trong, "Tới Cố phủ."
Cố Phiên Nhiên bắt lấy tay Cổ Phàm Chi, "Không, không cần. Ta, ta không muốn họ thấy ta lúc này."
Cổ Phàm Chi biết điều ả băn khoăn, nói với xa phu, "Tới phủ của ta."
Xa phu nhận lệnh, đánh xe ngựa về phía phủ Tứ hoàng tử. Trên xe, Cố Phiên Nhiên bắt đầu bị thuốc chi phối, thân thể mềm mại của ả không ngừng cọ lên thân thể Cổ Phàm Chi.
"Phàm Chi, ta khó chịu quá."
"Nhẫn nhịn, một lát thôi. Sắp tới phủ của ta rồi, sẽ có đại phu bốc thuốc cho ngươi." Cổ Phàm Chi đè nén xúc động, không nhìn ả, nhưng tay ả lại không an phận, đốt lửa trên người hắn, khiến dục vọng của hắn bắt đầu ngo ngoe rục rịch cháy.
"Phàm Chi, ta, ta muốn." Cố Phiên Nhiên mị nhãn như tơ, hắn nhìn mà lòng đầy thỏa mãn, hận không thể đè ả xuống luôn.
"Phiên Nhiên, tỉnh táo lại."
Hắn biết ả đang bị xuân dược khống chế, nếu lúc này mà hắn giậu đổ bìm leo, sau khi tỉnh lại, ả nhất định sẽ hận hắn.
Danh sách chương