Đặc biệt là nhân viên bên Phòng quản lý. Tất cả đều tụ tập ở trong sân, cùng nghị luận.
Rất nhiều nhân viên cảm giác được, nếu thật sự dựa theo bản kiểm tra đánh giá này, chỉ sợ không có mấy người có thể qua được.
- Mẹ nó, như vậy còn để người ta làm hay không đây...
- Người ta không muốn nói thẳng ra thôi!
Mấy tên côn đồ kia bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
Hàn Đông cầm chén trà, đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống thấy cảnh tượng như vậy, cười lạnh một tiếng, xoay người trở về cầm lấy điện thoại gọi tới Phòng quản lý.
- A lô, ai vậy?
Người nhận điện thoại là Mã Lợi Bình. Nghe giọng, dường như ai đó đang thiếu tiền gã không bằng.
Hàn Đông lạnh lùng nói:
- Là tôi, Hàn Đông. Người của Phòng quản lý không có việc gì sao? Đều đứng cả trong sân làm gì? Nếu không có chuyện gì thì đi Khu công nghiệp quét dọn vệ sinh.
Nói xong, không đợi Mã Lợi Bình giải thích, Hàn Đông liền cạch một tiếng treo điện thoại.
Mã Lợi Bình cầm điện thoại trong tay đứng ở đó, thần sắc dao động, tối sầm lại, sau đó dập mạnh điện thoại. Gã bước dài, ba bước mà chỉ cần hai bước đã ra tới bên ngoài, hướng về phía những người đứng trong sân quát:
- Đều dồn một đám ở trong này làm cái gì? Không biết suy nghĩ sao? Không có việc gì thì đi quét phố cho tôi!
- Trưởng phòng Mã, chúng tôi nào còn tâm tư để làm nữa.
Một người đầu trọc, bóng loáng, nghiêng đầu nói.
- Làm thế này không phải cố ý kiểm tra chúng tôi sao?
- Đúng vậy, kiểm tra đánh giá như vậy thì có mấy người có thể qua được chứ?
Người thanh niên tóc dài cũng bất mãn nói.
Mã Lợi Bình cả giận nói:
- Cũng không phải tôi muốn kiểm tra đánh giá các anh, kêu gào với tôi thì có ích gì. Có bản lĩnh các anh tìm lãnh đạo mà nói.
- Trưởng phòng Mã, anh nói vậy là không đúng rồi.
Lúc này một giọng nói bình thản truyền đến. Mã Lợi Bình quay đầu liền thấy Cốc Cương đứng ở phía sau.
Sắc mặt Mã Lợi Bình lập tức thay đổi. Rất rõ ràng, Cốc Cương chính là người Hàn Đông đưa tới để thay thế mình. Lúc này, anh ta còn đứng ở một bên nói những điều kỳ quái.
- Hừ, tôi nói thế có gì là không đúng, phiền Phó chủ nhiệm Cốc chỉ giúp.
Cốc Cương không tỏ thái độ, nói:
- Kiểm tra đánh giá là do Ban quản lý thống nhất an bài, cũng không phải nhằm vào bộ môn nào, người nào. Hơn nữa, mục đích kiểm tra đánh giá là để nâng cao chất lượng công tác và tính tích cực công tác của mọi người. Nhân viên không hiểu, làm Trưởng phòng, hẳn là nên thêm giải thích và thuyết minh, chứ không phải châm dầu vào lửa.
- Tôi châm dầu vào lửa sao...
Mã Lợi Bình vừa nghe, nhất thời nhảy dựng lên, hổn hển kêu lên.
- Có phải hay không chính anh rõ ràng nhất.
Biểu hiện Cốc Cương vô cùng bình tĩnh.
Tuy rằng Hàn Đông cũng không nói gì với anh ta, nhưng Cốc Cương cũng biết Hàn Đông thu xếp cho mình đến Phòng quản lý đảm đương chức Phó trưởng phòng là có dụng ý. Bởi vậy cùng với việc làm quen với công tác, Cốc Cương đã ở cẩn thận quan sát mọi người trong Phòng quản lý. Anh ta biết hiện tại tâm tình Mã Lợi Bình rất phiền toái bất an, hơn nữa còn thường xuyên bàn luận gì đó với mấy người nhân viên đầu trọc kia. Bởi vậy anh ta lại càng chú ý quan sát gã.
Mã Lợi Bình miệng hùm gan sứa kêu lên:
- Họ Cốc kia, đừng tưởng rằng anh có chỗ dựa, là có thể nói xấu người khác!
Cốc Cương cũng không thèm tranh cãi với gã, nói:
- Trưởng phòng Mã, hiện tại đang trong thời gian làm việc. Tôi không muốn ầm ĩ với anh. Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm!
- Anh nói cái gì?
Sắc mặt Mã Lợi Bình chợt đỏ ửng lên, thoáng cái đã tới trước mặt Cốc Cương.
Quả thật gã có chút chột dạ. Sau khi Cốc Cương đến, gã chỉ biết vị trí của mình ở Phòng quản lý chỉ sợ có chút không ổn. Hơn nữa gã lại nhận được ám chỉ của Âu Đạo Khôn. Gã quyết định làm ra vài chuyện, để Hàn Đông biết sự lợi hại. Bởi vậy quả thật là gã tìm mấy tên đầu trọc kia, bảo bọn họ tìm cơ hội làm ra vài chuyện.
Hiện tại Cốc Cương nói như vậy, Mã Lợi Bình nghĩ anh ta đã biết gì đó. Bởi vậy trong lòng nảy sinh vài phần sợ hãi. Mặc dù thoạt nhìn có vẻ hùng hổ, nhưng trên thực tế cũng thật sự chột dạ.
- Làm gì vậy?
Lúc này giọng nói của Hàn Đông bỗng nhiên truyền đến. Mã Lợi Bình giống như bị làm phép định thân, mạnh mẽ đứng lại.
- Chủ nhiệm Hàn...
Tất cả những người khác đều cung kính chào hỏi.
Mặc dù bất mãn đối với biện pháp kiểm tra đánh giá của Hàn Đông, nhưng khi đối mặt Hàn Đông, không ai dám biểu hiện ra ngoài.
Hàn Đông gật đầu, trầm giọng nói:
- Mã Lợi Bình, anh làm Trưởng phòng như vậy sao? Khó trách Phòng quản lý luôn có bộ dạng không tập trung! Tôi thấy anh thực sự không xứng đáng với chức Trưởng phòng này.
Nếu đã hạ quyết tâm phải thay Cốc Cương, vậy hắn cũng không cần khách khí với Mã Lợi Bình. Hơn nữa theo biểu hiện thường ngày của gã, người này quả thật cũng không xứng với chức vụ này.
- Chủ nhiệm Hàn, tôi...
Mã Lợi Bình muốn giải thích một chút.
Nhưng Hàn Đông cũng không cho gã một cơ hội, trực tiếp lên xe Santana. Nhanh như chớp, chiếc xe rời khỏi sân, lưu lại một nhóm người đang đứng ngơ ngác nhìn nhau.
- Đi cục Thông tin.
Hàn Đông nhìn Hoắc Khải Sơn nói.
Hiện tại đã mười một rưỡi. Vừa rồi, Hàn Đông nhận được điện thoại của Kiều San San, bảo Hàn Đông đợi lát nữa đón cô cùng về. Nói chuyện phiếm một lúc biết thím Vương sinh bệnh, hai ngày nữa sẽ phải làm giải phẫu, Kiều San San đề nghị hai người cùng đi thăm. Cho nên Hàn Đông đi sớm một chút qua đón Kiều San San.
Tuy rằng Kiều San San là Phó cục trưởng cục Thông tin, nhưng cũng không có xe riêng. Muốn dùng xe phải chào hỏi phía văn phòng, bởi vậy không bằng dùng xe của Hàn Đông.
Xe đến cục Thông tin, Hàn Đông hạ cửa sổ xe xuống. Người bảo vệ cửa vừa thấy người ngồi trong xe chính là Hàn Đông, không đợi hắn nói gì đã vui vẻ chạy đến nâng thanh chắn, để xe tiến vào trong sân.
- Hàn Đông!
Kiều San San dịu dàng nói.
Cô từ đầu cầu thang đi ra. Cô mặc váy màu phấn hồng, áo sơ mi, cả người tràn ngập sức sống thanh xuân. Dưới chân đi một đôi giày cao gót màu bạc, bước chân nhẹ nhàng, giống như một con bướm nhỏ, xinh đẹp mê người.
- San San, em càng ngày càng biết cách ăn mặc à.
Hàn Đông cười nói.
Kiều San San hờn dỗi trừng mắt nhìn Hàn Đông một lát, sau đó lại nhìn lái xe Hoắc Khải Sơn ngồi ở phía trước, trên mặt thoáng ửng hồng, có vẻ vô cùng quyến rũ, đáng yêu.
Hàn Đông cười rộ lên, Kiều San San cũng biết thẹn thùng sao.
Chiếc xe rời đi. Khi qua chợ, Kiều San San nói:
- Hàn Đông, chúng ta không nên đi tay không, mua chút hoa quả chứ?
- Được, anh đi mua.
Hàn Đông nói.
Hoắc Khải Sơn dừng xe lại nói:
- Chủ nhiệm Hàn, để tôi đi mua. Bên ngoài trời nóng, trong xe mát mẻ hơn.
Hàn Đông cười cười, người này khá là nhanh nhạy. Hắn lấy ví tiền rút ra năm mươi đồng đưa cho anh ta nói:
- Ừ, lão Hoắc đi mua chút hoa quả tươi. Đi thăm người bệnh.
Chờ khi Hoắc Khải Sơn đi mua hoa quả, Kiều San San cười nói:
- Làm lãnh đạo thật không tồi hả? Mua hoa quả cũng có người đi hộ.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Sao nào, còn không phải vì muốn ở cùng với em sao...
- Nói cái gì đâu!
Kiều San San thẹn thùng nói.
- Em cảm giác hiện tại anh càng ngày càng biết nói ngon nói ngọt, miệng lưỡi giống như bôi mật vậy.
Hàn Đông cười hắc hắc, mình cũng không nói điều gì buồn nôn mà. Kiều San San nói như vậy thật sự có chút oan uổng.
- Thế nào, lại chuẩn bị làm đầu gỗ à?
Kiều San San nghiêng đầu hỏi, vài sợi tóc bay lên chạm nhẹ vào mặt Hàn Đông. Ngứa.
Hàn Đông cười nói:
- Anh thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Nói , em bảo anh nói ngon nói ngọt. Không nói, em lại trách anh làm đầu gỗ. Cuối cùng em muốn anh làm thế nào hả?
Kiều San San thản nhiên cười nói:
- Em nào dám nói anh phải thế nào chứ?
Nhìn cô cười mỉm, đôi mắt xinh đẹp như khẽ cười theo, lại giống như có vài phần e lệ, Hàn Đông bỗng nhiên cảm thấy hơi chấn động.
- Em muốn anh thế nào cũng được!
- Anh...
Trên mặt Kiều San San lại càng thêm đỏ, hờn dỗi dùng nắm tay muốn đánh Hàn Đông, lại thấy Hoắc Khải Sơn đã cầm theo túi hoa quả lớn trở về, cô thẹn thùng xoay người đi... nhìn ngoài cửa sổ, trong miệng nói:
- Ghét...
- Chủ nhiệm Hàn, tổng cộng hết ba mươi bảy đồng năm hào. Đây là tiền thừa.
Hoắc Khải Sơn đem số tiền còn lại trả cho Hàn Đông, đặt túi hoa quả ở phía trước, sau đó khởi động xe tiến về phía bệnh viện nhân dân.
Dọc đường đi, Hàn Đông và Kiều San San cũng không nói chuyện. Trong xe hoàn toàn im lặng.
Kiều San San vươn bàn tay trắng nõn nhỏ bé, đầu ngón tay di di trên thành xe, hàng mi cong cong thỉnh thoảng lại chớp khẽ.
Xe đến bệnh viện nhân dân, Hàn Đông cầm theo túi hoa quả, cùng Kiều San San đi tới phòng bệnh của Vương Thẩm.
- Hàn Đông, Tiểu Kiều, sao các cháu đến đây? Còn mua nhiều hoa quả như vậy!
Thoạt nhìn, thần thái thím Vương không khác gì mấy ngày trước. Trên cánh tay đang truyền dịch. Bản thân bà ngồi dựa ở trên giường xem TV. Vẻ mặt có chút đăm chiêu. Vừa nhìn thấy Hàn Đông và Kiều San San xuất hiện ở cửa, bà có chút giật mình.
Kiều San San nói:
- Nghe Hàn Đông nói thím ở bệnh viện, chúng cháu cố ý đến thăm thím.
Hàn Đông đặt hoa quả ở tủ bên cạnh đầu giường. Hắn hỏi thăm một chút, biết bệnh viện đã kiểm tra thân thể toàn diện cho bà, quyết định truyền dịch trước ba ngày, sau đó mới phẫu thuật.
Kiều San San an ủi nói:
- Thím Vương đừng lo lắng, đã có chuyên gia Yến Kinh, khẳng định cuộc giải phẫu có thể thành công.
Thím Vương thở dài một hơi nói:
- Thím thật sự không lo lắng về điều này...
Lúc này, Yến Lâm từ bên ngoài đi vào. Trong tay cô cầm hai cặp lồng đựng cơm. Vừa thấy Hàn Đông và Kiều San San, cô hơi sửng sốt một chút. Trước kia cô chưa từng nhìn thấy Kiều San San.
- Anh Đông, anh đã đến rồi.
Yến Lâm khẽ nói, sau đó ánh mắt sáng như sao nhìn về phía Kiều San San.
Hàn Đông cười nói:
- Giới thiệu với em một chút. Đây là Kiều San San, bạn học đại học với anh, hiện tại đi làm ở Phú Nghĩa. San San, đây là Yến Lâm, sinh viên đại học Tây Xuyên.
- Chị San San, cám ơn chị tới thăm mẹ em.
Yến Lâm khẽ nói.
Kiều San San mỉm cười nói:
- Yến Lâm đừng khách khí. Chị vẫn thường xuyên làm phiền thím Vương mà.
Yến Lâm buông cặp lồng cơm xuống, kéo hai ghế nhựa lại nói:
- Anh Đông, chị San San, anh chị đừng đứng nữa. Em đi rửa hoa quả một chút. Anh chị tạm thời ngồi đây đã.
Nói xong cô cầm lấy túi hoa quả Hàn Đông mang tới, đi ra ngoài.
Cô vẫn mặc váy màu trắng, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, trông có vẻ có chút cô đơn.
Tuy nhiên, từ biểu tình trên khuôn mặt cô, Hàn Đông nhìn ra được tâm tình cô hiện giờ đã bình tĩnh trở lại, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiên nghị. Xem ra vừa trải qua một sự đả kích lớn, hiện tại Yến Lâm đã bình tĩnh trở lại, hơn nữa điều chỉnh tâm tính rất tốt.
- Đó là một cô bé kiên cường...
Hàn Đông thầm cảm thán.
Bỗng nhiên có tiếng điện thoại di động vang lên. Tiếng động đột ngột khiến mọi người giật mình kinh hãi. Hàn Đông lấy điện thoại di động ra. Thấy số điện thoại của văn phòng Ban quản lý, hắn vội vàng nghe.
- Alô, Chủ nhiệm Hàn sao? Tôi là Tôn Hiểu Linh, nhóm thôn dân tới gây rối, vây kín Ban quản lý rồi.
Trong điện thoại, giọng điệu Tôn Hiểu Linh vô cùng cấp bách.