"Ta muốn nhìn bộ dáng thống khổ của cô ta...!Là tế phẩm của ta nhưng lại mang thai con của tên họ Phong kia, ta muốn xử phạt nữ nhân này...khì khì khi..
Bẻ gãy một tay khác đi! Nhanh! Cô ta càng đau khổ thì máu tươi chảy ra từ hai chân càng đẹp..."
Lại một lần? Tôi cắn môi thở hổn hển, da thịt trên người này lên từng cơn, nếu lại thêm lần nữa, cho dù tôi có cắn nát môi cũng không thể nhịn được tiếng thét.
Không thể để cho tên quỷ mặt đỏ thực hiện được!
Ngay lúc tôi cắn răng chuẩn bị tâm lý thì dưới lầu truyền đến tiếng quát của Trình bán tiên: "Tiểu Lan, cô đang làm gì đó! Mau xé bùa đi để tôi vào!"
Trong ánh mắt người phụ nữ có chút dao động, nhưng tên quỷ vương trong di động vẫn bám vào người con cô ta, cô ta không dám làm việc thiếu suy nghĩ.
Bên kia di động đột nhiên truyền đến một trận rối loạn, di động rơi xuống đất, màn hình tối đen.
Tôi nghe thấy tiếng cười sắc nhọn quen thuộc:
“Tiểu nương nương, tự thoát khỏi đó nhanh lên ~ đừng để Đế quân đại nhân tăng thêm nghiệp chướng, ha ha ha."
Là Bạch Vô Thường?!
Tôi mở ra đôi mắt bị mồ hôi thấm ướt, nói với người phụ nữ kia: "Có người đến tiêu diệt tên lệ quỷ kia...Cô mau xé bỏ bùa chú trong phòng đi!"
“A,a!” Cô ta phản ứng kịp thời, chạy tới ô cửa sổ nhỏ xé bỏ mấy tấm bùa chú chữ Phạn đi.
Trong phút chốc, cơn gió lạnh như đao cắt xông vào từ ô cửa sổ, thân hình Phong Ly Ngân như ngọn lửa lạnh bằng, cháy rộ trong đêm đen.
Mái tóc đen như mực phất phơ, trong tay hắn là một thanh kiếm như sương mờ mông lung, thanh kiếm kia xẹt qua như sao băng trong bóng tối, cho đến khi tôi nhìn rõ thì kiếm đã được rút ra từ tim người phụ nữ kia.
Không có vết thương, không có máu, trong nháy mắt đó cô ta ngã xuống.
Trình bán tiên xông lên hoảng hốt không thôi, ông ta ngơ ngác quỳ dưới mặt đất, run rẩy hỏi: "Đế quân, tôn thần...Sao ngài lại, lại..Cô ta chỉ là người bình thường, cho dù cô ấy mạo phạm tiểu nương nương nhưng làm cho cô ấy hồn phi phách tán có phải là hơi.."
Phong Ly Ngân như chẳng nghe thấy gì, hắn xoay người nhìn xuống tôi từ trên cao.
Quần áo trước ngực và bụng tôi rách nát, làn da lộ ra trong không khí đều có mùi tanh của đan sa, lúc này tôi chỉ như con kiến nhỏ bé nhìn lên vầng trăng lạnh lẽo trên không, nhỏ bé mà vô lực.
Mũi kiếm của hắn để lên cổ tay cổ chân và cổ tôi, nhẹ quơ một cái, phù chú xích lại tôi mất đi hiệu lực, tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Em sao rồi?" Hắn hơi ngồi xuống, muốn vươn tay ôm lấy tôi.
Ngón tay của hắn chạm vào vai trái tôi, làm tôi đau đớn kêu lên, xương cũng bị lệch đến nhô lên làm bả vai trở nên dị dạng.
Cơn đau kịch liệt làm tôi giãy giụa điên cuồng:
"Đừng đụng tôi! Đừng đụng vào tôi!".
"Em đừng động đậy! Chết tiệt! Quan Thanh Tiêu, em bình tĩnh chút đi!!” Hắn dùng một bàn tay ngăn cơ thể tôi lại, không cho tôi đánh đấm lung tung.
Nhưng có thể của tôi đã mất khống chế, tôi cảm thấy mình đang đối mặt với một lời nói dối thật lớn.
Hắn luôn gạt ta.
Cái người đến cứu tôi, sẽ vì tôi làm làm thương tổn người lạ, hằng đêm cùng tôi thân thiết đến dục hỏa đốt người, hắn luôn gạt tôi!
Tôi nên sớm biết đến sự mâu thuẫn này mới phải!
Vì sao tôi lại bị hắn thuần phục đến nổi đầu óc mơ hồ!
"Tôi không bình tĩnh được!! Phong Ly Ngân, ngài lừa tôi đúng không?!” Tôi không quan tâm đến cơ thể đang chịu đau đớn, cuồng loạn hét lên: “Thẩm Thanh Nhụy nói phải dùng pháp thuật lấy linh thai đã thành hình từ trong bụng ra! Tôi tin! Ngài nói với tôi chúng ta còn có thể mang thai, tôi cũng tin!”
“Vậy ngài nói cho tôi biết đi, loại pháp thuật nào có thể để một thai nhi rời khỏi thân thể mẹ nó mà vẫn còn sống được? Lấy ra sẽ chết đúng không? Chết rồi sẽ không có pháp lực bách tà bất xâm đúng không?"
“Thai chết không có pháp lực thì sao có thể làm mắt trận được!”
Phẫn nộ, cuồng loạn, ủy khuất, không cam lòng và hoài nghi...!Tất cả những cảm xúc tiêu cực đều đang bùng nổ ngay lúc này.
Thẩm Thanh Nhụy nói dùng cách lấy ra của phụ nhân, như vậy khả năng cao nhất là lấy cả thai nhi và tử cung ra, để trước khi thai nhi tắt thở thì để vào mắt trận phá tan tà khí.
Loại phương pháp này đừng nói gì tới pháp thuật cao siêu, điều kiện khám chữa bệnh của khoa học hiện đại bây giờ cũng có thể để thai nhi kéo dài hơi thở mấy phút đồng hồ.
Nhưng đã như vậy hắn còn nói chuyện sau này làm gì? Chúng tôi còn có thể có con sao?
Chắc Phong Ly Ngân bị trạng thái cuồng loạn của tôi làm cho phiền, đưa tay bắt quyết, ấn một cái lên ấn đường của tôi, cả người tôi lập tức bị giam cầm, không thể nhúc nhích cũng không thể nói.
Chỉ có thể dùng nước mắt không ngừng trào ra khóe mắt để kể ra cảm xúc lúc này.
"Quan Thanh Tiêu.” Hắn nắm lấy cằm tôi, lạnh lùng nói: “Ngay từ đâu ta đã nói với em, ta muốn thứ trong bụng em, ngay từ đầu ta đã nói rõ mục đích mà không lừa em.”
"Sau đó, mỗi một câu ta nói vưới em, cũng chưa từng lừa em, em tin hoặc không tin đều không quan trọng, sau này em sẽ biết."
Sắc mặt của hắn trầm như nước, ánh mắt vẫn thanh lãnh như sao trên trời, màu vàng đồng trong ánh mắt ấy sắp hút tôi vào vực sâu vô tận.
Hắn vẫn tôn quý kiêu căng như thế, không bao giờ nguyện ý ba thí cho tôi một lời giải thích.
Tin tưởng sao, Quan Thanh Tiêu, nếu mày đã chọn tin thì ngay cả khi thịt nát xương tan, đoạn tuyệt tình yêu, hồn phi phách tán, hồn phi yến diệt thì chẳng phải đều là lựa chọn của mày sao, còn trách ai?
Không tin sao, nếu mày không tin thì cớ gì mà rơi lệ, vì cớ gì mà thấy mình đã chịu phải thiệt thòi lớn, còn lên án hắn lừa gạt mày, đùa giỡn tình cảm của mày? Đó chẳng phải những điều xa vời mà mày hy vọng sao?
Quan Thanh Tiêu, mày bị gia tộc dâng lên cho quỷ thần, chỉ là miếng thịt trên thớt, dù có bị lăng trì cũng là điều hiển nhiên, có gì mà phải khóc?
Phong Ly Ngân không nhìn nước mắt của tôi, vươn tay bẻ xương của tôi về.
Tôi đã đau đến chết lặng, cho dù đau đến đâu cũng chỉ là vài giọt nước mắt, còn có thể làm gì hơn đầu?
Bạch Vô Thường xuất hiện trước mặt tôi, gương mặt luôn tươi cười của hắn khi thấy được xác của Tiểu Lan thì cũng biến thành lạnh băng.
Hắn mở ra con mắt thứ ba, đôi môi đỏ như máu phun ra than âm lạnh như băng: “Đế quân đại nhân, một lần rồi một lần ra tay với người ở dương gian, cho dù là ngài thì cũng sẽ bị thiên phạt...!Huống chi lần này còn trực tiếp cho hồn phi phách tán."
Phong Ly Ngân thản nhiên nói: “Không đáng ngại."
Ánh mắt Bạch Vô Thường dừng lại trên người tôi, khẽ thở dài một hơi nói: “Nữ quỷ kia bị ngài đánh vào ngục lũy kiếp, quỷ vương cũng bị Quyền Hoành chém chết, hôi phi yến diệt...!Hồn phách của đứa bé thì đã bị quỷ vương nuốt mất từ đầu, không thể đầu thai."
Phong Ly Ngân nhìn về hướng Trình bán tiên đứng trước cửa nhà: “Ngươi lạc đường nhiều năm ở âm phủ, bám vào người sống, giấu ở nơi âm uế thế này, nên bị phạt thế nào?"
Trình bán tiên quỳ rạp trên đất run rẩy.
".Niệm tình người vẫn luôn làm thiện, giải độc cho người trúng âm độc thi độc ở dương gian, cho nên tha một mạng cho ngươi, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ!"
"Biết...Chuyện ba của tiểu nương nương, tiểu nhân sẽ tận tâm trị liệu.” Trình bán tiên run rẩy trả lời.
Dưới lầu là truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng anh tôi vang lên tại bên tai: “Thanh Tiêu...”.
Bẻ gãy một tay khác đi! Nhanh! Cô ta càng đau khổ thì máu tươi chảy ra từ hai chân càng đẹp..."
Lại một lần? Tôi cắn môi thở hổn hển, da thịt trên người này lên từng cơn, nếu lại thêm lần nữa, cho dù tôi có cắn nát môi cũng không thể nhịn được tiếng thét.
Không thể để cho tên quỷ mặt đỏ thực hiện được!
Ngay lúc tôi cắn răng chuẩn bị tâm lý thì dưới lầu truyền đến tiếng quát của Trình bán tiên: "Tiểu Lan, cô đang làm gì đó! Mau xé bùa đi để tôi vào!"
Trong ánh mắt người phụ nữ có chút dao động, nhưng tên quỷ vương trong di động vẫn bám vào người con cô ta, cô ta không dám làm việc thiếu suy nghĩ.
Bên kia di động đột nhiên truyền đến một trận rối loạn, di động rơi xuống đất, màn hình tối đen.
Tôi nghe thấy tiếng cười sắc nhọn quen thuộc:
“Tiểu nương nương, tự thoát khỏi đó nhanh lên ~ đừng để Đế quân đại nhân tăng thêm nghiệp chướng, ha ha ha."
Là Bạch Vô Thường?!
Tôi mở ra đôi mắt bị mồ hôi thấm ướt, nói với người phụ nữ kia: "Có người đến tiêu diệt tên lệ quỷ kia...Cô mau xé bỏ bùa chú trong phòng đi!"
“A,a!” Cô ta phản ứng kịp thời, chạy tới ô cửa sổ nhỏ xé bỏ mấy tấm bùa chú chữ Phạn đi.
Trong phút chốc, cơn gió lạnh như đao cắt xông vào từ ô cửa sổ, thân hình Phong Ly Ngân như ngọn lửa lạnh bằng, cháy rộ trong đêm đen.
Mái tóc đen như mực phất phơ, trong tay hắn là một thanh kiếm như sương mờ mông lung, thanh kiếm kia xẹt qua như sao băng trong bóng tối, cho đến khi tôi nhìn rõ thì kiếm đã được rút ra từ tim người phụ nữ kia.
Không có vết thương, không có máu, trong nháy mắt đó cô ta ngã xuống.
Trình bán tiên xông lên hoảng hốt không thôi, ông ta ngơ ngác quỳ dưới mặt đất, run rẩy hỏi: "Đế quân, tôn thần...Sao ngài lại, lại..Cô ta chỉ là người bình thường, cho dù cô ấy mạo phạm tiểu nương nương nhưng làm cho cô ấy hồn phi phách tán có phải là hơi.."
Phong Ly Ngân như chẳng nghe thấy gì, hắn xoay người nhìn xuống tôi từ trên cao.
Quần áo trước ngực và bụng tôi rách nát, làn da lộ ra trong không khí đều có mùi tanh của đan sa, lúc này tôi chỉ như con kiến nhỏ bé nhìn lên vầng trăng lạnh lẽo trên không, nhỏ bé mà vô lực.
Mũi kiếm của hắn để lên cổ tay cổ chân và cổ tôi, nhẹ quơ một cái, phù chú xích lại tôi mất đi hiệu lực, tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Em sao rồi?" Hắn hơi ngồi xuống, muốn vươn tay ôm lấy tôi.
Ngón tay của hắn chạm vào vai trái tôi, làm tôi đau đớn kêu lên, xương cũng bị lệch đến nhô lên làm bả vai trở nên dị dạng.
Cơn đau kịch liệt làm tôi giãy giụa điên cuồng:
"Đừng đụng tôi! Đừng đụng vào tôi!".
"Em đừng động đậy! Chết tiệt! Quan Thanh Tiêu, em bình tĩnh chút đi!!” Hắn dùng một bàn tay ngăn cơ thể tôi lại, không cho tôi đánh đấm lung tung.
Nhưng có thể của tôi đã mất khống chế, tôi cảm thấy mình đang đối mặt với một lời nói dối thật lớn.
Hắn luôn gạt ta.
Cái người đến cứu tôi, sẽ vì tôi làm làm thương tổn người lạ, hằng đêm cùng tôi thân thiết đến dục hỏa đốt người, hắn luôn gạt tôi!
Tôi nên sớm biết đến sự mâu thuẫn này mới phải!
Vì sao tôi lại bị hắn thuần phục đến nổi đầu óc mơ hồ!
"Tôi không bình tĩnh được!! Phong Ly Ngân, ngài lừa tôi đúng không?!” Tôi không quan tâm đến cơ thể đang chịu đau đớn, cuồng loạn hét lên: “Thẩm Thanh Nhụy nói phải dùng pháp thuật lấy linh thai đã thành hình từ trong bụng ra! Tôi tin! Ngài nói với tôi chúng ta còn có thể mang thai, tôi cũng tin!”
“Vậy ngài nói cho tôi biết đi, loại pháp thuật nào có thể để một thai nhi rời khỏi thân thể mẹ nó mà vẫn còn sống được? Lấy ra sẽ chết đúng không? Chết rồi sẽ không có pháp lực bách tà bất xâm đúng không?"
“Thai chết không có pháp lực thì sao có thể làm mắt trận được!”
Phẫn nộ, cuồng loạn, ủy khuất, không cam lòng và hoài nghi...!Tất cả những cảm xúc tiêu cực đều đang bùng nổ ngay lúc này.
Thẩm Thanh Nhụy nói dùng cách lấy ra của phụ nhân, như vậy khả năng cao nhất là lấy cả thai nhi và tử cung ra, để trước khi thai nhi tắt thở thì để vào mắt trận phá tan tà khí.
Loại phương pháp này đừng nói gì tới pháp thuật cao siêu, điều kiện khám chữa bệnh của khoa học hiện đại bây giờ cũng có thể để thai nhi kéo dài hơi thở mấy phút đồng hồ.
Nhưng đã như vậy hắn còn nói chuyện sau này làm gì? Chúng tôi còn có thể có con sao?
Chắc Phong Ly Ngân bị trạng thái cuồng loạn của tôi làm cho phiền, đưa tay bắt quyết, ấn một cái lên ấn đường của tôi, cả người tôi lập tức bị giam cầm, không thể nhúc nhích cũng không thể nói.
Chỉ có thể dùng nước mắt không ngừng trào ra khóe mắt để kể ra cảm xúc lúc này.
"Quan Thanh Tiêu.” Hắn nắm lấy cằm tôi, lạnh lùng nói: “Ngay từ đâu ta đã nói với em, ta muốn thứ trong bụng em, ngay từ đầu ta đã nói rõ mục đích mà không lừa em.”
"Sau đó, mỗi một câu ta nói vưới em, cũng chưa từng lừa em, em tin hoặc không tin đều không quan trọng, sau này em sẽ biết."
Sắc mặt của hắn trầm như nước, ánh mắt vẫn thanh lãnh như sao trên trời, màu vàng đồng trong ánh mắt ấy sắp hút tôi vào vực sâu vô tận.
Hắn vẫn tôn quý kiêu căng như thế, không bao giờ nguyện ý ba thí cho tôi một lời giải thích.
Tin tưởng sao, Quan Thanh Tiêu, nếu mày đã chọn tin thì ngay cả khi thịt nát xương tan, đoạn tuyệt tình yêu, hồn phi phách tán, hồn phi yến diệt thì chẳng phải đều là lựa chọn của mày sao, còn trách ai?
Không tin sao, nếu mày không tin thì cớ gì mà rơi lệ, vì cớ gì mà thấy mình đã chịu phải thiệt thòi lớn, còn lên án hắn lừa gạt mày, đùa giỡn tình cảm của mày? Đó chẳng phải những điều xa vời mà mày hy vọng sao?
Quan Thanh Tiêu, mày bị gia tộc dâng lên cho quỷ thần, chỉ là miếng thịt trên thớt, dù có bị lăng trì cũng là điều hiển nhiên, có gì mà phải khóc?
Phong Ly Ngân không nhìn nước mắt của tôi, vươn tay bẻ xương của tôi về.
Tôi đã đau đến chết lặng, cho dù đau đến đâu cũng chỉ là vài giọt nước mắt, còn có thể làm gì hơn đầu?
Bạch Vô Thường xuất hiện trước mặt tôi, gương mặt luôn tươi cười của hắn khi thấy được xác của Tiểu Lan thì cũng biến thành lạnh băng.
Hắn mở ra con mắt thứ ba, đôi môi đỏ như máu phun ra than âm lạnh như băng: “Đế quân đại nhân, một lần rồi một lần ra tay với người ở dương gian, cho dù là ngài thì cũng sẽ bị thiên phạt...!Huống chi lần này còn trực tiếp cho hồn phi phách tán."
Phong Ly Ngân thản nhiên nói: “Không đáng ngại."
Ánh mắt Bạch Vô Thường dừng lại trên người tôi, khẽ thở dài một hơi nói: “Nữ quỷ kia bị ngài đánh vào ngục lũy kiếp, quỷ vương cũng bị Quyền Hoành chém chết, hôi phi yến diệt...!Hồn phách của đứa bé thì đã bị quỷ vương nuốt mất từ đầu, không thể đầu thai."
Phong Ly Ngân nhìn về hướng Trình bán tiên đứng trước cửa nhà: “Ngươi lạc đường nhiều năm ở âm phủ, bám vào người sống, giấu ở nơi âm uế thế này, nên bị phạt thế nào?"
Trình bán tiên quỳ rạp trên đất run rẩy.
".Niệm tình người vẫn luôn làm thiện, giải độc cho người trúng âm độc thi độc ở dương gian, cho nên tha một mạng cho ngươi, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ!"
"Biết...Chuyện ba của tiểu nương nương, tiểu nhân sẽ tận tâm trị liệu.” Trình bán tiên run rẩy trả lời.
Dưới lầu là truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng anh tôi vang lên tại bên tai: “Thanh Tiêu...”.
Danh sách chương