Đêm nay quả là kinh tâm động phách. Sau khi Tô tiệp dư và Kỳ quý tần bị đưa đi, mọi người cũng giải tán, không dám ở lại quấy rầy Hoàng Hậu.
Vân Tự nhìn Đàm Viên Sơ, khi hắn nhìn lại, nàng chủ động nói: "Hoàng Thượng, nương nương vừa mới giải độc, người ở lại với nương nương đi."
Đàm Viên Sơ trầm mặc một lát rồi nắm tay nàng, chỉnh lại vạt áo choàng cho nàng, thanh âm trầm thấp: "Để Hứa Thuận Phúc đưa nàng về, Lâm thái y sẽ đi cùng."
Đêm nay nàng vốn đã ngủ không ngon giấc, lại xảy ra chuyện này, nàng vừa quỳ vừa khóc, làm sao có thể yên ổn.
Vân Tự hiểu chuyện nên ngoan ngoãn gật đầu, trước khi đi nàng lưu luyến nói:
"Người cũng phải chú ý sức khỏe, đừng để thần thiếp lo lắng."
Đàm Viên Sơ như có như không nhếch môi, rồi nhanh chóng buông ra. Sau khi mọi người rời đi, hắn mệt mỏi day trán, nhìn về phía nội điện, một lát sau mới bước vào.
Lâm thái y đi theo Vân Tự về Chử Án cung, sau khi bắt mạch, ông ấy kê cho nàng một thang thuốc an thai:
"Nương nương bị kinh hãi, vẫn nên cẩn thận là hơn."
Vân Tự không muốn uống thuốc, nhưng cũng không biết nói lời từ chối.
Sau khi Chử Án cung yên tĩnh trở lại, Vân Tự trùm chăn nhưng trằn trọc mãi không ngủ được. Trời sắp sáng nên Thu Viện không tắt đèn, Hoàng Thượng cũng không có ở đây, nàng ấy liền thức đêm canh giữ.
Không biết bao lâu sau, thấy Vân Tự vẫn mở mắt, Thu Viện không khỏi hỏi: "Nương nương không ngủ được sao?"
Vân Tự chậm rãi nói: "Đêm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong cung này có mấy ai ngủ được."
Cho đến giờ, Vân Tự vẫn cảm thấy Tô tiệp dư như bị tâm thần, không nói đạo lý.
Thu Viện nằm trên lớp chăn dày dưới đất, nghe vậy, nàng ấy trở mình. Thực ra nàng ấy cũng không ngủ được, sau một lúc lâu mới thấp giọng hỏi:
"Nương nương, người có từng nghĩ đến nếu hôm nay Hoàng Hậu thật sự..."
Thu Viện chưa nói hết câu nhưng Vân Tự hiểu ý nàng ấy. Có phải nàng ấy đang nghĩ, nếu hôm nay Hoàng Hậu thật sự xảy ra chuyện, ngôi vị Hoàng Hậu bị bỏ trống, nàng định làm thế nào? Vân Tự khẽ nhíu mày, trên đường đến Khôn Ninh cung, sao nàng có thể không nghĩ đến chứ? Trong đầu nàng suy nghĩ miên man, nhưng cuối cùng lại nói: "Ta đang mang thai, lại sắp đến tuyển tú, ngôi vị Hoàng Hậu vào lúc này mà bỏ trống, với ta mà nói hại nhiều hơn lợi."
Mọi người đều cho rằng nàng gần với vị trí này nhất, chắc chắn sẽ dồn mọi sự chú ý vào nàng. Mà hiện giờ điều quan trọng nhất với nàng là bình an sinh hạ hoàng tử, mọi chuyện khác đều phải nhường chỗ cho việc này.
Hơn nữa, nàng cũng không muốn Hoàng Hậu nương nương chết.
Nói thẳng ra, Hoàng Hậu nương nương còn sống với nàng mà nói không có gì là xấu.
Hoàng Hậu nương nương không thể sinh con, lại có tính cách như vậy, gần như không ảnh hưởng gì đến nàng. Chỉ cần Đàm Viên Sơ thật lòng muốn dọn đường cho hài nhi trong bụng của nàng, sớm muộn gì nàng cũng có thể dễ dàng đạt được mục đích.
Ngôi vị Hoàng Hậu, nếu không phải nàng ngồi, thì tốt nhất là Hoàng Hậu nương nương cứ tiếp tục ở đó.
Hoàng Hậu trúng độc hôn mê, tuy đã giải độc nhưng sức khỏe vẫn chưa hồi phục, cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể đến thỉnh an.
Quan trọng nhất chính là, mọi người đều không khỏi suy nghĩ về câu nói "không sống được bao lâu" của nương nương là có ý gì?
Không ai giải thích gì cho các nàng, họ chỉ biết Hoàng Thượng ở lại Khôn Ninh cung một đêm, đến tận bình minh mới rời đi. Sau đó, vô số thuốc bổ quý giá được đưa đến Khôn Ninh cung như nước chảy.
Tô thị và Kỳ thị chết đi, người vui mừng nhất trong cung, ngoài Vân Tự ra, chính là Mạnh tu dung.
Ngọc điệp của tiểu công chúa được sửa lại, ghi tên nàng ta là mẹ. Từ nay về sau tiểu công chúa hoàn toàn là nữ nhi của nàng ta, nàng ta không cần phải lo lắng việc sau này sẽ phải trả lại con cho Kỳ quý tần.
Vân Tự nhìn ra niềm vui của Mạnh tu dung. Người xưa nay luôn an tĩnh ít nói, giờ đây trên mặt lại tràn đầy ý cười. Đối với điều này, Vân Tự cảm thấy có chút phức tạp.
Nàng không thích Kỳ quý tần.
Nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu là nàng liều mạng sinh con, cuối cùng con lại gọi người khác là mẫu thân, e là cả đời cũng khó mà yên lòng.
Chỉ là vì muốn tốt cho tiểu công chúa, tốt nhất là không ai nhắc đến Kỳ quý tần trước mặt tiểu công chúa.
Nghĩ đến tiểu công chúa, Vân Tự không khỏi nhớ đến đại hoàng tử đang ở Hoàng Tử Sở. Trong cung xảy ra quá nhiều chuyện, đến giờ vẫn chưa quyết định được ai nuôi nấng đại hoàng tử.
Vân Tự đang suy nghĩ miên man thì Thu Viện vén rèm bước vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Nàng ấy nghiêm túc nói:
"Hôm nay lâm triều, quan viên thuộc phe cánh Tống thị bị cách chức rất nhiều, trong đó Tống thượng thư bị bãi quan."
Ánh mắt Vân Tự lóe lên, nàng tuy không rõ chuyện triều chính nhưng cũng biết Đức phi họ Tống.
Vân Tự bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nàng ngồi thẳng dậy nhìn Thu Viện, buột miệng hô lên:
"Hoàng Hậu!"
Lúc nàng suýt sảy thai, Hoàng Thượng trực tiếp phế truất Đức phi, đại hoàng tử thất thế, Tống thị ở triều đình cũng bị ảnh hưởng. Giờ đây chuyện Hoàng Hậu trúng độc lại xảy ra, Tống thị gần như bị triệt tiêu hoàn toàn.
Vân Tự nhớ đến đêm Đàm Viên Sơ ở lại Khôn Ninh cung, sau một lúc lâu nàng thấp giọng nói: "Hoàng Thượng đã biết nguyên nhân lúc trước Hoàng Hậu sảy thai."
Thế sự xoay vần, gần năm năm sau chuyện Hoàng Hậu sảy thai rốt cuộc cũng được sáng tỏ. Vân Tự nhớ đến việc Đàm Viên Sơ từng mong đợi đích hoàng tử như thế nào, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tâm trạng Đàm Viên Sơ lúc này chắc hẳn rất phức tạp.
Hắn coi trọng đích tử, nhưng cũng vì vậy mà hại chết đích hoàng tử mà hắn mong đợi bấy lâu.
Thu Viện nói: "Tống thị vốn định đưa một nữ nhi khác trong phủ tham gia tuyển tú lần này, giờ thì chỉ có thể chết tâm."
Nghe vậy, Vân Tự nhíu mày.
Nàng đoán được ý đồ của Tống thị. Đức phi tuy đã chết nhưng Tống thị vẫn còn nữ nhi, nếu nữ nhi Tống thị tiến cung, đó chính là nơi ở tốt nhất cho đại hoàng tử.
Đại hoàng tử là con trưởng, Tống thị làm sao cam tâm từ bỏ.
Chỉ là tình hình hiện nay, không phải Tống thị muốn làm gì thì được.
Tùng Phúc cũng kịp thời bẩm báo: "Còn một chuyện nữa, nô tài nghe nói cung nhân ở Hoàng Tử Sở đều bị thay mới."
Vân Tự không hề bất ngờ, sau khi chết Đức phi còn có thể tính kế nàng và Hoàng Hậu, ai biết được ả ta có để lại người nào bên cạnh đại hoàng tử hay không?
******
Gió xuân tháng tư ấm áp, mọi người trong cung đã cởi bỏ áo choàng, thay vào đó là những bộ y phục mùa xuân, khoe ra vóc dáng xinh đẹp.
Vân Tự nhìn Tùng Phúc và Thu Viện, bụng nàng đã lớn, đứng dậy cũng khó khăn, phải dùng cả hai tay đỡ bụng. Nàng chống cằm chậm rãi hỏi:
"Còn chuyện gì nữa không?"
Trong điện bỗng im lặng, Thu Viện và Tùng Phúc nhìn nhau đều có chút do dự.
Thực ra không cần họ nói, Vân Tự cũng đoán được: "Đã tháng tư rồi, các tú nữ ở các nơi cũng nên vào kinh rồi nhỉ?"
Thu Viện và Tùng Phúc đều im bặt, không biết nên đáp lời thế nào.
Vân Tự nhướng mày, cảm thấy họ làm quá vấn đề. Tuyển tú tuy chưa chính thức được công bố, nhưng nàng đã sớm biết lần này không thể tránh khỏi, cũng đã chấp nhận sự thật.
Dù sao khi các phi tần mới tiến cung, nàng cũng đã sinh hạ hoàng tử, với nàng mà nói cũng không có gì thiệt thòi. Hơn nữa, các tú nữ trước khi tiến cung có lẽ thân phận đặc biệt, nhưng vào đến nơi này cũng chỉ là những phi tần trong cung, gặp nàng đều phải hành lễ, người nên lo lắng không phải là nàng.
Thấy nàng thoải mái, Thu Viện bỗng nhiên nhớ đến việc hôm trước Hứa công công cẩn thận dò hỏi tâm trạng nương nương, nhất thời ấp úng.
Thu Viện cũng có chút tò mò:
"Nương nương không buồn sao?"
Vân Tự suýt bật cười, nàng cụp mi hỏi lại: "Ta buồn, chẳng lẽ Hoàng Thượng sẽ không tuyển tú sao?"
Thu Viện nghẹn lời.
Một bóng người lặng lẽ dừng bước trước hai lớp rèm châu.
Vân Tự nghịch món đồ trong tay, nàng không ngẩng đầu lên, chỉ thờ ơ nói: "Hoàng Thượng sẽ không, cũng không thể, nên ta buồn cũng vô ích."
Thu Viện hối hận vì đã hỏi câu này.
"Sau này còn nhiều năm nữa, nếu ta không nghĩ thông, chẳng lẽ cứ mãi buồn phiền sao?"
Rèm châu bỗng nhiên được vén lên, có người bước vào, thanh âm bình thản không nghe ra cảm xúc: "Nàng đúng là rộng lượng."
Vân Tự nghe thấy tiếng nói, kinh ngạc ngẩng đầu. Nàng định ngồi dậy hành lễ nhưng bị người kia ấn vai, phải ngồi xuống lại. Người nọ trách cứ:
"Tu Dung nương nương cứ nghỉ ngơi đi."
Vân Tự đưa tay chạm vào mu bàn tay người kia đang đặt trên vai mình, hai tay chồng lên nhau tạo nên sự thân mật khó tả. Nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ như có chút khó hiểu:
"Ai chọc giận Hoàng Thượng vậy?"
Đàm Viên Sơ nhìn nàng, thực ra hắn cũng không rõ nàng có buồn hay không, nhưng dù thế nào, chuyện tuyển tú chắc chắn sẽ không khiến nàng vui vẻ.
Đàm Viên Sơ thấp giọng nói: "Không ai chọc giận ta."
Chỉ là trong lòng hắn có chút buồn bực, không biết từ đâu mà ra, cũng không biết nên giải quyết thế nào.
Thấy nàng đang may áo cho hài tử, hắn ngồi xuống bên cạnh, thuận tay giật lấy chiếc áo đang may dở ném sang một bên. Vân Tự trừng mắt.
"Người làm gì vậy? Thần thiếp vừa mới chỉnh xong đường kim mũi chỉ!"
Đàm Viên Sơ chậm rãi ngước mắt: "Hiện giờ thân thể nàng nặng nề, sao có thể phí tâm thần làm những việc này?"
May vá quần áo vốn là việc tỉ mỉ tốn công sức, nàng cũng không nhìn xem tình trạng của mình hiện giờ thế nào.
Hơn nữa, hắn cũng chưa từng thấy nàng ân cần với hắn như vậy.
Ngữ khí hắn có chút khó chịu, Vân Tự dường như nhận ra điều gì bèn liếc hắn một cái, khiến Đàm Viên Sơ không được tự nhiên. Hắn nhíu mày:
"Nhìn cái gì?"
Vân Tự thở dài: "Thần thiếp một lòng một dạ hướng về người, giờ chỉ chia sẻ một chút thôi, sao người cũng so đo?"
Đàm Viên Sơ liếc nàng, nàng thật sự rất giỏi nói dối, chưa bao giờ thay đổi.
Nàng cũng thật sự không biết xấu hổ mà nói ra được những lời này.
Đàm Viên Sơ thản nhiên, bị vạch trần tâm tư cũng không hề nao núng, hắn ung dung nhìn nàng: "So đo thì đã sao?Hay là, không được so đo?"
Vân Tự nghẹn lời.
Nàng đúng là không biết rút kinh nghiệm, so mặt dày với người trước mặt, bao giờ nàng thắng được?
Vân Tự không nói chuyện với hắn nữa, quay sang nhìn Thu Viện. Thu Viện lập tức thu dọn đồ đạc và kim chỉ. Chẳng mấy chốc, cung nhân trong điện đều lui xuống.
Không khí mùa xuân khiến người ta uể oải.
Vân Tự định nói gì đó, quay lại thì thấy người kia đã nhắm mắt. Vân Tự ngẩn người, lúc này mới nhìn kỹ hắn, quầng thâm dưới mắt hắn rõ mồn một, vẻ mệt mỏi không hề che giấu, dường như đã lâu rồi hắn không ngủ ngon.
Vân Tự nuốt nước bọt, cử động thật nhẹ nhàng, không muốn đánh thức hắn.
Nhưng hiện giờ nàng cử động bất tiện, chỉ xoay người thôi cũng khó khăn, vô ý chạm vào người phía sau. Hắn ôm lấy nàng dịch vào trong, nhường chỗ cho nàng. Hắn không mở mắt, cứ thế ôm nàng vào lòng khàn giọng nói:
"Cẩn thận một chút."
Vân Tự tựa vào lòng hắn, nàng khẽ chớp mắt.
Thượng Y Cục lại đến Chử Án cung vài lần, kích thước của nàng luôn thay đổi, bây giờ y phục gần như có thể chứa được hai người nàng trước kia. Khi soi gương, Vân Tự cảm thấy người trong gương không giống với nàng trước kia nữa.
Thái y thường xuyên đến, dùng những loại thuốc tốt nhất cho nàng, trên bụng nàng không có vết rạn nào, thuốc mỡ mỗi ngày đều được kiểm tra kỹ càng, trên người cũng không có sẹo xấu xí.
Nhưng chỉ cần nhìn vòng eo trong gương, cũng đủ khiến người ta buồn bã.
Nhưng người kia dường như không nhận ra sự thay đổi của nàng, mỗi lần đến Chử Án cung đều ôm lấy nàng, như thể chút cân nặng này chẳng là gì.
Hắn luôn có thể khiến nàng tìm được vị trí thoải mái nhất trong lòng hắn, theo thói quen nhường chỗ cho nàng. Bụng nàng từ phẳng lì đến bây giờ đã lùm lùm, chỗ hắn nhường cho nàng trên trường kỷ dường như cũng thay đổi theo, âm thầm lặng lẽ, chưa bao giờ để nàng lơ lửng bên ngoài.
Khi hắn ở Chử Án cung, Vân Tự luôn quên mất vóc dáng hiện tại của mình khác với trước kia.
Vân Tự không phải kẻ ngốc.
Nàng có thể nhận ra tình cảm của Đàm Viên Sơ dành cho mình, ánh mắt hắn dừng trên người nàng dường như chứa đựng những cảm xúc khó nói. Nhưng hắn không nói rõ, Vân Tự cũng coi như không biết gì.
Vân Tự ngước mắt lên, có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn. Hắn luôn nói nàng xinh đẹp, thực ra hắn cũng vậy.
Ánh nắng chiếu lên mặt hắn làm nổi bật những đường nét góc cạnh, hắn nhắm mắt, vẻ mặt không còn lạnh lùng, dường như có chút dịu dàng, hoàn toàn khác với ngày thường.
Vân Tự chớp mắt, thu hồi tầm mắt.
Đàm Viên Sơ ngủ một giấc ngon lành ở Chử Án cung, đến khi Hứa Thuận Phúc đến báo có quan viên cầu kiến, hắn mới đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, hắn quay đầu lại nói một câu đầy ẩn ý: "Thực ra có đôi khi, nàng không cần phải thông suốt mọi chuyện."
Vân Tự khó hiểu nhìn hắn, nhưng hắn không giải thích, chỉ mang theo Hứa Thuận Phúc xoay người rời đi.
Loan giá vừa khuất bóng, ánh đèn lồng nơi cửa sổ Chử Án cung cũng lặng lẽ biến mất, Vân Tự chìm vào yên tĩnh.
Bên ngoài Chử Án cung.
Loan giá đang hướng Ngự Thư Phòng, gió xuân ấm áp, rèm che dày nặng trên loan giá được vén lên, Đàm Viên Sơ nhắm mắt dựa vào thành kiệu, bỗng nhiên cất tiếng:
"Trẫm đôi khi thật không hiểu nàng, lá gan lúc lớn lúc nhỏ."
Gạt hắn thì cái gì cũng dám nói.
Vừa gặp chuyện, nàng liền trở nên thận trọng, phảng phất trong nháy mắt ý thức được thân phận của mình.
Hứa Thuận Phúc kinh ngạc ngẩng đầu, nhất thời không rõ Hoàng Thượng có phải đang nói chuyện với mình hay không.
Đàm Viên Sơ mở mắt ra, ngữ khí nhàn nhạt như đang nói một chuyện vặt vãnh:
"Tiền triều Hưng Văn đế nạp Ôn thị, ba mươi năm sau mới tuyển tú, đã có tiền lệ, sao nàng biết trẫm không thể làm vậy?"
Hứa Thuận Phúc ngạc nhiên, hiểu ý tứ của Hoàng Thượng, không khỏi im lặng.
Một đường yên tĩnh, Hứa Thuận Phúc liếc nhìn Hoàng Thượng, thầm nghĩ, có lẽ ngay cả Hi tu dung cũng không dám cho rằng mình sẽ là Ôn thị, cũng không cho rằng Hoàng Thượng sẽ là Hưng Văn đế.
Ai chẳng biết tiền triều bị diệt, Hưng Văn đế cùng sủng phi Ôn thị phải gánh hơn nửa trách nhiệm, ai ngờ bị hậu thế gán cho cái danh hại nước hại dân?
Hứa Thuận Phúc quen biết Hi tu dung đã lâu, bèn nói: "Hoàng Thượng, người không phải không biết, chuyện lớn gan nhất mà nương nương làm chính là ở bên người."
Hứa Thuận Phúc nói thật, ngoài việc lén lút với Hoàng Thượng, những việc Hi tu dung làm đều là bổn phận. Có người cho rằng Hi tu dung ở Dưỡng Tâm điện ỷ vào ân sủng của Hoàng Thượng mà không tha cho người khác, nhưng thực tế, nàng không phải người chủ động gây sự.
Chỉ là người đời thành kiến, hoặc là vì lợi ích mà không muốn nhìn rõ sự thật thôi.
Về phần bổn phận, lúc còn hầu hạ ở Hòa Nghi điện, nàng đã âm thầm qua lại với Hoàng Thượng nhưng giữ kín không nói ra, cũng xem như lớn gan lắm rồi.
Lời của Hứa Thuận Phúc khiến Đàm Viên Sơ khẽ nhướng mày, nỗi buồn bực trong lòng tan biến, hắn khẽ cong khóe môi: "Ngươi nói cũng đúng."
Lá gan nàng chỉ có vậy, nàng không mở miệng đòi hỏi, hắn tự giác ban cho là được, dù sao cũng không phải lần đầu tiên nóng vội.
Hứa Thuận Phúc thấy nét mặt Hoàng Thượng hiện lên chút đắc ý, thầm lắc đầu.
Loan giá dừng trước Ngự Thư Phòng, Hứa Thuận Phúc nghe Hoàng Thượng nói: "Chờ nàng sinh hạ hoàng tự, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Hứa Thuận Phúc không hiểu ý tứ trong lời này.
Đàm Viên Sơ không giải thích, bước xuống loan giá, thần sắc khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, khiến người ta nhớ tới thân phận của hắn mà không dám tùy tiện.
Vân Tự nhìn Đàm Viên Sơ, khi hắn nhìn lại, nàng chủ động nói: "Hoàng Thượng, nương nương vừa mới giải độc, người ở lại với nương nương đi."
Đàm Viên Sơ trầm mặc một lát rồi nắm tay nàng, chỉnh lại vạt áo choàng cho nàng, thanh âm trầm thấp: "Để Hứa Thuận Phúc đưa nàng về, Lâm thái y sẽ đi cùng."
Đêm nay nàng vốn đã ngủ không ngon giấc, lại xảy ra chuyện này, nàng vừa quỳ vừa khóc, làm sao có thể yên ổn.
Vân Tự hiểu chuyện nên ngoan ngoãn gật đầu, trước khi đi nàng lưu luyến nói:
"Người cũng phải chú ý sức khỏe, đừng để thần thiếp lo lắng."
Đàm Viên Sơ như có như không nhếch môi, rồi nhanh chóng buông ra. Sau khi mọi người rời đi, hắn mệt mỏi day trán, nhìn về phía nội điện, một lát sau mới bước vào.
Lâm thái y đi theo Vân Tự về Chử Án cung, sau khi bắt mạch, ông ấy kê cho nàng một thang thuốc an thai:
"Nương nương bị kinh hãi, vẫn nên cẩn thận là hơn."
Vân Tự không muốn uống thuốc, nhưng cũng không biết nói lời từ chối.
Sau khi Chử Án cung yên tĩnh trở lại, Vân Tự trùm chăn nhưng trằn trọc mãi không ngủ được. Trời sắp sáng nên Thu Viện không tắt đèn, Hoàng Thượng cũng không có ở đây, nàng ấy liền thức đêm canh giữ.
Không biết bao lâu sau, thấy Vân Tự vẫn mở mắt, Thu Viện không khỏi hỏi: "Nương nương không ngủ được sao?"
Vân Tự chậm rãi nói: "Đêm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong cung này có mấy ai ngủ được."
Cho đến giờ, Vân Tự vẫn cảm thấy Tô tiệp dư như bị tâm thần, không nói đạo lý.
Thu Viện nằm trên lớp chăn dày dưới đất, nghe vậy, nàng ấy trở mình. Thực ra nàng ấy cũng không ngủ được, sau một lúc lâu mới thấp giọng hỏi:
"Nương nương, người có từng nghĩ đến nếu hôm nay Hoàng Hậu thật sự..."
Thu Viện chưa nói hết câu nhưng Vân Tự hiểu ý nàng ấy. Có phải nàng ấy đang nghĩ, nếu hôm nay Hoàng Hậu thật sự xảy ra chuyện, ngôi vị Hoàng Hậu bị bỏ trống, nàng định làm thế nào? Vân Tự khẽ nhíu mày, trên đường đến Khôn Ninh cung, sao nàng có thể không nghĩ đến chứ? Trong đầu nàng suy nghĩ miên man, nhưng cuối cùng lại nói: "Ta đang mang thai, lại sắp đến tuyển tú, ngôi vị Hoàng Hậu vào lúc này mà bỏ trống, với ta mà nói hại nhiều hơn lợi."
Mọi người đều cho rằng nàng gần với vị trí này nhất, chắc chắn sẽ dồn mọi sự chú ý vào nàng. Mà hiện giờ điều quan trọng nhất với nàng là bình an sinh hạ hoàng tử, mọi chuyện khác đều phải nhường chỗ cho việc này.
Hơn nữa, nàng cũng không muốn Hoàng Hậu nương nương chết.
Nói thẳng ra, Hoàng Hậu nương nương còn sống với nàng mà nói không có gì là xấu.
Hoàng Hậu nương nương không thể sinh con, lại có tính cách như vậy, gần như không ảnh hưởng gì đến nàng. Chỉ cần Đàm Viên Sơ thật lòng muốn dọn đường cho hài nhi trong bụng của nàng, sớm muộn gì nàng cũng có thể dễ dàng đạt được mục đích.
Ngôi vị Hoàng Hậu, nếu không phải nàng ngồi, thì tốt nhất là Hoàng Hậu nương nương cứ tiếp tục ở đó.
Hoàng Hậu trúng độc hôn mê, tuy đã giải độc nhưng sức khỏe vẫn chưa hồi phục, cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể đến thỉnh an.
Quan trọng nhất chính là, mọi người đều không khỏi suy nghĩ về câu nói "không sống được bao lâu" của nương nương là có ý gì?
Không ai giải thích gì cho các nàng, họ chỉ biết Hoàng Thượng ở lại Khôn Ninh cung một đêm, đến tận bình minh mới rời đi. Sau đó, vô số thuốc bổ quý giá được đưa đến Khôn Ninh cung như nước chảy.
Tô thị và Kỳ thị chết đi, người vui mừng nhất trong cung, ngoài Vân Tự ra, chính là Mạnh tu dung.
Ngọc điệp của tiểu công chúa được sửa lại, ghi tên nàng ta là mẹ. Từ nay về sau tiểu công chúa hoàn toàn là nữ nhi của nàng ta, nàng ta không cần phải lo lắng việc sau này sẽ phải trả lại con cho Kỳ quý tần.
Vân Tự nhìn ra niềm vui của Mạnh tu dung. Người xưa nay luôn an tĩnh ít nói, giờ đây trên mặt lại tràn đầy ý cười. Đối với điều này, Vân Tự cảm thấy có chút phức tạp.
Nàng không thích Kỳ quý tần.
Nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu là nàng liều mạng sinh con, cuối cùng con lại gọi người khác là mẫu thân, e là cả đời cũng khó mà yên lòng.
Chỉ là vì muốn tốt cho tiểu công chúa, tốt nhất là không ai nhắc đến Kỳ quý tần trước mặt tiểu công chúa.
Nghĩ đến tiểu công chúa, Vân Tự không khỏi nhớ đến đại hoàng tử đang ở Hoàng Tử Sở. Trong cung xảy ra quá nhiều chuyện, đến giờ vẫn chưa quyết định được ai nuôi nấng đại hoàng tử.
Vân Tự đang suy nghĩ miên man thì Thu Viện vén rèm bước vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Nàng ấy nghiêm túc nói:
"Hôm nay lâm triều, quan viên thuộc phe cánh Tống thị bị cách chức rất nhiều, trong đó Tống thượng thư bị bãi quan."
Ánh mắt Vân Tự lóe lên, nàng tuy không rõ chuyện triều chính nhưng cũng biết Đức phi họ Tống.
Vân Tự bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nàng ngồi thẳng dậy nhìn Thu Viện, buột miệng hô lên:
"Hoàng Hậu!"
Lúc nàng suýt sảy thai, Hoàng Thượng trực tiếp phế truất Đức phi, đại hoàng tử thất thế, Tống thị ở triều đình cũng bị ảnh hưởng. Giờ đây chuyện Hoàng Hậu trúng độc lại xảy ra, Tống thị gần như bị triệt tiêu hoàn toàn.
Vân Tự nhớ đến đêm Đàm Viên Sơ ở lại Khôn Ninh cung, sau một lúc lâu nàng thấp giọng nói: "Hoàng Thượng đã biết nguyên nhân lúc trước Hoàng Hậu sảy thai."
Thế sự xoay vần, gần năm năm sau chuyện Hoàng Hậu sảy thai rốt cuộc cũng được sáng tỏ. Vân Tự nhớ đến việc Đàm Viên Sơ từng mong đợi đích hoàng tử như thế nào, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tâm trạng Đàm Viên Sơ lúc này chắc hẳn rất phức tạp.
Hắn coi trọng đích tử, nhưng cũng vì vậy mà hại chết đích hoàng tử mà hắn mong đợi bấy lâu.
Thu Viện nói: "Tống thị vốn định đưa một nữ nhi khác trong phủ tham gia tuyển tú lần này, giờ thì chỉ có thể chết tâm."
Nghe vậy, Vân Tự nhíu mày.
Nàng đoán được ý đồ của Tống thị. Đức phi tuy đã chết nhưng Tống thị vẫn còn nữ nhi, nếu nữ nhi Tống thị tiến cung, đó chính là nơi ở tốt nhất cho đại hoàng tử.
Đại hoàng tử là con trưởng, Tống thị làm sao cam tâm từ bỏ.
Chỉ là tình hình hiện nay, không phải Tống thị muốn làm gì thì được.
Tùng Phúc cũng kịp thời bẩm báo: "Còn một chuyện nữa, nô tài nghe nói cung nhân ở Hoàng Tử Sở đều bị thay mới."
Vân Tự không hề bất ngờ, sau khi chết Đức phi còn có thể tính kế nàng và Hoàng Hậu, ai biết được ả ta có để lại người nào bên cạnh đại hoàng tử hay không?
******
Gió xuân tháng tư ấm áp, mọi người trong cung đã cởi bỏ áo choàng, thay vào đó là những bộ y phục mùa xuân, khoe ra vóc dáng xinh đẹp.
Vân Tự nhìn Tùng Phúc và Thu Viện, bụng nàng đã lớn, đứng dậy cũng khó khăn, phải dùng cả hai tay đỡ bụng. Nàng chống cằm chậm rãi hỏi:
"Còn chuyện gì nữa không?"
Trong điện bỗng im lặng, Thu Viện và Tùng Phúc nhìn nhau đều có chút do dự.
Thực ra không cần họ nói, Vân Tự cũng đoán được: "Đã tháng tư rồi, các tú nữ ở các nơi cũng nên vào kinh rồi nhỉ?"
Thu Viện và Tùng Phúc đều im bặt, không biết nên đáp lời thế nào.
Vân Tự nhướng mày, cảm thấy họ làm quá vấn đề. Tuyển tú tuy chưa chính thức được công bố, nhưng nàng đã sớm biết lần này không thể tránh khỏi, cũng đã chấp nhận sự thật.
Dù sao khi các phi tần mới tiến cung, nàng cũng đã sinh hạ hoàng tử, với nàng mà nói cũng không có gì thiệt thòi. Hơn nữa, các tú nữ trước khi tiến cung có lẽ thân phận đặc biệt, nhưng vào đến nơi này cũng chỉ là những phi tần trong cung, gặp nàng đều phải hành lễ, người nên lo lắng không phải là nàng.
Thấy nàng thoải mái, Thu Viện bỗng nhiên nhớ đến việc hôm trước Hứa công công cẩn thận dò hỏi tâm trạng nương nương, nhất thời ấp úng.
Thu Viện cũng có chút tò mò:
"Nương nương không buồn sao?"
Vân Tự suýt bật cười, nàng cụp mi hỏi lại: "Ta buồn, chẳng lẽ Hoàng Thượng sẽ không tuyển tú sao?"
Thu Viện nghẹn lời.
Một bóng người lặng lẽ dừng bước trước hai lớp rèm châu.
Vân Tự nghịch món đồ trong tay, nàng không ngẩng đầu lên, chỉ thờ ơ nói: "Hoàng Thượng sẽ không, cũng không thể, nên ta buồn cũng vô ích."
Thu Viện hối hận vì đã hỏi câu này.
"Sau này còn nhiều năm nữa, nếu ta không nghĩ thông, chẳng lẽ cứ mãi buồn phiền sao?"
Rèm châu bỗng nhiên được vén lên, có người bước vào, thanh âm bình thản không nghe ra cảm xúc: "Nàng đúng là rộng lượng."
Vân Tự nghe thấy tiếng nói, kinh ngạc ngẩng đầu. Nàng định ngồi dậy hành lễ nhưng bị người kia ấn vai, phải ngồi xuống lại. Người nọ trách cứ:
"Tu Dung nương nương cứ nghỉ ngơi đi."
Vân Tự đưa tay chạm vào mu bàn tay người kia đang đặt trên vai mình, hai tay chồng lên nhau tạo nên sự thân mật khó tả. Nàng chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ như có chút khó hiểu:
"Ai chọc giận Hoàng Thượng vậy?"
Đàm Viên Sơ nhìn nàng, thực ra hắn cũng không rõ nàng có buồn hay không, nhưng dù thế nào, chuyện tuyển tú chắc chắn sẽ không khiến nàng vui vẻ.
Đàm Viên Sơ thấp giọng nói: "Không ai chọc giận ta."
Chỉ là trong lòng hắn có chút buồn bực, không biết từ đâu mà ra, cũng không biết nên giải quyết thế nào.
Thấy nàng đang may áo cho hài tử, hắn ngồi xuống bên cạnh, thuận tay giật lấy chiếc áo đang may dở ném sang một bên. Vân Tự trừng mắt.
"Người làm gì vậy? Thần thiếp vừa mới chỉnh xong đường kim mũi chỉ!"
Đàm Viên Sơ chậm rãi ngước mắt: "Hiện giờ thân thể nàng nặng nề, sao có thể phí tâm thần làm những việc này?"
May vá quần áo vốn là việc tỉ mỉ tốn công sức, nàng cũng không nhìn xem tình trạng của mình hiện giờ thế nào.
Hơn nữa, hắn cũng chưa từng thấy nàng ân cần với hắn như vậy.
Ngữ khí hắn có chút khó chịu, Vân Tự dường như nhận ra điều gì bèn liếc hắn một cái, khiến Đàm Viên Sơ không được tự nhiên. Hắn nhíu mày:
"Nhìn cái gì?"
Vân Tự thở dài: "Thần thiếp một lòng một dạ hướng về người, giờ chỉ chia sẻ một chút thôi, sao người cũng so đo?"
Đàm Viên Sơ liếc nàng, nàng thật sự rất giỏi nói dối, chưa bao giờ thay đổi.
Nàng cũng thật sự không biết xấu hổ mà nói ra được những lời này.
Đàm Viên Sơ thản nhiên, bị vạch trần tâm tư cũng không hề nao núng, hắn ung dung nhìn nàng: "So đo thì đã sao?Hay là, không được so đo?"
Vân Tự nghẹn lời.
Nàng đúng là không biết rút kinh nghiệm, so mặt dày với người trước mặt, bao giờ nàng thắng được?
Vân Tự không nói chuyện với hắn nữa, quay sang nhìn Thu Viện. Thu Viện lập tức thu dọn đồ đạc và kim chỉ. Chẳng mấy chốc, cung nhân trong điện đều lui xuống.
Không khí mùa xuân khiến người ta uể oải.
Vân Tự định nói gì đó, quay lại thì thấy người kia đã nhắm mắt. Vân Tự ngẩn người, lúc này mới nhìn kỹ hắn, quầng thâm dưới mắt hắn rõ mồn một, vẻ mệt mỏi không hề che giấu, dường như đã lâu rồi hắn không ngủ ngon.
Vân Tự nuốt nước bọt, cử động thật nhẹ nhàng, không muốn đánh thức hắn.
Nhưng hiện giờ nàng cử động bất tiện, chỉ xoay người thôi cũng khó khăn, vô ý chạm vào người phía sau. Hắn ôm lấy nàng dịch vào trong, nhường chỗ cho nàng. Hắn không mở mắt, cứ thế ôm nàng vào lòng khàn giọng nói:
"Cẩn thận một chút."
Vân Tự tựa vào lòng hắn, nàng khẽ chớp mắt.
Thượng Y Cục lại đến Chử Án cung vài lần, kích thước của nàng luôn thay đổi, bây giờ y phục gần như có thể chứa được hai người nàng trước kia. Khi soi gương, Vân Tự cảm thấy người trong gương không giống với nàng trước kia nữa.
Thái y thường xuyên đến, dùng những loại thuốc tốt nhất cho nàng, trên bụng nàng không có vết rạn nào, thuốc mỡ mỗi ngày đều được kiểm tra kỹ càng, trên người cũng không có sẹo xấu xí.
Nhưng chỉ cần nhìn vòng eo trong gương, cũng đủ khiến người ta buồn bã.
Nhưng người kia dường như không nhận ra sự thay đổi của nàng, mỗi lần đến Chử Án cung đều ôm lấy nàng, như thể chút cân nặng này chẳng là gì.
Hắn luôn có thể khiến nàng tìm được vị trí thoải mái nhất trong lòng hắn, theo thói quen nhường chỗ cho nàng. Bụng nàng từ phẳng lì đến bây giờ đã lùm lùm, chỗ hắn nhường cho nàng trên trường kỷ dường như cũng thay đổi theo, âm thầm lặng lẽ, chưa bao giờ để nàng lơ lửng bên ngoài.
Khi hắn ở Chử Án cung, Vân Tự luôn quên mất vóc dáng hiện tại của mình khác với trước kia.
Vân Tự không phải kẻ ngốc.
Nàng có thể nhận ra tình cảm của Đàm Viên Sơ dành cho mình, ánh mắt hắn dừng trên người nàng dường như chứa đựng những cảm xúc khó nói. Nhưng hắn không nói rõ, Vân Tự cũng coi như không biết gì.
Vân Tự ngước mắt lên, có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn. Hắn luôn nói nàng xinh đẹp, thực ra hắn cũng vậy.
Ánh nắng chiếu lên mặt hắn làm nổi bật những đường nét góc cạnh, hắn nhắm mắt, vẻ mặt không còn lạnh lùng, dường như có chút dịu dàng, hoàn toàn khác với ngày thường.
Vân Tự chớp mắt, thu hồi tầm mắt.
Đàm Viên Sơ ngủ một giấc ngon lành ở Chử Án cung, đến khi Hứa Thuận Phúc đến báo có quan viên cầu kiến, hắn mới đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, hắn quay đầu lại nói một câu đầy ẩn ý: "Thực ra có đôi khi, nàng không cần phải thông suốt mọi chuyện."
Vân Tự khó hiểu nhìn hắn, nhưng hắn không giải thích, chỉ mang theo Hứa Thuận Phúc xoay người rời đi.
Loan giá vừa khuất bóng, ánh đèn lồng nơi cửa sổ Chử Án cung cũng lặng lẽ biến mất, Vân Tự chìm vào yên tĩnh.
Bên ngoài Chử Án cung.
Loan giá đang hướng Ngự Thư Phòng, gió xuân ấm áp, rèm che dày nặng trên loan giá được vén lên, Đàm Viên Sơ nhắm mắt dựa vào thành kiệu, bỗng nhiên cất tiếng:
"Trẫm đôi khi thật không hiểu nàng, lá gan lúc lớn lúc nhỏ."
Gạt hắn thì cái gì cũng dám nói.
Vừa gặp chuyện, nàng liền trở nên thận trọng, phảng phất trong nháy mắt ý thức được thân phận của mình.
Hứa Thuận Phúc kinh ngạc ngẩng đầu, nhất thời không rõ Hoàng Thượng có phải đang nói chuyện với mình hay không.
Đàm Viên Sơ mở mắt ra, ngữ khí nhàn nhạt như đang nói một chuyện vặt vãnh:
"Tiền triều Hưng Văn đế nạp Ôn thị, ba mươi năm sau mới tuyển tú, đã có tiền lệ, sao nàng biết trẫm không thể làm vậy?"
Hứa Thuận Phúc ngạc nhiên, hiểu ý tứ của Hoàng Thượng, không khỏi im lặng.
Một đường yên tĩnh, Hứa Thuận Phúc liếc nhìn Hoàng Thượng, thầm nghĩ, có lẽ ngay cả Hi tu dung cũng không dám cho rằng mình sẽ là Ôn thị, cũng không cho rằng Hoàng Thượng sẽ là Hưng Văn đế.
Ai chẳng biết tiền triều bị diệt, Hưng Văn đế cùng sủng phi Ôn thị phải gánh hơn nửa trách nhiệm, ai ngờ bị hậu thế gán cho cái danh hại nước hại dân?
Hứa Thuận Phúc quen biết Hi tu dung đã lâu, bèn nói: "Hoàng Thượng, người không phải không biết, chuyện lớn gan nhất mà nương nương làm chính là ở bên người."
Hứa Thuận Phúc nói thật, ngoài việc lén lút với Hoàng Thượng, những việc Hi tu dung làm đều là bổn phận. Có người cho rằng Hi tu dung ở Dưỡng Tâm điện ỷ vào ân sủng của Hoàng Thượng mà không tha cho người khác, nhưng thực tế, nàng không phải người chủ động gây sự.
Chỉ là người đời thành kiến, hoặc là vì lợi ích mà không muốn nhìn rõ sự thật thôi.
Về phần bổn phận, lúc còn hầu hạ ở Hòa Nghi điện, nàng đã âm thầm qua lại với Hoàng Thượng nhưng giữ kín không nói ra, cũng xem như lớn gan lắm rồi.
Lời của Hứa Thuận Phúc khiến Đàm Viên Sơ khẽ nhướng mày, nỗi buồn bực trong lòng tan biến, hắn khẽ cong khóe môi: "Ngươi nói cũng đúng."
Lá gan nàng chỉ có vậy, nàng không mở miệng đòi hỏi, hắn tự giác ban cho là được, dù sao cũng không phải lần đầu tiên nóng vội.
Hứa Thuận Phúc thấy nét mặt Hoàng Thượng hiện lên chút đắc ý, thầm lắc đầu.
Loan giá dừng trước Ngự Thư Phòng, Hứa Thuận Phúc nghe Hoàng Thượng nói: "Chờ nàng sinh hạ hoàng tự, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Hứa Thuận Phúc không hiểu ý tứ trong lời này.
Đàm Viên Sơ không giải thích, bước xuống loan giá, thần sắc khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, khiến người ta nhớ tới thân phận của hắn mà không dám tùy tiện.
Danh sách chương