“Anh còn chưa đi sao?” Đứng dưới khu chung cư, An Thính Miên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.

“Em ở đây thì anh có thể đi đâu?” Vân Ngạn ôm cô gái vào lòng, giọng điệu ấm ức.

“Nhưng em ở cùng chị Tưởng Tưởng, anh đến thì không tiện lắm.” An Thính Miên ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt bối rối.

“Nhưng mẹ đã đuổi anh ra ngoài, hành lý của anh đều ở trên xe.”

“Hả?” An Thính Miên không tin, người đàn ông này nhất định là lừa người.

Cô đã thông minh hơn, Vân Ngạn buông cô ra, mở cốp xe: “Anh không lừa em đâu, em biết mà.”

“Không lừa em?” Số lần anh lừa cô còn ít sao? Chậc, nhưng mà.

“Chỉ giới hạn dưới giường.” Vân Ngạn cười như không cười nhìn cô.

“Anh thật là…” An Thính Miên cạn lời, tại sao lúc nào người này cũng ám chỉ chuyện không đứng đắn vậy? “Cho nên hiện giờ anh không lừa em.” Vân Ngạn khom lưng nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.

“Em cũng…” An Thính Miên xấu hổ vì bị nhìn chằm chằm, ánh mắt cô trốn tránh.

Vân Ngạn bắt lấy tay cô, ôm cô vào lòng: “Vậy nếu anh tìm được chỗ ở thì em có ở cùng với anh không?”

Xung quanh đều là người, An Thính Miên chỉ hy vọng anh có thể nhanh chóng buông mình ra, cũng không để ý anh nói gì, chỉ nghe thấy hai chữ “cùng anh” cuối cùng: “Được được được.”

Vân Ngạn tự lấy vali ra, nắm tay cô đi về phía chung cư.

“Này này này, anh làm gì thế?” An Thính Miên nhìn thấy động tác của anh, kịp thời giữ anh lại.

“Vừa rồi em đã đồng ý với anh, muốn ở cùng một chỗ với anh mà.”

“Nhưng chị Tưởng Tưởng cũng ở đó.”

“Anh biết, anh mua một căn khác, ngay trên các em hai tầng.” Anh nắm lấy cổ tay cô một lần nữa.

An Thính Miên kìm lại khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt rất không tình nguyện bị anh kéo lên lầu.

Cửa đóng lại, An Thính Miên bị anh áp lên cửa, vali thì anh tùy tiện đẩy ra xa, hai người đều không nói gì, Vân Ngạn đứng trước mặt cô, bước từng bước tới gần.

An Thính Miên không biết phải làm gì ngoài nhìn anh, cô không thể nhìn ra điều gì từ ánh mắt của anh, nhưng An Thính Miên đã nhận ra rằng cô đang gặp nguy hiểm. Cô nghiêng người muốn chạy trốn nhưng không ngờ lại bị tay của người đàn ông nắm chặt. An Thính Miên lại dựa vào cửa một lần nữa, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khoảng cách giữa đầu ngón tay hai người dần rút ngắn lại, cho đến khi sự mềm mại trước ngực của An Thính Miên dán lên cơ ngực vạm vỡ rộng lớn của anh.

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào má cô gái, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. An Thính Miên muốn tránh nhưng cơ thể lại thành thật mong chờ hành động của anh.

Cô gái trong lòng rất ngoan, đầu hơi nghiêng, đôi mắt không biết nhìn vào đâu, Vân Ngạn nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ như máu của cô, khóe miệng anh nhếch lên, hôn theo khóe môi cô.

“Ngoan quá.” Anh cũng không vươn tay ôm lấy cô, cũng không kìm hãm cô trong một thế giới riêng, ngược lại An Thính Miên lại nắm chặt vạt áo anh.

Người đàn ông lùi ra một chút, mở mắt thì thấy đôi mắt nhắm chặt và hàng lông mi run lên của cô gái. Lòng anh tan chảy trong chốc lát, ngọt dịu như lớp bọt khí trong mật ong, anh cúi người xuống hôn lần nữa, cẩn thận nhấm nháp khóe miệng cô.

“Đầu lưỡi.” Anh vẫn chưa thỏa mãn với việc chỉ nếm một chút rồi ngừng, cọ nhẹ răng vào môi châu (*), cắn nhẹ vào môi trên của cô.

(*) Môi châu (唇珠): là điểm chính giữa của môi trên, tròn cong giống như hạt ngọc.

An Thính Miên có thể cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể anh, ấm áp dễ chịu, thậm chí là nóng, còn có sự khao khát giữa môi và lưỡi, khi môi răng hé mở, đầu lưỡi mềm mại ấm áp của anh tiến vào, trao đổi hơi thở, môi răng quấn quít. An Thính Miên cố gắng ngửa đầu phối hợp với anh, không giống như những lần hôn trước đây, người đàn ông không kéo cô, cho nên An Thính Miên chỉ có thể cố gắng tiến lại để lại gần anh thêm chút nữa.

Ngay khi An Thính Miên sắp không chống đỡ nổi, cô mềm nhũn xuống thì anh mới tốt bụng đỡ cô.

“Sao thế, mới như vậy đã không chịu được?” Anh cười xấu xa bên tai cô.

An Thính Miên nắm chặt áo anh, gương mặt đỏ bừng lan tới cổ. Sau khi bị anh trêu chọc như vậy, An Thính Miên đương nhiên sẽ không buông tha cho anh. Hàm răng cắn môi dưới, đáy mắt An Thính Miên hiện lên một tia gian xảo.

An Thính Miên bất ngờ nhân lúc anh không đề phòng mà vươn tay xuống dưới, tay lanh mắt lẹ chộp lấy “bịch kia” một cái rồi lập tức rời đi.

“A~” Anh đau đớn kêu lên một tiếng, không thể tin nổi nhìn cô, muốn tóm lấy cô gái độc ác này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ánh mắt An Thính Miên lướt qua khuôn mặt kinh ngạc của Vân Ngạn, còn trả lại lời mà anh vừa nói với cô: “Sao thế, mới như thế đã không chịu được rồi?”

Người đàn ông nắm chặt nắm đấm chạm vào môi mình còn lưu lại hương vị môi của cô gái, tức giận cười: “An Thính Miên.”

Giọng điệu anh không tốt lắm, An Thính Miên lập tức sợ hãi, chạy về phía ban công như muốn trốn, duỗi người như không có chuyện gì xảy ra, chỉ vào khung cảnh bên ngoài: “Ở đây phong cảnh thật đẹp, ban công cũng rất rộng rãi, ồ, còn có thể nhìn thấy các tòa nhà kia.”

Đẹp cái quái gì, rộng cái quỷ gì, nhìn cái khỉ gì, căn hộ của Vân Ngạn tình cờ nằm cùng hướng với căn của An Thính Miên, những gì anh có thể thấy ở đây thì cô cũng có thể thấy ở đó.

“Hì hì.” An Thính Miên nhìn Vân Ngạn đang đi về phía mình, dục vọng trong mắt người đàn ông ngày càng mãnh liệt: “Ờ, hiện giờ không thích hợp lắm.”

Người đàn ông nhướn mày nhưng không dừng bước mà ngược lại, ánh mắt nhìn cô còn tràn ngập nguy hiểm.

An Thính Miên hoảng loạn trong lòng, nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ, bất giác nuốt một ngụm nước bọt: “À, ừm, hành lý của anh còn chưa được sắp xếp lại, ga trải giường trong phòng ngủ cũng chưa được thay.”

Vân Ngạn sẽ tự mang theo chăn ga của mình khi ở khách sạn mà anh không quen thuộc.

Vân Ngạn đưa đầu lưỡi chạm má, cười lạnh: “Được.”

An Thính Miên nhìn người đàn ông kéo vali vào phòng ngủ, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chẳng mấy chốc, An Thính Miên nghe thấy tiếng anh gọi cô.

“Cục cưng.”

“Sao vậy ạ?” An Thính Miên không dám động đậy.

“Em xem phải lồng cái chăn này kiểu gì.”

Được rồi, ở bên ngoài anh đều có trợ lý hoặc là quản gia dọn dẹp lại phòng cho anh, hầu như chưa bao giờ phải tự thay đồ đạc trên giường, đương nhiên ngoại trừ tình huống đặc biệt lần này cần thay vỏ chăn, An Thính Miên thở dài một hơi, đẩy cửa ra.

An Thính Miên không đề phòng, bị người đàn ông ôm vào lòng, giây tiếp theo An Thính Miên bị anh thô bạo ném lên giường.

Cửa phòng ngủ bị đóng lại, động tác vén góc áo của anh được làm chậm lại, lộ ra cơ bụng cường tráng, rắn chắc, ánh mắt An Thính Miên né tránh, cô không biết phải làm gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện