Người phụ nữ đứng trong hành lang là mẹ của Châu Ánh Hi, Phương Vận Xu. Bà ấy nhìn đôi nam nữ kích động sửa sang lại vẻ ngoài, không tức giận, chỉ là sự lãnh đạm giữa hai lông mày của bà ấy thể hiện sự uy nghiêm.

Đối với việc mẹ đột ngột đến, Châu Ánh Hi thoáng cảm thấy bất an.

Dù sao trong mắt mẹ, anh là đứa con nghe lời, đúng mực.

Ngoài dự liệu là, vậy mà Phương Vận Xu lại chủ động chào hỏi Lê Phù.

Lê Phù lễ phép nắm lấy bàn tay đưa đến trước ngực mình, không khỏi cảm thán, bàn tay này không giống với phái nữ bình thường, không mềm mại, ngược lại cổ tay và lòng bàn tay rất có lực. Chỉ là động tác bắt tay đơn giản, cô đã có thể cảm nhận được một phần tính cách của Phương Vận Xu.

Phương Vận Xu khách sáo cười, nhìn Lê Phù, ý bảo cô chủ động giới thiệu bản thân.

Mặc dù bị mẹ Châu Ánh Hi bắt gặp hình ảnh bất nhã, Lê Phù vẫn giữ được vẻ hào phóng: “Chào dì, cháu tên là Lê Phù.”

Nhưng Phương Vận Xu nhướng mày, hình như là cho rằng cô chưa giới thiệu bản thân xong.

Phương Vận Xu là người có cảm giác áp bức nhất Lê Phù từng tiếp xúc, chưa cần mở lời, trên người đã có sức mạnh vô hình có thể chèn ép người khác, khiến người ta khó có thể thở dốc. Cô biết, điều mẹ Châu Ánh Hi muốn nghe chính là, cô giới thiệu quan hệ giữa mình và Châu Ánh Hi.

Châu Ánh Hi tiến lên, bảo vệ Lê Phù ở phía sau, ngăn cản mẹ gặng hỏi cô.

Sau đó, Phương Vận Xu bị Châu Ánh Hi ôm vai, cùng đến phòng sách.

Biết mẹ Châu Ánh Hi đột ngột tới, Đàm Tự và mấy nam sinh nhanh chóng khôi phục sân thượng lại như cũ. Sau đó chào hỏi Châu Ánh Hi, một trước một sau dẫn mọi người rời khỏi nhà trọ.

Trước khi ra cửa, Châu Ánh Hi liếc mắt nhìn Lê Phù một cái, dường như anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng bị câu “Tôi đi trước” lạnh lùng của Lê Phù đè xuống đáy lòng.

Mọi người đi rồi, dép lê lộn xộn đặt ở cửa ra vào.

Sự náo nhiệt qua đi, căn hộ đột nhiên trở nên yên tĩnh, thậm chí không khí còn có chút áp lực.

Châu Ánh Hi quay lại phòng sách, thấy mẹ đang lật xem album diễn tấu gần đây của mình. Đối với hành trình đến Luân Đôn của mẹ, anh vẫn luôn không biết, ba cũng không nhắc tới, nhưng anh đại khái cũng đoán được vì sao mẹ lại đột ngột tới kiểm tra cuộc sống của mình.

Anh hỏi mẹ có muốn uống trà nóng không, Phương Vận Xu chỉ nói: “Không cần, mẹ không khát.”

Ở trước mặt Phương Vận Xu mạnh mẽ, Châu Ánh Hi vĩnh viễn như một đứa trẻ ngoan tùy lúc tùy chỗ nhận lệnh. Từ khi anh có trí nhớ, chưa từng phản kháng mẹ một lần nào, thậm chí thời thơ ấu, thời niên thiếu, mỗi một ngày của anh đều sống trong sự khống chế và sắp xếp của mẹ, ý thức độc lập của anh chỉ có thể giấu kín ở nơi sâu nhất trong lòng.

Đối với Phương Vận Xu mà nói, con trai chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất của bà ấy.

Ít nhất trước cuộc điện thoại đó, bà ấy đều vô cùng hài lòng với biểu hiện của con trai.

Phương Vận Xu lật album, mắt không nhìn anh, hỏi: “Con thích cô bé ấy?”

Tên nữ sinh ở trong lòng bà ấy, tạm thời còn chưa đủ tư cách được nhắc tới.

Nhưng Châu Ánh Hi lại nhấn mạnh: “Dạ, con thích Lê Phù.”

Phương Vận Xu cúi đầu khẽ cười: “Không tiếc vì con bé ấy mà cãi nhau với Katty?”

“Con không hề muốn cãi nhau với Katty.” Châu Ánh Hi nghiêm túc trả lời: “Con chỉ muốn cô ấy xóa đi vài lời văn và ảnh chụp, bởi vì những thứ đó sẽ quấy nhiễu cuộc sống của con.”

Bốp, album đột nhiên khép lại.

Phương Vận Xu ngẩng đầu, đứng ở góc bàn dùng ánh mắt dò xét nhìn Châu Ánh Hi, hai tay khoanh trước ngực, ngọc thạch trên ngón trỏ rất chói mắt: “Nghe con nói cô bé ấy là sinh viên ưu tú của Cambridge, người Hồng Kông, ba mẹ là cảnh sát?”

“Vâng.” Châu Ánh Hi đáp.

Phương Vận Xu gật gật đầu, vẫn giữ vẻ nhã nhặn: “Được, mẹ sẽ cho con một cơ hội hiểu rõ cô bé đó.”

Châu Ánh Hi nhíu mày, không hiểu ý của mẹ.

Phương Vận Xu giải thích: “Thứ sáu mẹ có tổ chức một buổi tiệc tối riêng tư ở Luân Đôn, đều là người quen cũ, thầy Hạ Hiến Lâm cũng sẽ đến, con hỏi cô bé xem có nguyện ý ăn tối cùng mẹ không. Nếu mẹ vừa ý cô bé, mẹ sẵn sàng chỉ dẫn sự nghiệp, cuộc sống của cô bé, thậm chí tiến cử.”

Bà ấy là một người ít nói, nên truyền đạt tin tức xong, bà ấy không nói thêm một chữ. Bởi vì đi tàu mệt nhọc, bà ấy về phòng ngủ nghỉ ngơi trước.

Màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ, Châu Ánh Hi vẫn ngồi tại chỗ, cúi đầu, chán nản.

Lời mời của mẹ thật ra là đang cho anh một đề lựa chọn.

Đồng hồ trên tường lặng lẽ chuyển động, sau khi trầm tư, anh giống như đã chuẩn bị sẵn sàng, gửi cho Lê Phù một tin nhắn Wechat.

[Hi, tôi không biết lời mời này có lễ phép không, ngày mốt mẹ tôi có một bữa tiệc tối riêng tư, thầy Hạ Hiến Lâm cũng sẽ đến, tôi muốn dẫn em cùng tham gia, em có đồng ý không?]

Còn bổ sung thêm một câu: [Không cần sợ, có tôi ở đây.]

Qua chừng 3 4 phút, Lê Phù trả lời.

[Tôi suy nghĩ chút.]

[Được.] Châu Ánh Hi tôn trọng lựa chọn của cô, nhưng đồng thời cũng chuẩn bị sẵn sàng dự tiệc cùng cô.



Mấy ngày nay, thời tiết Cambridge cực kỳ tốt, không thấy chút sương mù hay cơn mưa nào.

Sau khi học xong hai tiết lý thuyết, Lê Phù đạp xe gần công viên hít thở không khí, gió chiều ngày hè nhẹ nhàng thổi qua da thịt. Trên con đường đá nhỏ trong công viên, cô nhắm mắt lại hít thở không khí hoàng hôn.

Hình như mỗi lần hòa mình vào thiên nhiên, thấy từng cọng cây ngọn cỏ, từ cơ thể đến tâm hồn của cô đều thoải mái.

Cô thích ôm lấy phong cảnh rộng lớn vô tận, thích theo đuổi tự do sạch sẽ không bị gò bó.

Nhớ năm đầu cấp hai, mẹ Lê nhốt cô đang muốn ra ngoài chơi đùa trong phòng, ép cô ôn tập, nhưng cô lúc đó bị áp lực ghét việc học, cãi nhau ầm ĩ với mẹ, một mình trốn đến sân bóng rổ gần đó, nằm trên ghế dài ngắm sao.

Cô chính là loại người như vậy, cho dù trong thế giới chỉ thấy một sợi dây thép muốn nhốt mình vào lưới giam, cũng sẽ dùng hết sức mình cắt đứt nó, trốn đến một góc tự do.

Nếu như một chuyện rõ ràng khiến cô cảm thấy áp lực.

Sự lựa chọn cô làm, sẽ chỉ có cắt đứt.

Khi trở lại nhà trọ, trong ánh hoàng hôn tối mờ, Lê Phù thấy Ngô Thi đang tựa vào cửa nhà mình, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ chất vấn.

Sau khi đỗ xe vào góc tường, Lê Phù chậm rãi đi lên cầu thang.

“Trước khi đến sao không nói với tớ một tiếng?”

“Thì muốn giết cho cậu trở tay không kịp.”

Lê Phù lấy chìa khóa từ trong túi vải ra, mở khóa cửa.

Ngô Thi phía sau vừa vào cửa đã hỏi: “Cậu trả lời thầy ấy chưa?”

Chần chừ nửa giây, Lê Phù vừa thay giày vừa gật đầu: “Ừ, trên đường về có nhắn tin cho anh ấy.”

“Đồng ý hay từ chối?” Đây là chuyện hôm nay Ngô Thi muốn hỏi.

Bật đèn bàn, Lê Phù như không coi trọng chuyện này lắm, thuận miệng nói: “Từ chối.”

“Từ chối đi tiệc tối hay từ chối thầy ấy?” Ngô Thi nhìn chằm chằm bóng dáng bận rộn loanh quanh trong phòng.

Vừa vào nhà, dường như Lê Phù có tám trăm chuyện phải làm, vừa rót nước cho Tiểu Bao Phù, vừa mở hộp: “Từ chối tiệc tối, xem như là từ chối anh ấy.”

“…” Ngô Thi kinh ngạc: “Tại sao?”

“Không hợp.”

Một câu trả lời nhẹ nhàng, khiến Ngô Thi tóm lấy cánh tay Lê Phù: “Nhưng trước mắt hai người tiếp xúc rất thuận lợi, ít nhất là lâu như vậy, tớ có lòng tin cậu sẽ có một mối quan hệ.”

Lê Phù chỉ cười cười, lặp lại: “Tớ cảm thấy không hợp.”

Đại khái đã đoán được nguyên nhân, Ngô Thi lại hỏi: “Bởi vì mẹ anh ấy?”

Lê Phù giật mình, gật đầu: “Ừ, cũng là một trong những nguyên nhân tớ cân nhắc.”

Thấy bạn tốt quá quan tâm đến mình, Lê Phù đỡ vai Ngô Thi kiên nhẫn giải thích: “A Thi, tớ biết cậu rất thích Châu Ánh Hi, đúng là anh ấy làm hài lòng hơn những nam sinh theo đuổi tớ trước đấy, tớ cũng từng động lòng với anh ấy. Nhưng chỉ động lòng một chút mà thôi, tớ cũng không có xúc động mãnh liệt muốn ở bên anh ấy. Sau khi hiểu rõ anh ấy hơn, ý nghĩ muốn tiếp tục liên lạc với anh ấy của tớ bị lung lay, với tớ và anh ấy, đây không phải là chuyện tốt sao?”

Ngô Thi trầm giọng: “Tiểu Phù, cậu quá lý trí, quá lạnh nhạt.”

Lê Phù vỗ nhẹ gò má cô ấy: “Không phải cậu cũng vậy sao? Ngủ chán Đàm Tự nhà người ta thì một cước đá đi. Cũng không phải cậu không biết, thật ra anh ấy muốn chuyển sang chính thức.”

Nói đến chuyện phiền phức, Ngô Thi nhíu mày xoay đầu.

Lê Phù lại vặn đầu cô ấy lại, đối diện với ánh mắt của cô ấy cười: “Cho nên là, chúng ta có thể làm bạn bè tốt nhất, là bởi vì trong xương cốt, chúng ta rất giống nhau. Đều như gió, thích tự do, không thích bị một quan hệ nào ràng buộc, cũng rất khó để một người tiến vào lòng chúng ta.”

Ngô Thi giãn mày, cô ấy thừa nhận đây là sự thật.

Lê Phù duỗi người, sau đó vui vẻ chui vào phòng bếp, mở tủ lạnh, cân nhắc buổi tối nên làm món gì ngon, vừa lấy thức ăn vừa nói: “Cậu không cần lo lắng cho thầy Châu của cậu đâu, Châu Ánh Hi nổi tiếng ở mọi phương diện, cậu thật sự cho rằng anh ấy sẽ bám tớ không buông à. Cậu đừng quên, tớ và anh ấy mới quen nhau chưa đầy 3 tháng.”

“Cũng đúng.” Ngô Thi đi qua hỗ trợ.

Lê Phù cầm lấy một quả chanh, ném đi như chơi đùa trong tay: “Hơn nữa cậu đừng luôn cảm thấy, tớ bỏ lỡ Chu Ánh Hi, như thể tớ sẽ không bao giờ gặp được nam sinh nào tốt hơn anh ấy. Tớ còn chưa tốt nghiệp, cuộc sống của tớ vẫn chưa chính thức bắt đầu, tớ ưu tú như vậy, xinh đẹp như vậy, còn không có người chọn sao.”

Trong phòng bếp không tiếp tục đề tài nặng nề này nữa.

Mà đêm đó, cái tên “Châu Ánh Hi” cũng không được các cô nhắc tới lần nào nữa.



Hai ngày nữa là thứ sáu.

Châu Ánh Hi đi tham dự tiệc tối cùng mẹ Phương Vận Xu, địa chỉ tổ chức ở trong trang trại rượu Phương Vận Xu mua năm ngoái. Rượu ngon lâu năm được coi là bảo vật dự trữ, giá trị cũng không thấp hơn trang trại.

Trong chiếc Phantom màu bạc (*), Châu Ánh Hi và mẹ ngồi ở ghế sau, bộ âu phục màu xám cắt may gọn gàng, chế tác tinh tế không hoa mỹ, là kiểu Anh khiêm tốn quý giá, tư thế ngồi đoan chính, vừa khéo phác họa ra dáng người cao thẳng của anh. Mà Phương Vận Xu ngồi một bên, mặc chiếc váy dài thắt eo màu trắng đơn giản, dáng người giữ gìn rất tốt, không có chút thịt thừa, trên vai khoác áo choàng lông cừu.

(*) Rolls-Royce Phantom:

Bóng đêm lúc tối lúc sáng lướt qua thân xe màu bạc, khi hàng bóng cây lướt qua cửa sổ xe, nghĩa là họ sắp đến trang trại rượu.

Hai mẹ con ngồi ghế sau không nói gì.

Phương Vận Xu lại phát hiện dọc theo đường đi Châu Ánh Hi đứng ngồi không yên nắm chặt điện thoại, thi thoảng lại mở ra, như đang gấp gáp đợi tin nhắn của một người nào đó, nhưng hiển nhiên kết quả lần nào cũng khiến anh thất vọng.

Khi tài xế lái chiếc Phantom vào trong cổng lớn, điện thoại của Châu Ánh Hi bỗng nhiên rung lên, anh nhanh chóng mở ra, thấy avatar đứng đầu gửi tin nhắn tới, anh mừng rỡ mở ra, nhưng đôi mắt lại đột nhiên tối sầm lại.

Rachel: [Hi, tôi nghĩ, tôi không tiện tiếp tục thuê căn hộ của anh. Nên là, tôi sẽ chỉ ở đến ngày hết hạn thuê nhà, cũng chính là giữa tháng tám. Sau này tôi sẽ chuyển đến chỗ ở mới, hy vọng anh không để bụng quyết định của tôi.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện