Tử Mạn vốn tưởng rằng bé con y đem về lâu dần sẽ có chút tinh nghịch, đáng yêu của một đứa trẻ. Nhưng càng quen với cuộc sống này, bé con của y càng trầm tĩnh. Duy nhất chỉ có hai sở thích là uống trà và đọc sách.
Y đang phiền não khi bé con nhà mình quá hiểu chuyện đây.
- "Daddy?"- Y từ ngoài cửa đi vào đã nghe tiếng non nớt của bé con gọi mình.
- "Bé con, sao lại chưa ngủ?"- Tử Mạn trông thấy bé con một bộ buồn ngủ nhưng vẫn đợi mình về mà vừa vui vừa xót.
- "Con đợi daddy"- Tiêu Lạc chưa từng thật sự ra mặt làm nũng với người yêu, nhưng nay trong bộ dạng trẻ con, sẵn làm nũng rồi trở thành bé ngoan luôn cũng được.
Tử Mạn hôn lên trán bé con, sự chú ý nhanh chóng dời lên đôi bàn tay bị băng lại, nhíu mày hỏi -"Tại sao bị thương?"-
Bé con của y, kẻ nào dám làm gì bé? Tiêu Lạc lắc đầu, chỉ vào một bàn đồ ăn -"Con làm cho daddy"- Y vừa nghe xong có chút thẩn thờ, bé con này vậy mà lại biết nấu ăn sao? Tuổi còn nhỏ thế mà.
Cô như hiểu thấu suy nghĩ của người yêu, hai má phúng phính cười -"Hồi đó con thường làm đồ ăn cho cả nhà, làm quen rồi"- Tiêu Lạc nói điêu đấy, chứ bạn của cô là mì tôm cơ mà, toàn người yêu nấu cho ăn. Đây là nguyên do khiến ngón tay bé nhỏ này bị thương chứ đâu.
Tử Mạn hôn lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve bảo -"Con là con gái của daddy, việc con nên làm cũng là làm con gái của daddy, những thứ này cứ để người hầu làm, đừng chạm tay vào"-
- "Con chỉ muốn làm cho daddy ăn thôi"- Bé con hơi xịu mặt xuống khiến cho y hơi buồn cười.
- "Một lần thôi, sau này đứng chỉ đạo cho đầu bếp là được"-
Bé con bày ra vẻ mặt không tình nguyện lắm nhưng vẫn tươi cười kéo hắn vào thử món ăn.
Tử Mạn hơi buồn cười khi những món bé làm phải nói là... khó ăn vô cùng. Canh thì như uống nước không có vị, cơm thì lại khô, cá thì mặn... theo một người tiêu chuẩn ăn vàng như Tử Mạn quả thật rất tệ.
Tiêu Lạc len lén cười khi thấy vẻ mặt không tình nguyện của y, bao kiếp y vẫn như vậy, không cho cô động tay xuống bếp.
- "Daddy... đồ ăn không ngon sao?"- Tiêu Lạc đung đưa hai chân, ngây thơ hỏi.
Tử Mạn nuốt xuống từng ngụm thức ăn, miễn cưỡng khen, không muốn làm tổn thương bé con của mình.
Không khí hòa thuận ấm áp của phụ tử không có để nói nhưng vệ sĩ cứ thấy nó lạ lạ làm sao đấy.
•
- "Con nhóc đó từ đâu đến thế?"- Một đám người ăn mặc sang trọng, nam tây trang phẳng phiu, nữ quyến rũ xinh đẹp, toàn cực phẩm.
Tử Mạn tặng cho nữ nhân một cái liếc sắc lẹm khi nghe hai từ "con nhóc".
- "Không thích thì cút"- Y không lưu tình muốn tiễn khách.
- "Tử thiếu cần gì phải căng, Linh Lan cũng chỉ thắc mắc thôi mà"- Người vừa lên tiếng bênh vực là Vũ Lăng - cũng là một thiếu gia khét tiếng ở đất kinh đô.
Linh Lan cũng vội sửa lời -"Ý tôi nói là bé con này dễ thương như thế sao Tử thiếu có thể tìm thấy ấy mà"-
Tử Mạn hừ một cái cũng chẳng để ý đến cô ta nữa, ôm lấy bé con đang vùi mặt vào ngực mình, hai mắt mơ màng ngập nước vì buồn ngủ.
- "Bé con, về phòng ngủ nha?"- Tử Mạn đau lòng nhìn bé con chống đỡ với cơn buồn ngủ.
Tử Ngạn lắc đầu, ôm chặt người yêu hơn -"Con muốn daddy ôm con"-
Y lắc đầu, nhéo chóp mũi -"Chỉ biết làm nũng"- Mắng yêu xong, y để đầu cô tựa vào ngực mình, cả hai tay đều bận rộn nâng niu báu vật trong tay mình.
- "Nếu như muốn đi chơi thì không đi"- Tử Mạn ôn nhu với mọi người nhưng một khi đã tìm đã được chân ái thì bao ôn nhu dành cho người đó cũng không đủ, huống chi bọn người này thì cần gì y quan tâm.
- "Tử thiếu thật sự không nể mặt chúng ta rồi"- Vũ Lăng rít một hơi điếu thuốc.
- "Muốn nể mặt? Gọi ông nội cậu đến đây"- Tử Mạn phất tay một cái nữa -"Quản gia, tiễn khách"-
Tử gia - một gia tộc có tiếng trong giới tài phiệt, không chỉ chứng khoán, Tử gia còn mang theo bước chân khổng lồ của đánh dấu trên giới chính trị. Thậm chí, còn làm mưa làm gió trong giới, là ngọn cờ sánh ngang với quốc kỳ của giới hắc đạo.
Bản thân Tử Mạn cũng không thua kém các tiền bối, một lần bị bắt cóc, Tử gia chưa kịp phái người tìm kiếm, y đã trở về. Vụ bắt cóc đó, người gặp nguy hiểm không phải là y, mà là bọn chúng. Đến khi cảnh sát tìm thấy, chỉ còn lại những cái xác bị phanh thây đến không nhìn rõ dạng.
Dưới áp lực của Tử gia, cảnh sát không thể truy cứu thêm chỉ đành ém chuyện này xuống.
Vừa vào độ tuổi thành niên, cái cách mà y điều khiển thương trường khiến cho những con sói già lâu năm phải chùng bước.
Y vẫn luôn ẩn mình, thích sắp xếp bàn cờ theo cách của bản thân.
Những kẻ có não, nhất định sẽ tìm cách tránh xa Tử Mạn. Những kẻ không não, lại thích ra oai với y.
Những kẻ khiến y nể mặt không nhiều đâu.
Y đang phiền não khi bé con nhà mình quá hiểu chuyện đây.
- "Daddy?"- Y từ ngoài cửa đi vào đã nghe tiếng non nớt của bé con gọi mình.
- "Bé con, sao lại chưa ngủ?"- Tử Mạn trông thấy bé con một bộ buồn ngủ nhưng vẫn đợi mình về mà vừa vui vừa xót.
- "Con đợi daddy"- Tiêu Lạc chưa từng thật sự ra mặt làm nũng với người yêu, nhưng nay trong bộ dạng trẻ con, sẵn làm nũng rồi trở thành bé ngoan luôn cũng được.
Tử Mạn hôn lên trán bé con, sự chú ý nhanh chóng dời lên đôi bàn tay bị băng lại, nhíu mày hỏi -"Tại sao bị thương?"-
Bé con của y, kẻ nào dám làm gì bé? Tiêu Lạc lắc đầu, chỉ vào một bàn đồ ăn -"Con làm cho daddy"- Y vừa nghe xong có chút thẩn thờ, bé con này vậy mà lại biết nấu ăn sao? Tuổi còn nhỏ thế mà.
Cô như hiểu thấu suy nghĩ của người yêu, hai má phúng phính cười -"Hồi đó con thường làm đồ ăn cho cả nhà, làm quen rồi"- Tiêu Lạc nói điêu đấy, chứ bạn của cô là mì tôm cơ mà, toàn người yêu nấu cho ăn. Đây là nguyên do khiến ngón tay bé nhỏ này bị thương chứ đâu.
Tử Mạn hôn lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve bảo -"Con là con gái của daddy, việc con nên làm cũng là làm con gái của daddy, những thứ này cứ để người hầu làm, đừng chạm tay vào"-
- "Con chỉ muốn làm cho daddy ăn thôi"- Bé con hơi xịu mặt xuống khiến cho y hơi buồn cười.
- "Một lần thôi, sau này đứng chỉ đạo cho đầu bếp là được"-
Bé con bày ra vẻ mặt không tình nguyện lắm nhưng vẫn tươi cười kéo hắn vào thử món ăn.
Tử Mạn hơi buồn cười khi những món bé làm phải nói là... khó ăn vô cùng. Canh thì như uống nước không có vị, cơm thì lại khô, cá thì mặn... theo một người tiêu chuẩn ăn vàng như Tử Mạn quả thật rất tệ.
Tiêu Lạc len lén cười khi thấy vẻ mặt không tình nguyện của y, bao kiếp y vẫn như vậy, không cho cô động tay xuống bếp.
- "Daddy... đồ ăn không ngon sao?"- Tiêu Lạc đung đưa hai chân, ngây thơ hỏi.
Tử Mạn nuốt xuống từng ngụm thức ăn, miễn cưỡng khen, không muốn làm tổn thương bé con của mình.
Không khí hòa thuận ấm áp của phụ tử không có để nói nhưng vệ sĩ cứ thấy nó lạ lạ làm sao đấy.
•
- "Con nhóc đó từ đâu đến thế?"- Một đám người ăn mặc sang trọng, nam tây trang phẳng phiu, nữ quyến rũ xinh đẹp, toàn cực phẩm.
Tử Mạn tặng cho nữ nhân một cái liếc sắc lẹm khi nghe hai từ "con nhóc".
- "Không thích thì cút"- Y không lưu tình muốn tiễn khách.
- "Tử thiếu cần gì phải căng, Linh Lan cũng chỉ thắc mắc thôi mà"- Người vừa lên tiếng bênh vực là Vũ Lăng - cũng là một thiếu gia khét tiếng ở đất kinh đô.
Linh Lan cũng vội sửa lời -"Ý tôi nói là bé con này dễ thương như thế sao Tử thiếu có thể tìm thấy ấy mà"-
Tử Mạn hừ một cái cũng chẳng để ý đến cô ta nữa, ôm lấy bé con đang vùi mặt vào ngực mình, hai mắt mơ màng ngập nước vì buồn ngủ.
- "Bé con, về phòng ngủ nha?"- Tử Mạn đau lòng nhìn bé con chống đỡ với cơn buồn ngủ.
Tử Ngạn lắc đầu, ôm chặt người yêu hơn -"Con muốn daddy ôm con"-
Y lắc đầu, nhéo chóp mũi -"Chỉ biết làm nũng"- Mắng yêu xong, y để đầu cô tựa vào ngực mình, cả hai tay đều bận rộn nâng niu báu vật trong tay mình.
- "Nếu như muốn đi chơi thì không đi"- Tử Mạn ôn nhu với mọi người nhưng một khi đã tìm đã được chân ái thì bao ôn nhu dành cho người đó cũng không đủ, huống chi bọn người này thì cần gì y quan tâm.
- "Tử thiếu thật sự không nể mặt chúng ta rồi"- Vũ Lăng rít một hơi điếu thuốc.
- "Muốn nể mặt? Gọi ông nội cậu đến đây"- Tử Mạn phất tay một cái nữa -"Quản gia, tiễn khách"-
Tử gia - một gia tộc có tiếng trong giới tài phiệt, không chỉ chứng khoán, Tử gia còn mang theo bước chân khổng lồ của đánh dấu trên giới chính trị. Thậm chí, còn làm mưa làm gió trong giới, là ngọn cờ sánh ngang với quốc kỳ của giới hắc đạo.
Bản thân Tử Mạn cũng không thua kém các tiền bối, một lần bị bắt cóc, Tử gia chưa kịp phái người tìm kiếm, y đã trở về. Vụ bắt cóc đó, người gặp nguy hiểm không phải là y, mà là bọn chúng. Đến khi cảnh sát tìm thấy, chỉ còn lại những cái xác bị phanh thây đến không nhìn rõ dạng.
Dưới áp lực của Tử gia, cảnh sát không thể truy cứu thêm chỉ đành ém chuyện này xuống.
Vừa vào độ tuổi thành niên, cái cách mà y điều khiển thương trường khiến cho những con sói già lâu năm phải chùng bước.
Y vẫn luôn ẩn mình, thích sắp xếp bàn cờ theo cách của bản thân.
Những kẻ có não, nhất định sẽ tìm cách tránh xa Tử Mạn. Những kẻ không não, lại thích ra oai với y.
Những kẻ khiến y nể mặt không nhiều đâu.
Danh sách chương