Trong ngôi căn nhà cũ kỹ, nữ sinh bị trói vào ghế, cả người dính đầy màu đỏ thẫm, có những vết thương do cố ý tạo nên.

- "Tử thiếu quan tâm con bé này như vậy, cái số tiền đó có là gì chứ"-

- "Nhưng mày nghĩ xem, đứa bé này cũng đâu có tội gì..."-

- "Đổ sơn vào người nó kiểu này không khéo màu trên người mình lại là máu thiệt"-

- "Có đại gia tộc chống lưng cơ mà, sợ gì"-

Cả đám người tranh luận rất lâu, nên chẳng thấy được dây trói đã bị bung ra, còn con tin không có sức chống cứ đang đung đưa hai chân ngồi trên bàn gỗ gần đấy. Thuận tay còn lấy luôn quả táo từ cây ngoài cửa sổ mà cắn một ngụm.

- "A, nó đâu rồi"- Một trong ba người bắt cóc, quay đầu lại thấy ghế trống không theo quán tính hét lên một cái.

- "Kia kìa, bắt lấy nó mau"- Tên bặm trợn khác chỉ về phía bàn gỗ mà nói.

Khi cả hùng hổ kéo đến, Tiêu Lạc lại nở nụ cười duyên dáng -"Ba chú uống nước không?"- Đưa ra một khay với ba ly nước đặt trên

- "Đứa bé này ngoan thế này, do mày không cột cẩn thận làm lỏng dây đấy"- Tên bặm trợn trách ngược tên ốm đang bỉu môi, rồi vươn tay lấy cốc nước mà uống một ngụm.

Tên ốm cũng chẳng kém cạnh -"Mày chỉ biết nói, sao không tự cột đi"- Cũng rất nhanh vì cổ họng khàn đặc mà uống một hợp.

Chỉ còn một người duy nhất từ đầu đến cuối đều không nói một lời. Sắc mặt của gã không giống như đang nhìn một đứa trẻ, mà phải là nhìn hung thần mới đúng.

- "Phong, mày làm sao vậy?"- Gã bặm trợn thúc vào cánh tay của Phong mà hỏi.

Phong lắc đầu, nhưng gã không thể buông xuống cảnh giác của bản thân. Lời cảnh báo của ông trùm vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí của gã.

"Con bé đó không đơn giản đâu, đừng bao giờ nghe lời nó nói"

Ly nước thứ ba không có người chạm đến được Tiêu Lạc trút xuống mặt đất. Theo tiếng nước rơi lách tách, hai tên ốm và bặm trợn từng người một ngã xuống. Hai gã dùng khuôn mặt nhăn nhó đến đáng sợ nhìn về phía cô bé đang đung đưa hai chân.

- "Còn một ly sao không uống nốt?"- Tiêu Lạc chớp mắt hướng về kẻ đang sợ hãi thụt lùi về phía sau.

- "Thật là phiền"- Cô lẩm bẩm, trực tiếp dùng tinh thần lực đánh ngất gã.

Tiêu Lạc ngả vào cửa sổ ngắm trời mây, bản thân cô biết ngày đó sắp đến gần rồi, sự nôn nao sắp về lãnh địa của mình đã trồi dậy trong cô.

Còn cả nỗi sợ kia... nó đau quá.

Nhiều lúc Tiêu Lạc muốn từ bỏ rồi, đối diện với lời chất vấn của người đó, cô không thể chịu nổi. Gục ngã, yếu đuối,... những lời người đó nói không bao giờ sai.

Từng người một vì cô mà chết, vì cô mà hi sinh để rồi nhận lại được gì? Nỗi đau dai dẳng ngàn năm không dứt sao...

Nhưng Tiêu Lạc không muốn thể hiện ra trước mắt y. Dù rất đau khổ khi không thể nói cho y sự thật nhưng thì sao? Chỉ cần y cười, y hạnh phúc, nói dối liền cũng chẳng sao.

Tiêu Lạc đã từng hứa là sẽ bên y suốt kiếp, bất kể đi đâu cũng sẽ nắm tay y cùng đi nhưng cho cô xin lỗi, cô lại phải thất hứa lần nữa rồi.

Tâm tình bất động rất lâu sau, tiếng bánh xe lăn đến, khuôn mặt nam nhân vốn tuấn tú nay lại in hằn những vết tích do mất ngủ lo lắng.

Tử Mạn ôm chặt bé con vào lòng, nước mắt chưa kịp vơi lại vô tình rơi vào tay Tử Mạn khiến y luống cuống dỗ dành -"Có daddy ở đây rồi... ngoan ngoan"-

- "Daddy sẽ không bỏ con chứ?"- Tiêu Lạc vùi mặt vào cổ y khẽ hỏi.

- "Sao ta có thể bỏ con..."- Nói đến đây y bỗng khựng lại. Những ký ức vụn vặt từ chôn vùi sâu trong tâm trí từng chút một tái hiện.

"Tiểu thư, ta sẽ không bỏ người..."

- "Đừng, đừng..."- Tiêu Lạc che mắt y lại, ngăn chặn năng lượng của mình khai mở thần trí của y.

Biết sao bây giờ, lừa dối người yêu rất đau, nhưng để người yêu biết sự thật, để y đối diện với mất mát, nó sẽ khiến y đau lòng.

419 lặng lẽ đứng bên, nó cúi đầu xuống, nước mắt cũng rơi rồi. Chủ nhân có lẽ không biết, điều duy nhất y xem trọng chính là chủ nhân.



Tử Mạn không hiểu sao bản thân lại ngất đi, bác sĩ nói có lẽ làm việc quá sức mà kiệt sức thôi.

Y nhìn bé con nằm bên cạnh, vui vẻ mà hôn lên mái tóc của cô. Cũng may bé con y không sao cả.

- "Tử thiếu, có người muốn gặp"- Quản gia đứng bên ngoài nói vọng vào.

Tử Mạn đáp ứng rời khỏi giường, trước khi đi cũng không quên đắp chăn cho bé con của mình -"Ngủ ngon"-

Tiêu Lạc đợi cửa phòng khép lại, lại từ từ mở mắt ra, 419 theo thói quen lại nhảy lên đùi cô mà nằm ưỡn ra.

- "Ta còn bao nhiêu thời gian nữa?"- Tiêu Lạc khẽ hỏi.

[Ba năm ở thế giới này, tương đương với ba ngày ở quê hương] - Năng lượng của chủ nhân đã giải phóng hoàn toàn, còn có năng lượng ngoại lai bị chủ nhân hấp thụ ở những thế giới trước, chẳng mấy chốc bình chứa năng của chủ nhân sẽ đầy, thế giới này không còn đủ sức chứa sức mạnh của chủ nhân nữa sẽ bị hủy diệt mất.

- "Trận chiến sắp bắt đầu rồi"-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện