Lục Tùng chết khiến Vân Tự có chút ngỡ ngàng.
Thực ra hôm nay dù Đàm Viên Sơ có đến hay không, Vân Tự cũng sẽ không để Lục Tùng sống sót rời đi. Cái gọi là chết không đối chứng, giữ Lục Tùng lại chỉ thêm rắc rối.
Kết quả đúng như nàng mong muốn.
Nhưng những chuyện xảy ra sau đó lại khiến Vân Tự chìm trong kinh ngạc.
Nàng cẩn thận tính toán, sợ Đàm Viên Sơ phát hiện, kết quả hắn lại khiến nàng trở tay không kịp, thậm chí cuối cùng Lục Tùng còn chết trong tay hắn.
Trên đường theo Đàm Viên Sơ trở về Mộng Sư điện, Vân Tự như chim cút cúi gằm mặt không dám nói lời nào.
Hứa Thuận Phúc dẫn Thu Viện và những người khác lui ra xa. Xung quanh chỉ còn tiếng bước chân, tĩnh lặng đến mức khiến Vân Tự bất an.
Đàm Viên Sơ liếc nhìn nữ tử rồi thản nhiên thu hồi tầm mắt. Giây sau, hắn lạnh nhạt lên tiếng: "Biết giờ nào rồi không?"
Vân Tự nhìn trời, xung quanh tối đen, nàng không biết đã ở Trích Nguyệt lâu bao lâu, áng chừng sắp đến giờ Sửu.
Nhưng Vân Tự không dám nói thật, chỉ ấp úng đáp: "Tần thiếp... không rõ lắm."
Đàm Viên Sơ cười khẽ, không để ý đến lời nói lấp lửng của nàng, lại hỏi: "Vậy nàng có biết hiện giờ mình nên ở đâu không?"
Vân Tự không hiểu ý hắn, đúng là ngốc thật.
Nàng nắm chặt tay áo Đàm Viên Sơ, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, dưới ánh trăng mờ ảo càng thêm nhu hòa. Nàng bất an khẽ nói:
"Hoàng Thượng, tần thiếp biết sai rồi, người phạt tần thiếp đi, đừng nói chuyện với tần thiếp như vậy, tần thiếp khó chịu."
Nàng cắn môi, như thể thật sự khó chịu.
Đàm Viên Sơ suýt nữa bật cười. Chuyện hôm nay nếu có phi tần nào ở đây, đều có thể kết tội nàng nửa đêm lén lút gặp gỡ thái giám, vậy mà nàng lại nói nàng khó chịu? Rốt cuộc ai mới là người khó chịu?
Đàm Viên Sơ giả vờ muốn hất tay nàng ra, đôi mắt hạnh của nàng run rẩy như sắp khóc đến nơi.
Sau một lúc lâu, Đàm Viên Sơ vẫn không có động tác gì, chỉ lạnh mặt nói: "Chuyện của hắn, hôm nay nàng tốt nhất giải thích rõ ràng cho trẫm."
Vừa dứt lời, Vân Tự liền đáp: "Vốn dĩ tần thiếp cũng muốn nói với người."
Đàm Viên Sơ nghi ngờ nhìn nàng, có vẻ không tin.
Vân Tự khựng lại, giây lát sau mới nhỏ giọng giải thích: "Từ lúc ở Du Châu, tần thiếp đã nói rồi, nếu người muốn biết, tần thiếp sẽ kể cho người nghe. Chỉ là sau đó người không hỏi, tần thiếp cũng không tìm được cơ hội để nói."
Đàm Viên Sơ nhếch mép.
Nói tới nói lui, cuối cùng lại đổ lỗi cho hắn?
Đàm Viên Sơ lười để ý đến nàng, lạnh mặt đi về phía trước. Mãi đến khi vào Mộng Sư điện, hắn vẫn nắm tay nữ tử không buông.
Trong Mộng Sư điện đã thắp đèn, Đàm Viên Sơ ung dung ngồi trên giường chờ người nào đó giải thích.
Người nào đó còn chưa kịp nói đã ngáp ngắn ngáp dài, buồn ngủ đến lợi hại.
Sắc mặt Đàm Viên Sơ tối sầm:
"Nàng lại giả vờ với trẫm."
Nàng quen thói giả vờ giả vịt, Đàm Viên Sơ không tin nàng thật sự mệt mỏi. Hơn nữa, nàng phải nhẫn tâm đến mức nào mới có thể mệt mỏi vào lúc này?
Đôi mắt hạnh của Vân Tự long lanh nước, nghe vậy, nàng chỉ cảm thấy ủy khuất, buồn ngủ đâu phải thứ nàng có thể kiểm soát.
Nhưng nàng không muốn châm dầu vào lửa. Đàm Viên Sơ chịu ngồi đây nói chuyện tử tế với nàng, chứng tỏ hắn không coi Lục Tùng ra gì, nhưng hắn vẫn cần một lời giải thích.
Nhận ra điều này, Vân Tự cũng hiểu rõ nên dùng thái độ gì để đối mặt với chuyện này. Nàng khẽ hít mũi, ngẩng đôi mắt hạnh nhìn Đàm Viên Sơ, thỏ thẻ nói:
"Hoàng Thượng, người còn nhớ lúc ở Lý gia thôn, Lý thúc từng nhắc đến Lục gia không?"
Đàm Viên Sơ nhướng mày. Hắn mơ hồ nhớ ra, hình như chỉ nói Du Châu gặp nạn, phu thê Lục gia đều chết trong trận dịch bệnh đó.
Đàm Viên Sơ nhìn nữ tử, khi nhắc đến Lục gia nàng cụp mi xuống, khiến người ta khó thấy rõ thần sắc, nhưng Đàm Viên Sơ lại thấy dáng vẻ này có chút quen mắt.
Giống như lúc nhắc đến Kỳ quý tần.
Nhưng so với Kỳ quý tần, cảm xúc trên mặt nàng nhạt nhòa hơn nhiều. Đàm Viên Sơ nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy chuyện sắp nghe không phải chuyện tốt đẹp gì.
Ít nhất là với nàng.
Trong đầu Vân Tự không ngừng hiện lên chuyện cũ. Có lẽ có người trải qua biến cố rồi sẽ quên đi thù hận, nhưng Vân Tự thì không.
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ sự bàng hoàng bất lực của mình khi đó, cũng vĩnh viễn chán ghét Lục gia và Lục Tùng.
Huống hồ Lục Tùng sau này vẫn luôn khiến nàng ghê tởm.
Dù Lục Tùng có bù đắp cho nàng, thái độ của nàng với hắn cũng sẽ không thay đổi.
Vân Tự nhắm mắt: "Đó là phụ mẫu của Lục Tùng."
"Tần thiếp từng nương nhờ nhà bọn họ."
Nương nhờ?
Ánh mắt Đàm Viên Sơ không khỏi tối sầm lại.
Vân Tự kể lại như chuyện của người khác, ngắn gọn khái quát mọi chuyện. Đàm Viên Sơ nghe giọng nói bình thản của nàng, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người nàng.
Mãi đến khi nghe nàng kể chuyện phu thê Lục gia bàn bạc bán nàng, Đàm Viên Sơ mới hoàn toàn lạnh mặt:
"Hắn lấy tư cách gì mà nói hai người là trời sinh một đôi?"
Vân Tự khựng lại, lần đầu tiên nghĩ về chuyện cũ này, cảm xúc của nàng không phải chán ghét hay lạnh lùng, mà là một loại cảm xúc mãnh liệt khó tả.
Thì ra, dù cho hắn biểu hiện vân đạm phong khinh, nhưng vẫn rất để ý đến lời nói của Lục Tùng.
Nàng khẽ nghiêng đầu, động tác tuy nhỏ nhưng đủ để lau đi giọt lệ đang lăn dài trên má. Giọng nàng nghẹn ngào đầy uất ức:
"Người luôn cắt ngang lời tần thiếp, rốt cuộc có nghe tần thiếp nói hay không..."
Đàm Viên Sơ đưa tay về phía nàng. Vân Tự ngơ ngác nhìn hắn, rồi chậm rãi đặt tay mình vào tay hắn. Đàm Viên Sơ nhẹ nhàng kéo nàng lại, để nàng ngồi trong lòng mình, thanh âm trầm ấm vang lên:
"Không cần nói nữa."
Nàng chán ghét Kỳ quý tần đến vậy, phu thê Lục gia cuối cùng đã bán nàng cho kẻ nào, không cần nói cũng biết.
Một khi đã như vậy, hắn hà cớ gì muốn nàng tự mình vạch trần vết sẹo lòng?
Nàng vốn là người nhạy cảm, dễ dàng tổn thương, giờ phải chính miệng kể lại chuyện mình suýt bị bán vào chốn ô uế đó, nàng làm sao chịu nổi?
Nàng và Lục Tùng trước kia có thực sự từng có hôn ước hay không, điều đó quan trọng sao?
Đàm Viên Sơ thừa nhận trong lòng có chút khó chịu, nhưng hắn không cảm thấy điều đó quá quan trọng.
Huống hồ nàng và Lục Tùng cũng chỉ là từng có ước định thời niên thiếu, cho dù có từng thành thân thì đã sao?
Chỉ cần Lục Tùng biến mất, những chuyện cũ liên quan đến hắn tự nhiên cũng sẽ tan biến theo.
Nói cho cùng, nàng là người của hắn, ngày sau chỉ có thể ở bên cạnh hắn.
Hôm nay là, ngày sau cũng là.
Những chuyện còn lại không còn quá quan trọng nữa.
Về việc trong lòng nàng có còn lưu luyến Lục Tùng hay không, Đàm Viên Sơ chưa từng lo lắng, thật nực cười, hắn cho nàng vinh hoa phú quý, cũng không dám chắc nàng dành cho hắn bao nhiêu tình cảm, Lục Tùng dựa vào cái gì mà có thể so sánh?
Vân Tự ngây người nhìn hắn, vừa rồi bảo nàng giải thích rõ ràng là hắn, bây giờ lại không muốn nghe cũng là hắn.
Sao lại thay đổi nhanh như vậy?
Đàm Viên Sơ không giải thích, chỉ cúi đầu vén làn váy của nàng lên. Nàng đã cởi áo choàng cùng áo ngoài, trên người chỉ còn lại một lớp áo mỏng. Vân Tự ngơ ngác trước hành động của hắn, đôi mắt hạnh mở to đầy kinh ngạc:
"Người muốn làm gì?"
Làn váy được vén lên, làn da trắng nõn mịn màng bên trong lập tức hiện ra, cảnh xuân phơi bày trước mắt.
Nàng cắn môi, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích.
Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng, không hỏi nàng đang nghĩ gì, chỉ bình tĩnh hỏi:
"Không đau sao?"
Đây là lần thứ hai hắn hỏi câu này hôm nay.
Lần đầu tiên là ở Trích Nguyệt lâu.
Vân Tự bỗng hiểu ra hắn muốn làm gì, sống lưng đang căng thẳng bỗng chốc thả lỏng. Nàng hít hít mũi, nước mắt chực trào ra: "Người làm tần thiếp sợ."
Đàm Viên Sơ rũ mắt, hồi lâu sau không đầu không đuôi mà nói một câu:
"Ta không phải bọn họ."
Một câu nói ngắn ngủi không nghe ra chút cảm xúc nào.
Nhưng Vân Tự lại sững người, hắn không phải bọn họ, bọn họ là ai? Là những kẻ đã đẩy nàng vào bước đường cùng ư?
Ngữ khí hắn tuy thực đạm nhạt, nhưng Vân Tự lại như nghe ra chút thương tiếc cùng bất mãn.
Thương tiếc cho những gì nàng đã trải qua, và bất mãn vì nàng lại đánh đồng hắn với bọn họ.
Vân Tự bỗng thấy mũi cay cay, nàng cảm thấy hôm nay mình thật nhạy cảm. Nàng cắn môi nắm lấy tay Đàm Viên Sơ: "Thực xin lỗi."
"Tần thiếp không có ý đánh đồng người với bọn họ."
Chỉ là nàng vừa kể phu thê Lục gia đối xử với nàng thế nào, hắn liền có hành động như vậy, cho dù hắn muốn làm gì cũng là lẽ thường tình, nhưng vẫn khiến nàng theo bản năng mà kinh hãi, cả người lạnh toát.
Giọng nàng nhỏ nhẹ, mang theo chút buồn bã không rõ ràng: "Ngài là phu quân của tần thiếp, chuyện thân mật giữa hai ta là lẽ đương nhiên."
Đàm Viên Sơ đang xem xét vết thương trên đầu gối nàng bỗng khựng lại. Trong ánh đèn mờ ảo, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa bình tĩnh lại vừa sâu thẳm, thanh âm vẫn đều đều:
"Nàng vừa nói gì?"
Vân Tự nhất thời chưa kịp hoàn hồn, nàng hít hít mũi lặp lại: "Tần thiếp không có ý đánh đồng người với bọn họ."
Đàm Viên Sơ: "Không đúng."
Vân Tự ngẩn người, rồi hiểu ra điều gì đó, nàng run rẩy cụp mi xuống, thanh âm dường như nhỏ hơn rất nhiều:
"Người là phu quân của tần thiếp?"
Vân Tự cảm thấy sau khi nàng nói xong, có người nắm lấy mắt cá chân nàng, lực đạo không nặng không nhẹ chỉ khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Người nọ rũ mắt xuống, nhìn như vân đạm phong khinh, nhưng lại nói:
"Lặp lại lần nữa."
Vân Tự cảm thấy chút cảm xúc còn sót lại sắp tan biến hết, nàng khẽ cắn môi. Một câu nói hết sức bình thường, vậy mà lại khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng. Hai chân nàng khẽ cọ xát vào nhau, ngay sau đó bị người kia giữ chặt:
"Đừng nhúc nhích."
Rồi hắn thản nhiên lặp lại: "Lặp lại lần nữa."
Vân Tự cắn môi cúi đầu, cổ và mặt đều ửng đỏ:
"Hoàng Thượng..."
Đàm Viên Sơ thấy nàng xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cảm thấy hai chữ "Hoàng Thượng" có chút phá hỏng bầu không khí, hắn khẽ hỏi:
"Gọi là Hoàng Thượng dễ nghe hơn, hay gọi là Đàm Viên Sơ dễ nghe hơn?"
Vân Tự kinh ngạc ngẩng đầu.
Sao lại có người hỏi chuyện như vậy?
Dù trả lời thế nào cũng không đúng.
Đàm Viên Sơ chậm rãi hỏi: "Hửm?"
Vân Tự nhắm mắt lại, chọn một câu trả lời an toàn nhất:
"Tần thiếp phân biệt không ra..."
"Vậy thì gọi mỗi cái một lần."
Vân Tự nghẹn lời.
Ngày thường gọi hắn là Hoàng Thượng, nàng có thể thốt ra ngay lập tức, nhưng lúc này nàng lại không sao gọi được.
Nàng bỗng cảm thấy lúc này dù gọi hắn là gì, cũng giống như đang ve vãn hắn vậy.
Đàm Viên Sơ xem nhẹ cách xưng hô vừa rồi, chậm rãi hỏi:
"Là ba chữ này khó nghe, hay là khó đọc?"
Vân Tự bị bức đến khóc không ra nước mắt, cắn môi đáp: "Dễ nghe......"
Hắn nhướng mày: "Vậy là khó đọc rồi."
Vân Tự mím môi.
Đàm Viên Sơ thong thả chờ đợi nàng.
Hồi lâu sau, bên trong điện tĩnh lặng đầy ái muội mới vang lên một tiếng gọi khe khẽ, gần như không thể nghe thấy:
"Đàm... Viên Sơ..."
Vân Tự nhận ra ngay khi nàng vừa thốt ra ba chữ ấy, ánh mắt người đối diện bỗng trở nên sâu thẳm, khiến nàng không dám nhìn thẳng.
Nàng cảm thấy hơi khó chịu, bèn nuốt nước bọt.
Một lúc lâu sau, người nọ vẫn chưa làm gì, chỉ nói với giọng điệu khó hiểu:
"Nếu nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì tốt rồi."
Nhưng hiển nhiên, chỉ khi làm sai chuyện, nàng mới có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn một chút.
Không đợi Vân Tự phản bác, ánh mắt hắn dừng lại trên vết bầm tím ở đầu gối nàng, rồi lên tiếng: "Người đâu, truyền thái y."
Thực ra hôm nay dù Đàm Viên Sơ có đến hay không, Vân Tự cũng sẽ không để Lục Tùng sống sót rời đi. Cái gọi là chết không đối chứng, giữ Lục Tùng lại chỉ thêm rắc rối.
Kết quả đúng như nàng mong muốn.
Nhưng những chuyện xảy ra sau đó lại khiến Vân Tự chìm trong kinh ngạc.
Nàng cẩn thận tính toán, sợ Đàm Viên Sơ phát hiện, kết quả hắn lại khiến nàng trở tay không kịp, thậm chí cuối cùng Lục Tùng còn chết trong tay hắn.
Trên đường theo Đàm Viên Sơ trở về Mộng Sư điện, Vân Tự như chim cút cúi gằm mặt không dám nói lời nào.
Hứa Thuận Phúc dẫn Thu Viện và những người khác lui ra xa. Xung quanh chỉ còn tiếng bước chân, tĩnh lặng đến mức khiến Vân Tự bất an.
Đàm Viên Sơ liếc nhìn nữ tử rồi thản nhiên thu hồi tầm mắt. Giây sau, hắn lạnh nhạt lên tiếng: "Biết giờ nào rồi không?"
Vân Tự nhìn trời, xung quanh tối đen, nàng không biết đã ở Trích Nguyệt lâu bao lâu, áng chừng sắp đến giờ Sửu.
Nhưng Vân Tự không dám nói thật, chỉ ấp úng đáp: "Tần thiếp... không rõ lắm."
Đàm Viên Sơ cười khẽ, không để ý đến lời nói lấp lửng của nàng, lại hỏi: "Vậy nàng có biết hiện giờ mình nên ở đâu không?"
Vân Tự không hiểu ý hắn, đúng là ngốc thật.
Nàng nắm chặt tay áo Đàm Viên Sơ, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, dưới ánh trăng mờ ảo càng thêm nhu hòa. Nàng bất an khẽ nói:
"Hoàng Thượng, tần thiếp biết sai rồi, người phạt tần thiếp đi, đừng nói chuyện với tần thiếp như vậy, tần thiếp khó chịu."
Nàng cắn môi, như thể thật sự khó chịu.
Đàm Viên Sơ suýt nữa bật cười. Chuyện hôm nay nếu có phi tần nào ở đây, đều có thể kết tội nàng nửa đêm lén lút gặp gỡ thái giám, vậy mà nàng lại nói nàng khó chịu? Rốt cuộc ai mới là người khó chịu?
Đàm Viên Sơ giả vờ muốn hất tay nàng ra, đôi mắt hạnh của nàng run rẩy như sắp khóc đến nơi.
Sau một lúc lâu, Đàm Viên Sơ vẫn không có động tác gì, chỉ lạnh mặt nói: "Chuyện của hắn, hôm nay nàng tốt nhất giải thích rõ ràng cho trẫm."
Vừa dứt lời, Vân Tự liền đáp: "Vốn dĩ tần thiếp cũng muốn nói với người."
Đàm Viên Sơ nghi ngờ nhìn nàng, có vẻ không tin.
Vân Tự khựng lại, giây lát sau mới nhỏ giọng giải thích: "Từ lúc ở Du Châu, tần thiếp đã nói rồi, nếu người muốn biết, tần thiếp sẽ kể cho người nghe. Chỉ là sau đó người không hỏi, tần thiếp cũng không tìm được cơ hội để nói."
Đàm Viên Sơ nhếch mép.
Nói tới nói lui, cuối cùng lại đổ lỗi cho hắn?
Đàm Viên Sơ lười để ý đến nàng, lạnh mặt đi về phía trước. Mãi đến khi vào Mộng Sư điện, hắn vẫn nắm tay nữ tử không buông.
Trong Mộng Sư điện đã thắp đèn, Đàm Viên Sơ ung dung ngồi trên giường chờ người nào đó giải thích.
Người nào đó còn chưa kịp nói đã ngáp ngắn ngáp dài, buồn ngủ đến lợi hại.
Sắc mặt Đàm Viên Sơ tối sầm:
"Nàng lại giả vờ với trẫm."
Nàng quen thói giả vờ giả vịt, Đàm Viên Sơ không tin nàng thật sự mệt mỏi. Hơn nữa, nàng phải nhẫn tâm đến mức nào mới có thể mệt mỏi vào lúc này?
Đôi mắt hạnh của Vân Tự long lanh nước, nghe vậy, nàng chỉ cảm thấy ủy khuất, buồn ngủ đâu phải thứ nàng có thể kiểm soát.
Nhưng nàng không muốn châm dầu vào lửa. Đàm Viên Sơ chịu ngồi đây nói chuyện tử tế với nàng, chứng tỏ hắn không coi Lục Tùng ra gì, nhưng hắn vẫn cần một lời giải thích.
Nhận ra điều này, Vân Tự cũng hiểu rõ nên dùng thái độ gì để đối mặt với chuyện này. Nàng khẽ hít mũi, ngẩng đôi mắt hạnh nhìn Đàm Viên Sơ, thỏ thẻ nói:
"Hoàng Thượng, người còn nhớ lúc ở Lý gia thôn, Lý thúc từng nhắc đến Lục gia không?"
Đàm Viên Sơ nhướng mày. Hắn mơ hồ nhớ ra, hình như chỉ nói Du Châu gặp nạn, phu thê Lục gia đều chết trong trận dịch bệnh đó.
Đàm Viên Sơ nhìn nữ tử, khi nhắc đến Lục gia nàng cụp mi xuống, khiến người ta khó thấy rõ thần sắc, nhưng Đàm Viên Sơ lại thấy dáng vẻ này có chút quen mắt.
Giống như lúc nhắc đến Kỳ quý tần.
Nhưng so với Kỳ quý tần, cảm xúc trên mặt nàng nhạt nhòa hơn nhiều. Đàm Viên Sơ nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy chuyện sắp nghe không phải chuyện tốt đẹp gì.
Ít nhất là với nàng.
Trong đầu Vân Tự không ngừng hiện lên chuyện cũ. Có lẽ có người trải qua biến cố rồi sẽ quên đi thù hận, nhưng Vân Tự thì không.
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ sự bàng hoàng bất lực của mình khi đó, cũng vĩnh viễn chán ghét Lục gia và Lục Tùng.
Huống hồ Lục Tùng sau này vẫn luôn khiến nàng ghê tởm.
Dù Lục Tùng có bù đắp cho nàng, thái độ của nàng với hắn cũng sẽ không thay đổi.
Vân Tự nhắm mắt: "Đó là phụ mẫu của Lục Tùng."
"Tần thiếp từng nương nhờ nhà bọn họ."
Nương nhờ?
Ánh mắt Đàm Viên Sơ không khỏi tối sầm lại.
Vân Tự kể lại như chuyện của người khác, ngắn gọn khái quát mọi chuyện. Đàm Viên Sơ nghe giọng nói bình thản của nàng, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người nàng.
Mãi đến khi nghe nàng kể chuyện phu thê Lục gia bàn bạc bán nàng, Đàm Viên Sơ mới hoàn toàn lạnh mặt:
"Hắn lấy tư cách gì mà nói hai người là trời sinh một đôi?"
Vân Tự khựng lại, lần đầu tiên nghĩ về chuyện cũ này, cảm xúc của nàng không phải chán ghét hay lạnh lùng, mà là một loại cảm xúc mãnh liệt khó tả.
Thì ra, dù cho hắn biểu hiện vân đạm phong khinh, nhưng vẫn rất để ý đến lời nói của Lục Tùng.
Nàng khẽ nghiêng đầu, động tác tuy nhỏ nhưng đủ để lau đi giọt lệ đang lăn dài trên má. Giọng nàng nghẹn ngào đầy uất ức:
"Người luôn cắt ngang lời tần thiếp, rốt cuộc có nghe tần thiếp nói hay không..."
Đàm Viên Sơ đưa tay về phía nàng. Vân Tự ngơ ngác nhìn hắn, rồi chậm rãi đặt tay mình vào tay hắn. Đàm Viên Sơ nhẹ nhàng kéo nàng lại, để nàng ngồi trong lòng mình, thanh âm trầm ấm vang lên:
"Không cần nói nữa."
Nàng chán ghét Kỳ quý tần đến vậy, phu thê Lục gia cuối cùng đã bán nàng cho kẻ nào, không cần nói cũng biết.
Một khi đã như vậy, hắn hà cớ gì muốn nàng tự mình vạch trần vết sẹo lòng?
Nàng vốn là người nhạy cảm, dễ dàng tổn thương, giờ phải chính miệng kể lại chuyện mình suýt bị bán vào chốn ô uế đó, nàng làm sao chịu nổi?
Nàng và Lục Tùng trước kia có thực sự từng có hôn ước hay không, điều đó quan trọng sao?
Đàm Viên Sơ thừa nhận trong lòng có chút khó chịu, nhưng hắn không cảm thấy điều đó quá quan trọng.
Huống hồ nàng và Lục Tùng cũng chỉ là từng có ước định thời niên thiếu, cho dù có từng thành thân thì đã sao?
Chỉ cần Lục Tùng biến mất, những chuyện cũ liên quan đến hắn tự nhiên cũng sẽ tan biến theo.
Nói cho cùng, nàng là người của hắn, ngày sau chỉ có thể ở bên cạnh hắn.
Hôm nay là, ngày sau cũng là.
Những chuyện còn lại không còn quá quan trọng nữa.
Về việc trong lòng nàng có còn lưu luyến Lục Tùng hay không, Đàm Viên Sơ chưa từng lo lắng, thật nực cười, hắn cho nàng vinh hoa phú quý, cũng không dám chắc nàng dành cho hắn bao nhiêu tình cảm, Lục Tùng dựa vào cái gì mà có thể so sánh?
Vân Tự ngây người nhìn hắn, vừa rồi bảo nàng giải thích rõ ràng là hắn, bây giờ lại không muốn nghe cũng là hắn.
Sao lại thay đổi nhanh như vậy?
Đàm Viên Sơ không giải thích, chỉ cúi đầu vén làn váy của nàng lên. Nàng đã cởi áo choàng cùng áo ngoài, trên người chỉ còn lại một lớp áo mỏng. Vân Tự ngơ ngác trước hành động của hắn, đôi mắt hạnh mở to đầy kinh ngạc:
"Người muốn làm gì?"
Làn váy được vén lên, làn da trắng nõn mịn màng bên trong lập tức hiện ra, cảnh xuân phơi bày trước mắt.
Nàng cắn môi, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích.
Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng, không hỏi nàng đang nghĩ gì, chỉ bình tĩnh hỏi:
"Không đau sao?"
Đây là lần thứ hai hắn hỏi câu này hôm nay.
Lần đầu tiên là ở Trích Nguyệt lâu.
Vân Tự bỗng hiểu ra hắn muốn làm gì, sống lưng đang căng thẳng bỗng chốc thả lỏng. Nàng hít hít mũi, nước mắt chực trào ra: "Người làm tần thiếp sợ."
Đàm Viên Sơ rũ mắt, hồi lâu sau không đầu không đuôi mà nói một câu:
"Ta không phải bọn họ."
Một câu nói ngắn ngủi không nghe ra chút cảm xúc nào.
Nhưng Vân Tự lại sững người, hắn không phải bọn họ, bọn họ là ai? Là những kẻ đã đẩy nàng vào bước đường cùng ư?
Ngữ khí hắn tuy thực đạm nhạt, nhưng Vân Tự lại như nghe ra chút thương tiếc cùng bất mãn.
Thương tiếc cho những gì nàng đã trải qua, và bất mãn vì nàng lại đánh đồng hắn với bọn họ.
Vân Tự bỗng thấy mũi cay cay, nàng cảm thấy hôm nay mình thật nhạy cảm. Nàng cắn môi nắm lấy tay Đàm Viên Sơ: "Thực xin lỗi."
"Tần thiếp không có ý đánh đồng người với bọn họ."
Chỉ là nàng vừa kể phu thê Lục gia đối xử với nàng thế nào, hắn liền có hành động như vậy, cho dù hắn muốn làm gì cũng là lẽ thường tình, nhưng vẫn khiến nàng theo bản năng mà kinh hãi, cả người lạnh toát.
Giọng nàng nhỏ nhẹ, mang theo chút buồn bã không rõ ràng: "Ngài là phu quân của tần thiếp, chuyện thân mật giữa hai ta là lẽ đương nhiên."
Đàm Viên Sơ đang xem xét vết thương trên đầu gối nàng bỗng khựng lại. Trong ánh đèn mờ ảo, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa bình tĩnh lại vừa sâu thẳm, thanh âm vẫn đều đều:
"Nàng vừa nói gì?"
Vân Tự nhất thời chưa kịp hoàn hồn, nàng hít hít mũi lặp lại: "Tần thiếp không có ý đánh đồng người với bọn họ."
Đàm Viên Sơ: "Không đúng."
Vân Tự ngẩn người, rồi hiểu ra điều gì đó, nàng run rẩy cụp mi xuống, thanh âm dường như nhỏ hơn rất nhiều:
"Người là phu quân của tần thiếp?"
Vân Tự cảm thấy sau khi nàng nói xong, có người nắm lấy mắt cá chân nàng, lực đạo không nặng không nhẹ chỉ khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Người nọ rũ mắt xuống, nhìn như vân đạm phong khinh, nhưng lại nói:
"Lặp lại lần nữa."
Vân Tự cảm thấy chút cảm xúc còn sót lại sắp tan biến hết, nàng khẽ cắn môi. Một câu nói hết sức bình thường, vậy mà lại khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng. Hai chân nàng khẽ cọ xát vào nhau, ngay sau đó bị người kia giữ chặt:
"Đừng nhúc nhích."
Rồi hắn thản nhiên lặp lại: "Lặp lại lần nữa."
Vân Tự cắn môi cúi đầu, cổ và mặt đều ửng đỏ:
"Hoàng Thượng..."
Đàm Viên Sơ thấy nàng xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cảm thấy hai chữ "Hoàng Thượng" có chút phá hỏng bầu không khí, hắn khẽ hỏi:
"Gọi là Hoàng Thượng dễ nghe hơn, hay gọi là Đàm Viên Sơ dễ nghe hơn?"
Vân Tự kinh ngạc ngẩng đầu.
Sao lại có người hỏi chuyện như vậy?
Dù trả lời thế nào cũng không đúng.
Đàm Viên Sơ chậm rãi hỏi: "Hửm?"
Vân Tự nhắm mắt lại, chọn một câu trả lời an toàn nhất:
"Tần thiếp phân biệt không ra..."
"Vậy thì gọi mỗi cái một lần."
Vân Tự nghẹn lời.
Ngày thường gọi hắn là Hoàng Thượng, nàng có thể thốt ra ngay lập tức, nhưng lúc này nàng lại không sao gọi được.
Nàng bỗng cảm thấy lúc này dù gọi hắn là gì, cũng giống như đang ve vãn hắn vậy.
Đàm Viên Sơ xem nhẹ cách xưng hô vừa rồi, chậm rãi hỏi:
"Là ba chữ này khó nghe, hay là khó đọc?"
Vân Tự bị bức đến khóc không ra nước mắt, cắn môi đáp: "Dễ nghe......"
Hắn nhướng mày: "Vậy là khó đọc rồi."
Vân Tự mím môi.
Đàm Viên Sơ thong thả chờ đợi nàng.
Hồi lâu sau, bên trong điện tĩnh lặng đầy ái muội mới vang lên một tiếng gọi khe khẽ, gần như không thể nghe thấy:
"Đàm... Viên Sơ..."
Vân Tự nhận ra ngay khi nàng vừa thốt ra ba chữ ấy, ánh mắt người đối diện bỗng trở nên sâu thẳm, khiến nàng không dám nhìn thẳng.
Nàng cảm thấy hơi khó chịu, bèn nuốt nước bọt.
Một lúc lâu sau, người nọ vẫn chưa làm gì, chỉ nói với giọng điệu khó hiểu:
"Nếu nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì tốt rồi."
Nhưng hiển nhiên, chỉ khi làm sai chuyện, nàng mới có thể ngoan ngoãn nghe lời hắn một chút.
Không đợi Vân Tự phản bác, ánh mắt hắn dừng lại trên vết bầm tím ở đầu gối nàng, rồi lên tiếng: "Người đâu, truyền thái y."
Danh sách chương