Tiêu Trì rất muốn phản bác lão gia tử, nhưng không thể không thừa nhận ông nói đúng đấy.

Đúng vậy, người Tiêu gia trước giờ đều cảm thấy bản thân thiên hạ đệ nhất, nhưng rốt cuộc có phải đúng là thiên hạ đệ nhất thật không, lại chưa từng có ai nghiên cứu nghiêm túc qua.

“Lão gia tử, tôi không hề muốn giành cháu dâu của ông, chỉ là tôi và Vân Khuynh có hôn ước trước……” Tiêu Trì muốn “tranh lấy phần thắng”.

Bị lão gia tử trực tiếp cắt ngang, “Cái gì có hôn ước trước? Bây giờ là xã hội nhân quyền, mà không phải là xã hội nhân trị, hôn ước cái gì đấy, đều chỉ qua là lời nói xàm của một số lão đầu cố chấp tự hoang tưởng, không thể xem là thật.”

“Nếu như Tiêu gia chúng tôi nhất định nhân trị thì sao?” Tiêu Trì nghiến răng.

“Vậy thì cứ so so gia thế nhé! Tôi muốn xem thử, là Tiêu gia cậu tiêu diệt Hoắc gia tôi, hay là Hoắc gia tôi tiêu diệt Tiêu gia cậu!”

“Vậy thì cứ thử xem đi!” Tiêu Trì quay lưng bỏ đi.

Anh chưa từng có tiền lệ chịu thua, bất kể đối thủ mạnh mẽ bấy nhiêu, cứ phải thử sức qua, so đo một hồi mới biết được.

“Tiểu tử thối không biết trời cao đất rộng!” Hoắc lão gia tử lạnh hứ một tiếng, “Cũng là hạt mầm tốt, đáng tiếc bị Tiêu gia hủy hoại sắp chết, cũng không biết còn có thể cứu sống không nữa.”

Ngoảnh đầu lại. khuôn mặt vừa nãy còn vô cùng oai nghiêm đột nhiên trở nên toàn là xúc động và lấy lòng, đối tượng---Hoắc Thành Quân.

“Quân Quân, con……con muốn nhận lại người ba này rồi sao?” Vẻ mặt tội nghiệp kia, nếu như không phải vừa nãy tất cả mọi người đều chứng kiến ông làm sao dạy dỗ Tiêu Trì, có thể ai cũng đều tưởng rằng ông là một ông lão bị ruồng bỏ.

Hoắc Thành Quân mặt không cảm xúc nói, “Tôi nhớ rằng tôi cho Tiểu Hương mang lời gốc cho ông là---đừng tưởng tôi tìm ông ấy là tha thứ cho ông ấy rồi! Hoắc Kì Sơn, tôi vẫn còn nhớ rằng ông làm sao phản bội mẹ tôi, làm sao hại chết mẹ tôi, và nữa, lúc tôi nói câu nói đó khi tôi rời khỏi Hoắc gia---trừ phi mẹ tôi sống lại, nếu không, cả đời này của tôi sẽ không còn người ba nào!”

Trong mắt Hoắc lão gia tử tức thời toàn là nỗi đau, “Quân Quân……”

“Đừng gọi tôi! Tôi sẽ không nhận ông đâu.” Hoắc Thành Quân lạnh khuôn mặt nói, “Nhưng mà, nếu như ông làm tốt chuyện của Tiêu gia này, tôi có thể đồng ý Nhất Hàng và Khuynh Khuynh nhận ông, chỉ cần bọn họ chịu nhận ông!”

Trong mắt Hoắc lão gia tử lúc này mới sáng lên lại.

Có thể dể cháu trai và cháu dâu nhận ông, con gái cho dù trên miệng không nhận ông, trong lòng còn không thể không nhận ông sao? “Quân Quân, con yên tâm, ba nhất định sẽ làm tốt chuyện này!” Hoắc lão gia tử hứa hẹn, “Ngày xưa che giấu con rể, con không chịu dẫn Nhất Hàng về nhà, lại không đồng ý chấp nhận sự giúp đỡ của gia đình, bao năm này, con cự tuyệt ba đến sắp chết, ba còn tưởng rằng cả đời này không thể gặp được con nữa.”

Hoắc lão gia tử một bên nói, đỏ cả mắt, trong mắt ứa lên nước mắt.

Trong lòng Hoắc Thành Quân thắt lại, “Ông đừng có làm ra cái bộ mặt kia, đã bao nhiêu tuổi đời rồi, có thể đừng ấu trĩ giống như con nít không? Ông tưởng rằng nước mắt có thể đổi lại tôi thương cảm ông?”

“Quân Quân, ba không cần con thương cảm, vậy con có thể để ba ở lại đây không?”

“Hỏi cháu trai của ông!” Hoắc Thành Quân không khách sáo nói.

Hoắc lão gia tử lập tức quay lưng lại, vài bước đến bên cạnh Hoắc Nhất Hàng, còn dựa vào anh ngồi xuống, “Nhất Hàng, ông là ông nội kiêm ông ngoại của cháu, năm đó, ông đích thật làm những chuyện có lỗi với bà nội kiêm bà ngoại của cháu, nhưng ông đã biết lỗi rồi, mẹ cháu không chịu tha thứ cho ông, cháu và cháu dâu tha thứ cho ông đi, cháu để ông ở lại đây, ông bảo đảm không phá phách gì, được không?”

Hoắc Nhất Hàng vẫn chưa hoàn toàn có phản ứng gì.

Trong nhận thức của anh, từ lúc ba qua đời, người thân còn lại trên đời này chỉ còn có một mình mẹ anh, bây giờ lại đột nhiên bay ra một người ông nội kiêm ông ngoại, trong lòng anh có chút kháng cự, lại có chút vui mừng, có chút hoang mang, cũng có chút phiền não……tóm lại, tâm trạng rất phức tạp.

Vân Khuynh lại không có nghĩ ngợi nhiều, cô cảm thấy Hoắc lão gia tử là con người cũng khá hay.

Không ngờ rằng mẹ chồng mình lại còn có gia thế lớn như thế.

“Nhất Hàng, hay là để……ông nội ở lại đây đi, trong nhà cũng không có thiếu phòng.” Hoắc Nhất Hàng còn đang do dự, Vân Khuynh đã mở miệng rồi.

Ánh nhìn Hoắc lão gia tử rơi vào bên Vân Khuynh, “Cháu chính là Vân Khuynh? Con gái ông đúng là có mắt thẩm mỹ tốt, cháu của ông ánh mắt thẩm mỹ cũng không tồi, cháu đúng là cô nương tốt và hiền lành nhất trên đời! Cháu mau nói cho ông nội nghe, ông nội ở phòng nào, là phòng kế bên Quân Quân? Đối diện?”

“Đây……” Vân Khuynh khó xử rồi.

Đối diện mẹ chồng đích thật có một phòng trống, nhưng thấy ý của mẹ chồng, hình như không thích ở gần với Hoắc lão gia tử.

Quả nhiên, Hoắc Thành Quân nghe được lời này, sắc mặt trầm lại, “Ở đối diện tôi? Để tôi ngày nào cũng thấy ông, đều nghĩ đến ông vì người phụ nữ khác hại chết mẹ tôi?”

Bà ngoảnh đầu lại, nói với Vân Khuynh, “Cái phòng ở tầng hai……tầng một hướng đông nhất……hướng tây nhất cho ông ấy ở!”

Tầng hai tầng một? Hướng đông nhất hướng tây nhất?

Vân Khuynh ngây người một hồi, mới hiểu ra, Hoắc Thành Quân vẫn là quan tâm Hoắc lão gia tử đấy.

Tầng hai đổi thành tầng một, là tại vì ý thức được chân của lão gia tử không tiện lên lầu, hướng đông nhất sửa thành hướng tây nhất, là tại vì bên hướng tây ánh nắng đầy đủ hơn……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện