Mưa Luân Đôn, lúc nào cũng như tấm màn mưa rải rác và liên miên.

Làn gió nhẹ nhàng trêu chọc rèm cửa ban công, dường như rất dễ khiến người ta mơ mộng.

Hay là, giấc mộng triền miên lưu luyến.

“A…”

Trong giấc mộng mơ hồ là tiếng rên nhẹ của người phụ nữ, thân dưới của người đàn ông thúc lên trên không theo quy luật nào, vật cứng rắn dưới thân hung ác ra vào bên trong cô. Hốc mắt cô đỏ lên, rưng rưng nước mắt, trong mắt còn phủ hơi nước.

“A, đau, đau quá…”

Từng tiếng rên rỉ vỡ vụn.

Người đàn ông nằm mơ như muốn mở to hai mắt thoát khỏi giấc mộng, muốn đưa tay kéo áo ngực ren khơi gợi dục vọng của anh trên ngực người phụ nữ xuống, đầu ngón tay chậm rãi hướng lên trên theo ánh sáng lờ mờ, cảm nhận như có như không da thịt ấm áp của người phụ nữ, anh mở mắt ra.

Trong không gian tối tăm trước mắt.

Yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy âm thanh rất nhỏ của máy xông tinh dầu.

Châu Ánh Hi tỉnh lại từ trong giấc mộng hạ lưu hoang đường, hoàn toàn bừng tỉnh.

Miệng anh khát khô, khi xốc chăn lên muốn đến phòng khác lấy nước, lại phát hiện bên dưới sinh ra phản ứng, giống như bị bao vây trong lửa nóng, căng phồng khó chịu. Anh chưa từng gặp mộng xuân, thậm chí trong giáo dưỡng của anh, cho rằng mình từng gặp mộng xuân như vậy là rất thiếu đạo đức.

Ngồi bên mép giường, anh nhắm mắt hít sâu vài hơi, sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Bộ áo ngủ màu xám nhạt bị mồ hôi thấm ướt một vùng, anh dứt khoát cởi ra. Trong gương hình vuông, thân hình người đàn ông trẻ tuổi có thể nói là ưu việt, cơ bụng trên người rắn chắc rõ ràng. So với cơ ngực và cơ bụng, vai và cổ anh càng đẹp hơn, đường cong xương quai xanh rõ ràng lại sâu. Sau khi cởi quần áo, dáng người cường tráng mang tính công kích hình thành cảm giác tương phản rõ ràng với gương mặt nhã nhặn trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.

Lấy từ trong tủ ra một chiếc áo T-shirt màu trắng gọn gàng, sau khi Châu Ánh Hi thay xong, bất giác cúi đầu nhìn thoáng qua bên dưới vẫn hơi sưng. Hai tay anh chống bên cạnh bồn nước, hô hấp dồn dập không đều, ngọn lửa nghẹn đến tận ngực, trán toát ra từng giọt mồ hôi nhỏ.

10 phút sau, vòi hoa sen trong phòng tắm bị mở lên.

Lại qua thêm 10 phút, Châu Ánh Hi bước ra khỏi phòng tắm.



Đường phố ngày hôm sau vẫn ướt sũng, cho dù Luân Đôn có nắng, cũng rất khó hong khô mặt đất này một cách nhanh chóng. Nơi này không có nắng gắt quá nóng, mưa dầm kéo dài đúng là dễ khiến người ta khó chịu, nhưng tính cách của Châu Ánh Hi và thời tiết Luân Đôn này lại không hẹn mà hợp.

Bình tĩnh ôn hòa, cô độc sống trong thế giới của mình.

Bánh mì nướng, vài miếng thịt xông khói, một quả trứng gà và một cốc nước ép tươi là bữa sáng của Châu Ánh Hi. Anh là người ngay cả ăn uống cũng đặc biệt chú ý quy củ, giống như mỗi ngày đều sống theo khuôn mẫu được thiết lập tốt.

Đàm Tự luôn nói anh là người bị mẹ giam cầm.

Nhưng anh luôn trả lời, quen rồi.

Châu Ánh Hi là người được bảo vệ trong lồng tơ vàng.

Từ nhỏ sinh hoạt của anh đã tốt, không có khái niệm gì với tiền tài. Ở phòng như nào, lái xe nhãn hiệu gì, đeo đồng hồ kiểu dáng gì, đối với anh mà nói đều chỉ là cuộc sống bình thường. Nhưng chỗ anh ở là nơi người bình thường phấn đấu mấy đời cũng không được. Hai năm trước ba Châu đã bỏ ra số tiền lớn mua một căn hộ penthouse ở Quảng trường phía nam tiếp giáp Mắt Luân Đôn, diện tích không gian khoa trương đến gần 4000m2.

Nhưng điều này đối với nhà họ Châu có thể xưng là giàu nhất ở quê nhà mà nói, chút tiêu xài xa xỉ này chỉ là một góc của núi băng mà thôi. Xe của Châu Ánh Hi cũng là quà sinh nhật ba Châu tặng, một chiếc Bentley màu trắng lướt như bay, phải biết là giá của chiếc Mulliner (*) này rơi vào khoảng 4 triệu. Nhưng anh không có quá nhiều hứng thú với xe, chẳng qua chỉ là một phương tiện đi lại, tiền của anh đều tiêu trên đồng hồ.

(*) Bentley Mulliner Batur:

Anh thích sưu tầm Rolex với nhiều kiểu dáng khác nhau.

Chiếc đồng hồ màu xanh lá này là sở thích mới nhất của anh.

Buổi sáng ban nhạc có mở một cuộc họp, Châu Ánh Hi đến văn phòng từ sớm, có thể là do khúc nhạc đệm tối qua khiến anh không buồn ngủ. Anh dậy từ sớm, đương nhiên cũng là người đầu tiên đến.

Thấy chưa có ai, anh pha một cốc cà phê, ngồi trên sofa lướt điện thoại.

Nửa tháng đã trôi qua kể từ khi trở về từ hồ Como, nhưng avatar mới được thêm vào chưa bao giờ xuất hiện.

Châu Ánh Hi ngây ngốc nhìn chằm chằm vào avatar một lúc, sau đó cẩn thận nhấn vào vòng bạn bè của cô, lướt từ trên xuống dưới. Sinh hoạt của Lê Phù chỉ nhìn vòng bạn bè cũng đã thấy phong phú đa dạng, nửa tháng gần đây không đạp xe đi bộ, thì cũng là tụ họp cùng bạn bè.

Ngón tay anh đột nhiên dừng lại trên một tấm ảnh, ánh mắt dính chặt.

Là ảnh chụp chung của Lê Phù và bốn người bạn, nhưng nam sinh nước ngoài bên cạnh nghiêng đầu rõ ràng nhìn về phía cô.

Nhìn qua hai người rất thân thiết.

Đột nhiên Châu Ánh Hi nhớ tới hình ảnh cướp hoa ngày đó.

Câu “Anh muốn kết hôn sao?” khiến anh giật mình ý thức được. Lê Phù muốn cướp hoa như vậy, có lẽ là đang yêu đương với bạn trai. Mà câu “Đến Luân Đôn sẽ mời anh ăn cơm”, chắc chỉ là lời xin lỗi khách sáo lúc ấy của cô thôi.

“Mình đang làm cái gì vậy.” Châu Ánh Hi cúi đầu, nhìn màn hình chói mắt, lạnh lùng tự giễu.

Anh cười nhạo hành vi của chính mình, có gì khác so với “người thứ ba” vô đạo đức đâu.

“Thầy Châu, ai vậy?” Một cánh tay khoác lên vai Châu Ánh Hi. Đàm Tự không cẩn thận nhìn thấy bức ảnh, quái gở chen vào chỗ anh ngồi: “Xem ra cuối cùng thầy Châu nhà ta cũng thông suốt rồi.”

Châu Ánh Hi tắt màn hình, nhẹ nhàng giải thích: “Một người bạn thôi.”

“Chỉ là bạn bè”, nghe có vẻ rất giả dối.

Đàm Tự kéo cằm Châu Ánh Hi, cẩn thận đánh giá anh, híp mắt cười lạnh: “Thầy Châu, loại người già không đến club, không thức khuya như cậu ấy mà, tớ hoàn toàn chưa từng thấy quầng thâm trên mặt cậu.” Anh ấy nhướng mày: “Nói thật đi, có phải không chịu được cô đơn rồi phải không?”

Châu Ánh Hi qua loa đáp lời: “Không phải.”

Rất rõ ràng là Châu Ánh Hi muốn né tránh đề tài này, nhưng Đàm Tự rất hiểu vị công tử này, vừa nói dối thì ánh mắt sẽ sáng lên, mấy tuần trước anh ấy đánh cược hành trình ở hồ Como tuyệt đối sẽ có cuộc gặp gỡ kỳ diệu. Nhưng anh ấy cũng không gặng hỏi bạn xinh đẹp trong ảnh là ai, chỉ khoác lên lưng Châu Ánh Hi trêu chọc: “Cậu biết không? Càng là loại đàn ông bên ngoài cấm dục như cậu, một khi được bỏ lệnh cấm, so với loại đàn ông bên ngoài lẳng lơ như bọn tớ chơi còn tốn nhiều sức hơn.”

Châu Ánh Hi mặc kệ anh ấy, đứng dậy đi tìm dương cầm.

Đàm Tự bật dậy, lướt sau anh như hồn ma, vỗ vỗ xương sống anh: “Cậu tin không, dáng vẻ cậu mây mưa với phụ nữ trên giường, khẳng định đến cả cậu cũng thấy xa lạ.”

Sáng sớm ngày ra đã mở rộng chủ đề tới tận mức này, Châu Ánh Hi chỉ có thể dùng một cốc cà phê nóng chặn miệng Đàm Tự lại.

Đàm Tự bị bỏng đến mức đầu lưỡi đau nhức, kêu to hai tiếng: “Châu Ánh Hi, bụng dạ cậu đen tối thật đấy.”



Cuộc họp kéo dài 3 tiếng cuối cùng cũng kết thúc.

Một mình Châu Ánh Hi trở lại phòng nghỉ, điện thoại đặt trên bàn, anh quay lại sau khi lấy một cốc nước nóng, xoa xoa huyệt thái dương mệt mỏi. Vốn dĩ định nghỉ ngơi lướt video một lát, nhưng hình như tâm trạng không thể tập trung được, ánh mắt vô thức bay về phía điện thoại.

Ting, điện thoại rung lên.

Châu Ánh Hi nhanh chóng đưa tay cầm lên, mở ra, thấy là mẹ, không hiểu sao anh có chút thất vọng.

Không biết rốt cuộc mình đang mong chờ điều gì.

Mẹ Châu: [Thứ ba tuần sau Katty, con gái của bác Liễu đến Luân Đôn, con nhớ chào hỏi con bé đấy.]

Châu Ánh Hi chưa bao giờ từ chối yêu cầu của mẹ, trả lời: [Vâng.]

Tiếp theo, mẹ Châu nhắn thêm một câu: [Katty nhỏ hơn con 2 tuổi, biết gốc biết rễ, con có thể xem xét phát triển với con bé.]

Câu này, Châu Ánh Hi do dự rất lâu không trả lời.

Cho đến khi mẹ Châu ép hỏi: [Con không bằng lòng?]

Châu Ánh Hi vội vàng giải thích: [Không ạ, con sẽ làm theo.]

Đối với Châu Ánh Hi mà nói, đương nhiên mẹ là người vô cùng quan trọng. Từ nhỏ đã sắp xếp cho anh một con đường sáng sủa tiến thẳng tới kim tự tháp, cuộc sống của anh gần như là thuận lợi đến mức không có bất kì nhấp nhô nào. Nhưng cũng bởi vì quá mức thuận lợi, cuộc sống của anh đến một chút gợn sóng lên xuống cũng không có.

“Có phải dì lại hẹn cho cậu một cô thiên kim tiểu thư nào đúng không?”

Đàm Tự đi tới đặt mông ngã lên sofa, ấn tượng của anh ấy đối với mẹ Châu Ánh Hi chỉ có cảm giác kính nể đối với người phụ nữ mạnh mẽ. Nhưng là một người mẹ, không máu không thịt đến mức anh ấy đau lòng thay bạn tốt của mình: “Này, tớ nói thật nhé, những chuyện khác cậu có thể nghe theo mẹ cậu, nhưng chuyện tình cảm này, chưa nói đến kết hôn, ít nhất đối tượng yêu đương phải là người mà bản thân mình rất thích chứ.”

Châu Ánh Hi cầm điện thoại, không lên tiếng.

Đàm Tự ngồi trên sofa vẫn luôn truyền thụ cho anh suy nghĩ thoát ế và tự do.

Có hơi ồn, Châu Ánh Hi chỉ trả lời qua loa bằng tiếng “Ừ.”

Anh vừa buông điện thoại xuống, điện thoại lại rung lên hai tiếng. Anh tùy tiện cầm lên, tưởng rằng lại là tin nhắn của mẹ, nhưng thấy avatar nhảy ra, đôi mắt vừa cố gắng kìm nén của anh, đột nhiên tỏa sáng.

Là một loại hy vọng mới dấy lên.

Cũng là một loại niềm vui khi sự chờ đợi thành thật.

Tin nhắn do Lê Phù gửi tới: [Thật sự xin lỗi, sau khi từ hồ Como về lại Cambridge, tôi phải hỗ trợ giáo sư hoàn thành một dự án, cũng không tìm được thời gian đến Luân Đôn mời anh ăn cơm. Tuần sau tôi tự do rồi, nếu anh ok, tôi qua tìm anh nhé.]

Nhìn tin nhắn, khóe miệng Châu Ánh Hi hiện lên nụ cười.

Đàm Tự nhíu mày, không biết anh đang cười trộm cái gì.

Sau khi trả lời tin nhắn, Châu Ánh Hi chống lên bàn gỗ bên cạnh, ngón tay rõ ràng khẽ nhúc nhích trên bàn, giống như suy nghĩ gì đó. Anh phục hồi lại tinh thần, nói với Đàm Tự: “Chiều nay tớ tới Cambridge một chuyến, nếu ban nhạc có chuyện gì thì cậu có thể liên lạc với tớ bất cứ lúc nào.”

“…” Đàm Tự càng nghe càng không hiểu gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện