Chờ Dương Vân Huy nhận lệnh rời đi, không khí xung quanh lại rơi vào trầm lặng.

Ta nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Bùi Nguyên Hạo, nghĩ nghĩ một lát mới lên tiếng: "Điện hạ, nô tỳ..."

"Cút!"

Vẫn là điệu bộ lạnh lùng đấy khiến ta bất giác run rẩy.

Trầm mặc một lúc lâu, ta vẫn không cử động.

Bùi Nguyên Hạo nhìn ta: "Muốn ngươi cút, không nghe thấy hả?"

Ta vẫn đứng trước mặt hắn, cả người phát run: "Nô tỳ..."

"Từ hôm nay trở đi, cút khỏi nội viện, bổn cung không muốn nhìn thấy ngươi!"

Ta cắn chặt môi, ngay cả lưỡi cũng đã nếm được mùi máu tanh tanh ngọt ngọt, ta cúi đầu, rưng rưng đáp: "Vâng."

Nói xong, ta lập tức xoay người ra ngoài.

Đi tới cửa lớn nội viện, nước mắt nóng bỏng cuối cùng cũng rơi là, mà giọt lệ vừa rơi xuống liền trở nên lạnh lẽo.

Giống như trái tim ta, từng ấm áp, cũng giống một khắc này, lạnh lẽo.

Từ đó, ta không vào nội viện, chỉ thấy hộ vệ xung quanh được tăng cường, mà không khí vẫn lặng lẽ như vậy.

Có điều, thành Dương Châu đã bắt đầu nổi sóng gió.

Ngưu hoàng và anh túc bị thu mua ở chợ đêm, chuyện như vậy người thường không thể làm ra, mà trong thời điểm này, quan phủ cũng bắt đầu hành động, tất cả hiệu thuốc trong thành đều bị lục soát, tịch thu hai loại thuốc này.

Quan gia có hành động đương nhiên sẽ gây sự chú ý của mọi người, mà châu phủ lại giải thích rằng hiện tại mấy tỉnh gần Giang Nam đang mất mùa, không bao lâu nữa, dân đói sẽ xông vào Dương Châu, mà tới lúc đó, ngoại trừ lương thực bị tiêu hao, khả năng xuất hiện ôn dịch cũng vô cùng lớn.

Quan phủ thu mua dược liệu lúc này là vì chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Lý do đường hoàng như vậy, đương nhiên không ai dám lên tiếng phản bác, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn hàng chục xe ngựa mỗi ngày dừng trước châu phủ, từng rương từng rương bị khiêng vào.

Liên tiếp mấy ngày, phủ Dương Châu bị mùi thuốc bao trùm.

Nhưng trong mùi thuốc này, ta lại ẩn ẩn nhìn ra sát khí.

Hôm nay, chạng vạng, sau khi rửa mặt định nghỉ ngơi, ta lại phải tiếp đón một vị khách không mời mà tới. Đó là nha đầu Như Nguyệt của châu phủ, nàng vừa thấy ta liền sốt ruột nói: "Thanh Anh cô nương, người giúp nô tỳ với."

"Chuyện gì?" Ta khó hiểu nhìn nàng.

"Thanh Anh cô nương, đệ đệ nô tỳ bị rắn cắn, đại phu nói phải có ngưu hoàng để giải độc. Nhưng hiện tại, ngưu hoàng trong thành đều bị thu mua, trên thị trường, ngay cả chợ đêm cũng tìm không thấy."

"Vậy sao?" Ta không khỏi giật mình, không ngờ hành động của Dương Vân Huy lại nhanh như vậy, càng không nghĩ tới chuyện này lại nháo lớn như thế.

Có điều, nàng tới cầu xin ta, chẳng lẽ nàng không biết ta bị đuổi khỏi nội viện rồi sao? Trong lòng có chút chua xót, ta khẽ trả lời: "Như Nguyệt, ta cũng không có cách, ngươi đi cầu xin Hồng đại nhân đi."

"Vô dụng thôi, Hồng đại nhân không cho đâu." Như Nguyệt vừa nói vừa lắc đầu, ngay cả nước mắt cũng rơi ra, "Cô nương, người giúp nô tỳ đi, Hồng đại nhân nói hiện tại chỉ có lời của người thủ vệ trong nội viện mới nghe. Cô nương, người cứu đệ đệ nô tỳ đi, nô tỳ nguyện vì người làm trâu làm ngựa!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện