Cuối cùng chiếc Bugatti đen dừng lại trước một nhà hàng có phong cách cổ xưa.

An Thính Miên nhìn cánh cửa nhà hàng tràn ngập không khí của thập niên tám mươi, chín mươi trước mặt, cô nghi ngờ nhìn Vân Ngạn: “Đây là?”

“Ăn cơm trước.” Vân Ngạn đóng cửa xe, một tay anh cầm áo vest, một tay nắm bàn tay mềm của An Thính Miên.

Mặc dù đã làm nhiều việc thân mật hơn thế này, nhưng An Thính Miên vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Người bên cạnh dường như không tập trung vào đây, ánh mắt hoảng hốt, bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay bất an động đậy.

“Chậc, động đậy gì?” Người đàn ông nắm tay cô gái, quơ quơ trước mặt cô: “Sao thế? Không muốn ăn cơm cùng anh à?”

“Hả?” An Thính Miên phản xạ hơi chậm, đầu cô mơ hồ, mãi đến khi khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông phóng to ở trước mặt, cô mới lắc đầu: “Không, không phải.”

Tay chàng trai véo chóp mũi bé xinh của cô gái, giả vờ nghi ngờ: “Thật sự không phải?”

Cô gái bĩu môi, quay đầu không nhìn vào mắt anh: “Ăn, ăn, ăn cơm.”

Vân Ngạn không trêu cô nữa mà chỉ cười khẽ, rồi đứng thẳng người, kéo dài âm cuối: “Được.”

Đáng ghét, hừ (-^-)

“Thứ bảy này có một tiệc rượu, em có thể tham gia cùng anh không?” Vân Ngạn thản nhiên múc một chén canh cho cô.

“Tiệc rượu?” An Thính Miên ngẩng đầu lên khỏi chén, vẻ mặt nghi hoặc.

Vân Ngạn buồn cười, bị cô chọc cười “phụt” một tiếng: “Cục cưng, đừng có đáng yêu như vậy được không?”

“Hử, có sao?”

Người đàn ông cưng chiều nhéo mặt cô: “Ừm ~ không có.”

Anh vừa nói vừa ôm mặt cô, bất ngờ chuẩn bị hôn cô.

An Thính Miên mở to hai mắt nhìn, hai tay chồng lên nhau che miệng mà nhìn anh, vừa nãy cô còn đang ăn, người đàn ông chết tiệt này.

“Anh làm gì thế?” Mặt An Thính Miên đỏ lên, rụt người tránh né anh.

Vân Ngạn nhướn mày, anh còn cần An Thính Miên đồng ý với anh: “Được, không đùa em nữa, vậy em có đồng ý không?”

“Được được được.” An Thính Miên không nghe anh nói gì, chỉ lo gật đầu đồng ý, sợ anh lại đánh lén lần nữa.

“Thật sự?” Anh sợ cô đổi ý.

An Thính Miên vội vàng đồng ý: “Thật hơn cả thật.”

“Vậy thì được.” Vân Ngạn lùi về vị trí của mình.

Ăn cơm xong, người đàn ông đưa An Thính Miên về trường, thời gian còn sớm nên anh đề nghị cô dẫn anh đi tham quan trường một vòng.

An Thính Miên không có cách nào từ chối, cô dẫn anh đi tới vườn hoa của trường, nói là vườn hoa không bằng nói đó là một công viên nhỏ, xung quanh vắng vẻ, đi gần mười phút mà không thấy bóng dáng ai. An Thính Miên đang nghĩ có nên đổi sang chỗ khác không bởi vì hai người không nói gì, chỉ nắm tay thôi thì cũng kỳ quá rồi.

Đúng, chính là nắm tay, người đàn ông bên cạnh nói họ không thể gặp nhau được mấy lần một tuần nên tất nhiên phải vun đắp mối quan hệ thật tốt.

An Thính Miên không nói nên lời, họ còn phải gặp mấy lần nữa? Bọn họ mới gặp nhau hôm trước rồi mà?

Khi đi qua một rừng trúc tía, An Thính Miên dừng lại, kéo kéo bàn tay đang nắm chặt tay cô rồi ngẩng đầu nhìn anh.

“Ừm.” Vân Ngạn cúi đầu, ánh trăng rọi xuống người cô gái, phản chiếu vào đôi mắt hoạt bát của cô, đôi mắt cô tỏa sáng như sao, khiến người ta rung động không thôi.

Anh đột nhiên có cảm giác muốn hôn cô, Vân Ngạn nghĩ sao thì làm vậy, hơi cúi người, ôm má cô muốn hôn.

Cô giãy giụa không cho hôn.

“Hửm?”

“Chúng ta trở về đi thôi, đi sâu vào trong xa lắm, em không tìm được đường.”

“Được.”

“Vậy thì ~”

“Anh sẽ hôn em một lúc trước.”

Hôn một lúc trước là cái quỷ gì vậy, An Thính Miên căng thẳng, tay buông thõng bất an nắm áo sơ mi phần eo của anh.

“Cục cưng, ngoan, nhắm mắt lại.”

Lời anh nói như có mị lực, An Thính Miên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Vân Ngạn nhẹ nhàng liếm môi cô nhưng liếm nhẹ không thỏa mãn được người đàn ông này, An Thính Miên nắm ống tay áo của người khó dây vào này mà xấu hổ, tim đập dồn dập, tai cô nóng lên.

Người đàn ông cạy môi răng cô ra, đầu lưỡi dò xét tiến vào, An Thính Miên cảm thấy không khí trong lồng ngực lập tức bị hút ra, từng nhịp thở đều theo tiết tấu của anh, anh buông môi cô ra, tạo ra khoảng trống cho cô hô hấp.

An Thính Miên thở gấp, cảm nhận xúc cảm ươn ướt phả trên má, trên mi mắt từ người đàn ông, xung quanh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng tim đập thình thịch của hai người.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khi cô ổn định hô hấp, người đàn ông lại bắt đầu nắm cằm cô không để cô chạy trốn.

An Thính Miên khó khăn kiễng chân lên phối hợp hôn môi với anh, trong khoang miệng cô tràn ngập mùi hương cam tùng của anh, ngón tay cô căng thẳng kéo vạt áo người đàn ông.

An Thính Miên dường như bị rút hết sức lực, cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh để tránh bị ngã.

Đột nhiên An Thính Miên cảm thấy ngón tay áp út của mình lành lạnh, nụ hôn của anh cũng theo đó kết thúc.

Cô gái thất thần nhìn ngón tay.

“Cục cưng, có thích không?”

“Đây là?” Thứ đính trên nhẫn không phải kim cương mà là một viên đá quý lớn màu xanh lam.

“Chúng ta kết hôn vội vàng, anh cũng không chuẩn bị cái gì, trong khoảng thời gian này anh đã cho người chế tạo chiếc nhẫn này, biết em thích màu xanh lam, cho nên anh đã đặc biệt tìm một viên, em xem, có thích không?”

Đương nhiên thích, An Thính Miên không thể không thừa nhận điều này đã chạm đến trái tim cô: “Thích, nhưng có phải quý quá rồi hay không?”

An Thính Miên ngẩng đầu nhìn anh, cô chuẩn bị tháo chiếc nhẫn này ra.

Vân Ngạn kéo tay cô ngăn lại, cúi đầu khẽ tựa lên vầng trán mịn màng đầy đặn của cô, thấp giọng dụ dỗ: “Đây là nhẫn cưới của chúng ta, nếu như em cảm thấy quá quý, không tiện đeo, thì ngày nào đó chúng ta đi chọn một chiếc khác cho em một lần nữa, có được hay không?”

Anh không nói vì chiếc nhẫn quá quý mà thu lại, mà là chọn một biện pháp ổn thỏa khiến cho cô nhận, cũng để cô an tâm.

Cuối cùng An Thính Miên được dẫn đến dưới ký túc xá, còn bị Vân Ngạn đùa giỡn với mong muốn một cái hôn.

Buổi tối An Thính Miên nằm trên giường nghĩ đến hành động vừa rồi của người đàn ông, cô vẫn còn xấu hổ, thế nhưng, ài, không đúng, An Thính Miên càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, có phải Vân Ngạn để cho mình đến tiệc rượu cùng anh hay không?

Aiya, đầu óc này của cô, sắc đẹp làm người ta mụ mị, haiz, không đúng, là tên đàn ông này quá gian xảo.



Thứ sáu, An Thính Miên lên xe đến chung cư Ngô Giang.

“Trợ lý Chung, chúng ta đi đâu vậy?” Hôm nay anh không tới, cô có chút vui mừng.

Chung Dương kính cẩn mỉm cười trả lời cô: “Tổng giám đốc Vân bảo tôi đưa cô đến công ty.”

“Thừa Phong?”

“Đúng vậy, tổng giám đốc Vân vẫn còn đang họp, không có thời gian đến đón cô cho nên bảo tôi tới đón cô đến Thừa Phong.”

“Vậy anh cứ đưa tôi đến căn hộ của tôi là được rồi.” An Thính Miên không hề muốn đi, đến đấy làm gì?

“Đây là dặn dò của tổng giám đốc Vân, nếu như cô chủ muốn đến cặn hộ Ngô Giang thì có thể gọi điện thoại cho tổng giám đốc Vân nói một chút.”

Quên đi, cô cũng không muốn quấy rầy anh, đi thì đi, ngược lại cô cũng không mất một miếng thịt nào.

Chung Dương đưa An Thính Miên đến công ty, dọc đường đi, An Thính Miên nhận được rất nhiều ánh mắt, khi cô đi ngang qua sảnh lớn thì đã có người gửi tin nhắn vào nhóm nhân viên.

Nhân viên A: Trợ lý Chung dẫn theo một cô gái vào công ty, trông nhỏ nhắn, xinh xắn, rất đáng yêu

Nhân viên B: Rướn cổ (cắn hạt dưa)

Nhân viên C: Sinh viên? Chắc không phải như tôi nghĩ chứ

Nhân viên A: Dù sao trợ lý Chung có vẻ rất tôn trọng cô ấy, nhưng trông trẻ quá

Nhân viên D: Tôi biết rồi, tôi biết rồi (có tin lớn)

Nhân viên N: Mau nói, mau nói (cắn hạt dưa)

Nhân viên D: Trợ lý Chung gọi cô ấy là cô chủ

ABCDE…: Ú hu

Nhân viên E: Trợ lý Chung dẫn cô ấy vào phòng làm việc của chủ tịch…

ABCDE…: Ú hu

ABCDE…: Cô chủ?

Lúc này cô gái đang đánh giá văn phòng không hề biết mình mới đến đây có vài phút, mà toàn bộ công ty đều biết đến cô.

Phong cách sắp xếp văn phòng này, ừm… Nói thế nào nhỉ? Rất Vân Ngạn.

Cửa bị gõ vang, An Thính Miên thu hồi ánh mắt quan sát: “Vào đi.”

Người phụ nữ đi vào mặc trang phục công sở, An Thính Miên đoán chắc là thư ký của Vân Ngạn, chậc, bộ ngực này, vòng eo nào, bờ mông này, cặp chân này, khuôn mặt này, quả thật rất hoàn hảo.

An Thính Miên thản nhiên đánh giá cô ấy, đương nhiên người phụ nữ kia cũng bình tĩnh đánh giá cô, chậc, khuôn mặt này thật mềm mại, thật dễ thương, thật dịu dàng, thật nhỏ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Xin chào cô chủ.” Người phụ nữ cười nhẹ: “Tôi là thư ký của tổng giám đốc Vân, tôi họ Dương, xin hỏi cô muốn uống gì để tôi đem cho cô.”

“Chào cô, thư ký Dương, cô cứ đem cho tôi một cốc sữa chua là được.” Chắc không thể có bánh kem được, mặc dù cô không thích uống sữa bò nguyên chất nhưng vẫn thích sữa chua, không biết có hay không.

“Được, một lát nữa tôi sẽ đem cho cô.”

“Cảm ơn cô!”

“Không cần khách sáo!”

Thư ký vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy ánh mắt của những đồng nghiệp khác đang nhìn về phía cửa.

“Sao rồi, sao rồi?” Những người đó đều hóng hớt.

Thư ký Dương cười, nhỏ giọng nói: “Thực sự rất trẻ, chắc tầm hai mươi tuổi? Giọng nói rất nhẹ nhàng, mềm mại, dịu dàng, không hề kiêu căng chút nào.”

Về phần tại sao ngay từ đầu bọn họ lại đoán đó là vợ chủ tịch? Bởi vì dạo này Vân Ngạn đi làm đều đeo một chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái.

Đeo nhẫn ở ngón áp út tay trái đương nhiên khiến họ nghĩ đến chủ tịch nhà mình đã kết hôn, haiz, xem ra tin đồn là giả, người ngoài đều nói chủ tịch tập đoàn Thừa Phong độc thân từ khi còn trong bụng mẹ đến nay có lẽ là thích đàn ông, haiz, tại sao vẫn còn có chút tiếc nuối nhỉ?

Được rồi, trở lại chuyện chính.

Vân Ngạn mở cửa văn phòng thì đã nhìn thấy một cô gái ngồi đang ngồi trên ghế chủ tịch sau bàn làm việc yên lặng uống sữa chua, cơn tức giận tích tụ trong cuộc họp biến mất ngay lập tức sau khi nhìn thấy cô, trái tim lạnh lẽo của anh thoáng cái được lấp đầy.

An Thính Miên cũng chú ý tới người ở cửa, cô ngẩng đầu, chớp chớp mắt, bất mãn bĩu môi: “Tại sao vào phòng làm việc lại không gõ cửa hả?”

Vân Ngạn bị dáng vẻ giả vờ hung dữ của cô chọc cười: “Được, lỗi của anh.” Anh nói rồi rời khỏi phòng làm việc, gõ cửa một lần nữa.

“Mời vào.” Cô gái không hề “làm khó” anh.

Khi người đàn ông bước vào lần nữa, An Thính Miên đã đứng bên cạnh bàn làm việc, cười nhẹ nhàng.

Vân Ngạn nhướn mày, anh đến gần, đặt tài liệu trong tay lên bàn làm việc, mặt không chút thay đổi mà cúi đầu nhìn cô: “Có phải đã làm chuyện xấu gì không?”

An Thính Miên chắp hai tay sau lưng, cô lắc đầu, vẻ mặt vô tội: “Không có nha, em có thể làm chuyện xấu gì chứ?” Cô quả thật không có làm gì mà, không phải chỉ ngồi ghế của anh thôi sao, có thể có chuyện gì chứ? Ừm, chẳng có gì.

“Ừ, không có gì.” Vân Ngạn nghe theo lời cô, vươn tay ôm cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô, giọng nói mệt mỏi: “Để anh dựa chút, mệt mỏi quá.”

An Thính Miên nghe anh bảo mệt, cô không cử động nữa.

Cô gái trong lòng cực kỳ an tĩnh, cũng không nhúc nhích, thật mềm mại, ừm, sao cục cưng của anh ngoan như vậy, tại sao có thể mềm như vậy chứ.

Anh ôm trong chốc lát, xoa xoa má An Thính Miên: “Bé cưng có nhớ anh không?”

Cô gái không trả lời, người đàn ông tiếp tục nói: “Anh nhớ cục cưng, rất nhớ, rất nhớ.”

“Vân Ngạn, anh đang làm nũng sao?” Trái tim An Thính Miên khẽ rung động, người đàn ông này quá phạm quy rồi, ra ngoài chính là cậu hai nhà họ Vân áo mũ chỉnh tề, là chủ tịch bản lĩnh, quyết đoán của tập đoàn Thừa Phong, còn về nhà thì anh trở thành một bé cún thích làm nũng muốn ôm, không, là chó săn lớn bụng dạ đen tối.

“Không thể sao?”

“Đương nhiên có thể.” Lúc này đến phiên An Thính Miên bật cười rồi.

“Anh có thể hôn em một cái không?”

“Không thể.” An Thính Miên quả quyết lắc đầu.

“Không được sao? Nhưng anh rất muốn hôn em nha, bảo bối.” Anh dỗ dành cô, cô gái không thể thoát khỏi vòng tay anh.

An Thính Miên không biết phải làm sao, được rồi, sau đó cô nhón chân lên chạm nhẹ vào môi anh, lạnh như băng.

Khuôn mặt anh trong phút chốc rạng rỡ hẳn, khi cô đẩy ra, anh lại hôn cô thêm lần nữa.

Tài liệu trên bàn tán loạn trên mặt đất, An Thính Miên bị đặt lên bàn, hai tay cô chống ở bàn tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt của anh.

Cuối cùng khi cô gái sắp không thở được thì anh thả cô ra, ôm chặt lấy lưng cô, để cô tựa vào ngực mình bình tĩnh lại, cô nghe thấy nhịp tim của anh đập rất nhanh, rất mạnh.

Cô đang tự hỏi có đúng là anh thích mình một chút như vậy không?

— — —

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn đã đọc (tặng hoa)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện