Nhìn nàng khóc lóc cầu xin, trong lòng ta cũng thập phần khổ sở, trầm mặc một lúc, ta mới trả lời: "Như Nguyệt cô nương, không phải ta không chịu giúp cô, mà vì ta thật sự không giúp được, ta không có sức lực lớn như vậy."
Như Nguyệt dùng gương mặt đầy nước mắt nhìn ta, mà ta căn bản không dám nhìn nàng, chỉ biết bất đắc dĩ quay đầu tránh đi. Cuối cùng, nàng biết có tiếp tục cầu xin cũng vô dụng nên đứng dậy, che mặt rời đi.
Chờ nàng đi được một lúc, ta mới thở dài một tiếng, đứng dậy ra ngoài.
Bước chân có chút trầm trọng.
Với thỉnh cầu của Như Nguyệt, tuy ta ngoài mặt từ chối nhưng trong lòng không thể thờ ơ, dù sao đó cũng là một mạng người, nhưng hiện tại Bùi Nguyên Hạo lại chán ghét như vậy... Ta biết khả năng thành công không lớn, đồng ý rồi làm không được sẽ khiến Như Nguyệt càng thêm thất vọng, chi bằng cự tuyệt nàng trước, sau đó đi thử may mắn, nếu thật sự có thể xin được một chút, vậy đây chính là tạo hóa của nàng, công đức của ta.
Nghĩ như vậy, ta liền nâng bước tới nội viện.
Lúc này trời đã khuya, màn đêm tối đen như mực, xung quanh nội viện vẫn vô cùng an tĩnh, chỉ có mấy chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên bị gió thổi tới mà lắc lư, ngọn đèn cô độc lay động kéo bóng người dưới đất dài ra ngắn lại.
Có điều, sự yên tĩnh này hình như không đúng.
Thủ vệ canh cửa không nhiều bởi vì ảnh vệ Bùi Nguyên Hạo mang tới đã đủ dùng, nhưng mấy trạm gác cơ bản vẫn có người canh giữ, nhưng hôm nay, cho dù ta đã đứng ngay trước cửa vẫn không thấy một bóng người.
Sao lại thế này? Nghĩ lại không khí quỷ dị gần đây ở châu phủ, ta không khỏi khẩn trương ngẩng đầu, đưa mắt nhìn bốn phía, thật sự không có một vệ binh, thậm chí thủ vệ tuần tra bên ngoài châu phủ cũng không có.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi sao?
Bước chân cứng lại, ta theo bản năng muốn vào trong xem, nhưng cơ thể vừa động, trong lòng liền nảy ra suy nghĩ. Ta không lập tức vọt vào, mà đi dọc theo bức tường bên ngoài nội viện, vừa qua bụi cây sau hòn núi giả thì thấy đám người.
Bên trong có mấy người đang thay y phục, đó là đồ của vệ binh tuần tra!
Thích khách!
Trong đầu lập tức hiện ra hai chữ này, ta hít một ngụm khí lạnh, vội vàng xoay người muốn chạy.
Vừa quay đầu, ta đột nhiên đụng phải một người.
Hắn lập tức giơ tay bịt miệng ta lại, đẩy ta ngã tựa vào tường. Ta rên rỉ, liều mạng giãy dụa. Đúng lúc này, một thanh đao sắc bén đặt ngay cổ ta, ta hoảng sợ mở to hai mắt nhìn hắn, hắn cũng lạnh lùng nhìn ta, nói: "Lại là ngươi!"
Lời vừa dứt, đám người bên cạnh cũng đi tới: "Có chuyện gì?"
"Lại là nữ nhân này, lần trước cũng là nàng ta làm hỏng chuyện của chúng ta."
Lần trước? Làm hỏng chuyện của bọn họ?
Ta nghe xong lập tức hiểu... Thích khách tối hôm bắn pháo hoa đó chính là bọn họ, hiện tại bọn họ tới đây, giả dạng thị vệ châu phủ để hành thích lần nữa!
"Sao đây?"
"Muốn giết nàng ta hay không?"
Như Nguyệt dùng gương mặt đầy nước mắt nhìn ta, mà ta căn bản không dám nhìn nàng, chỉ biết bất đắc dĩ quay đầu tránh đi. Cuối cùng, nàng biết có tiếp tục cầu xin cũng vô dụng nên đứng dậy, che mặt rời đi.
Chờ nàng đi được một lúc, ta mới thở dài một tiếng, đứng dậy ra ngoài.
Bước chân có chút trầm trọng.
Với thỉnh cầu của Như Nguyệt, tuy ta ngoài mặt từ chối nhưng trong lòng không thể thờ ơ, dù sao đó cũng là một mạng người, nhưng hiện tại Bùi Nguyên Hạo lại chán ghét như vậy... Ta biết khả năng thành công không lớn, đồng ý rồi làm không được sẽ khiến Như Nguyệt càng thêm thất vọng, chi bằng cự tuyệt nàng trước, sau đó đi thử may mắn, nếu thật sự có thể xin được một chút, vậy đây chính là tạo hóa của nàng, công đức của ta.
Nghĩ như vậy, ta liền nâng bước tới nội viện.
Lúc này trời đã khuya, màn đêm tối đen như mực, xung quanh nội viện vẫn vô cùng an tĩnh, chỉ có mấy chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên bị gió thổi tới mà lắc lư, ngọn đèn cô độc lay động kéo bóng người dưới đất dài ra ngắn lại.
Có điều, sự yên tĩnh này hình như không đúng.
Thủ vệ canh cửa không nhiều bởi vì ảnh vệ Bùi Nguyên Hạo mang tới đã đủ dùng, nhưng mấy trạm gác cơ bản vẫn có người canh giữ, nhưng hôm nay, cho dù ta đã đứng ngay trước cửa vẫn không thấy một bóng người.
Sao lại thế này? Nghĩ lại không khí quỷ dị gần đây ở châu phủ, ta không khỏi khẩn trương ngẩng đầu, đưa mắt nhìn bốn phía, thật sự không có một vệ binh, thậm chí thủ vệ tuần tra bên ngoài châu phủ cũng không có.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi sao?
Bước chân cứng lại, ta theo bản năng muốn vào trong xem, nhưng cơ thể vừa động, trong lòng liền nảy ra suy nghĩ. Ta không lập tức vọt vào, mà đi dọc theo bức tường bên ngoài nội viện, vừa qua bụi cây sau hòn núi giả thì thấy đám người.
Bên trong có mấy người đang thay y phục, đó là đồ của vệ binh tuần tra!
Thích khách!
Trong đầu lập tức hiện ra hai chữ này, ta hít một ngụm khí lạnh, vội vàng xoay người muốn chạy.
Vừa quay đầu, ta đột nhiên đụng phải một người.
Hắn lập tức giơ tay bịt miệng ta lại, đẩy ta ngã tựa vào tường. Ta rên rỉ, liều mạng giãy dụa. Đúng lúc này, một thanh đao sắc bén đặt ngay cổ ta, ta hoảng sợ mở to hai mắt nhìn hắn, hắn cũng lạnh lùng nhìn ta, nói: "Lại là ngươi!"
Lời vừa dứt, đám người bên cạnh cũng đi tới: "Có chuyện gì?"
"Lại là nữ nhân này, lần trước cũng là nàng ta làm hỏng chuyện của chúng ta."
Lần trước? Làm hỏng chuyện của bọn họ?
Ta nghe xong lập tức hiểu... Thích khách tối hôm bắn pháo hoa đó chính là bọn họ, hiện tại bọn họ tới đây, giả dạng thị vệ châu phủ để hành thích lần nữa!
"Sao đây?"
"Muốn giết nàng ta hay không?"
Danh sách chương