Nghe được chuyện người dân trong thôn gây rối, bao quanh Ban quản lý, Hàn Đông kinh ngạc vô cùng,

- Sao lại có chuyện như vậy?

- Hình như là vấn đề bồi thường, cụ thể thì vẫn chưa rõ.

- Vậy cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho đồn Công an, tôi lập tức đến đó.

Bằng trực giác, Hàn Đông cảm thấy việc này không hề đơn giản. Đi làm mấy ngày, hắn cũng khá hiểu về tình hình của Ban quản lý rồi. Vấn đề tiền bồi thường đất đai ở trên không có vấn đề gì lớn. Lúc này người dân trong thôn đến gây rối, chỉ sợ không phải vì việc này.

Có lẽ, có liên quan đến kỳ khảo hạch nghiêm khắc mà lần này hắn đưa ra.

Trước mắt Hàn Đông, lập tức lóe lên gương mặt âm trầm của Âu Đạo Khôn, còn có Mã Lợi Bình, cùng với mấy người trong phòng quản lý.

Kiều San San hỏi han vẻ thân thiết,

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Hàn Đông nói:

- Có người đến Ban quản lý gây rối, anh phải đi xem trước xem sao.

- Vậy anh mau đi đi.

Kiều San San gật đầu nói, sau đó lại nói thêm một câu:

- Anh cẩn thận một chút, một lát nữa em sẽ tự về.

- Hàn Đông cậu cứ đi làm việc đi

Thím Vương cũng nói.

Hàn Đông lấy điện thoại di động, bước nhanh ra ngoài. Vừa mới nhậm chức chưa lâu, liền xảy ra chuyện như thế này, nếu xử lý không thích đáng, sẽ mang lại ảnh hưởng rất không tốt cho chính bản thân hắn.

Yến Lâm đi từ đầu hành lang đến, thấy Hàn Đông vội vội vàng vàng đi ra, kinh ngạc hỏi:

- Anh Đông, anh sao vậy?

Hàn Đông nói:

- Cơ quan có chút việc, anh nhất định phải về xử lý một chút.

- Ồ.

Yến Lâm đáp một tiếng, rồi nói:

- Vậy anh đi chậm một chút, cẩn thận.

- Anh không sao.

Hàn Đông nói, lại lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại đến nhà Xa Tĩnh Chương. Rất nhanh liền có tiếng Xa Tĩnh Chương truyền đến, Hàn Đông nói:

- Sếp Xa, là tôi, Hàn Đông, có người dân làm loạn ở Ban quản lý, bình thường xử lý như thế nào?

Những chuyện như thế này chắc chắn sẽ được chuyển lên cục Công an, Hàn Đông gọi cuộc điện thoại này là có hai tầng ý nghĩa. Một là thăm dò thử xem Xa Tĩnh Chương có kinh nghiệm như thế nào, hai là để Xa Tĩnh Chương đánh tiếng với đồn Công an.

Xa Tĩnh Chương nói:

- Việc này dễ xử lý, để người của đồn Công an tới hiện trường, chế phục người đứng đầu trước, những người khác thì dễ rồi. Dụ dỗ hù dọa, đợi khi xua tan hết bọn họ, Ban quản lý các cậu cứ từ từ mà xử lý. Cậu đã liên hệ với đồn Công an Tây Thành rồi chưa?

Hàn Đông hơi yên tâm một chút, nói:

- Đã bảo văn phòng liền hệ rồi, có chuyện gì tôi lại liên hệ với anh.

Lái xe Hoắc Khải Sơn luôn ngồi chờ trong xe, lúc này thấy Hàn Đông vừa gọi điện thoại vừa vội vàng đi tới, liền nhanh chóng khởi động xe.

Hàn Đông lên xe rồi nói:

- Đến Ban quản lý.

Trong ánh mắt Hàn Đông lóe lên tia lửa giận. Nếu thật sự điều tra ra được có người châm ngòi muốn gây rối, như vậy nhất định sẽ không khách khí. Nhân cơ hội này, trực tiếp loại bỏ thẳng người nào đó.

Vốn dĩ, công nhân viên chức chính thức của Ban quản lý cũng chỉ có mười tám người, tất cả những người ở trung tầng đều có biên chế hành chính. Ngoài ra ba phòng còn lại đều có biên chế sự nghiệp riêng, chỉ cần những người này không xuất hiện vấn đề gì lớn, thường thì không thể khai trừ được.

Cho dù Hàn Đông làm nghiêm khắc hơn trong biện pháp khảo hạch, nhưng đối với những người như Mã Lợi Bình, cũng chỉ có thể khiến gã mất chức, nhưng không thể làm cho y trực tiếp khai trừ và đuổi gã đi. Dù sao những ban ngành trong Ủy ban nhân dân và các đơn vị sự nghiệp hiện nay đều làm như vậy, Hàn Đông cũng không thể làm quá đáng quá được.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, Hàn Đông quyết định mượn sự việc này để lập uy, nếu không những người kia còn giữ lại thì sẽ luôn có những chuyện rục rịch.

Xe còn chưa tới Ban quản lý, chợt nghe thấy phía trước có âm thanh ồn ào.

Hàn Đông bảo Hoắc Khải Sơn dừng xe ở chỗ quẹo, sau đó xuống xe bước nhanh đến chỗ đó.

Trong khu nhà Ban quản lý, có mấy chục người dân đang đứng, phần lớn người đều tay không. Trong đó có một số người trong tay cầm đồ vật, có người cầm đòn gánh, còn có người cầm cuốc, làm rất ầm ĩ, kêu gào Ban quản lý giải thích rõ ràng.

Trước tấm bảng thông báo, Tôn Hiểu Linh đang đứng đó lớn tiếng giải thích,

- Mong mọi người bình tĩnh một chút, có vấn đề gì chúng tôi sẽ lần lượt giải quyết, ồn ào như vậy cũng không làm được gì.

Cốc Cương đứng bên cạnh cô, lớn tiếng nói:

- Mọi người làm ồn ào như vậy có thể giải quyết được gì không? Có vấn đề gì, bình tĩnh nói mới được, mọi người chọn vài đại biểu ra.

Nhìn thấy tình hình cũng không phải không khống chế được, Hàn Đông mới thoải mái một chút. Đồng thời cũng vô cùng mãn nguyện đối với Tôn Hiểu Linh và Cốc Cương. Bây giờ cũng đã gần mười hai giờ rưỡi rồi, bọn họ còn chưa rời đi, chứng tỏ bọn họ đang bận làm việc. Hơn nữa đối với những người này, bọn họ có thể dũng cảm đứng ra nói rõ ràng, luôn tốt hơn nhiều so với những người chỉ ngồi trong phòng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xem.

Lúc này cảnh sát còn chưa đến, Hàn Đông suy nghĩ một chút, rồi đi vào, hỏi một bà thím trung niên:

- Bà thím, mọi người ở đây làm gì?

Bà thím trung niên quay đầu nhìn Hàn Đông một cái, cũng không quen biết hắn, nhưng nhìn thấy nụ cười thân thiết của hắn, liền nói:

- Tôi cũng không biết.

- Thím không biết?

Hàn Đông nhìn bà nghi hoặc,

- Vậy thím đứng đây có gì hay, tôi còn nghĩ có việc gì hay nữa chứ?

- Chuyện gì hay à?

Bà thím trung niên xem ra cũng quá nhàm chán, thấy Hàn Đông cũng không đến nỗi chán ghét, liền nói:

- Chỉ là bọn Ngũ Nhị muốn làm ồn, nói làm ồn ào một chút, chắc chắn sẽ có lợi.

Lúc này Tôn Hiểu Linh và Cốc Cương ở phía trước cũng đã nhìn thấy Hàn Đông, thấy hắn đứng ở dưới trò chuyện với người khác, trong lòng hai người cũng yên tâm hơn nhiều.

Chỉ là, thời gian cũng đã khá lâu rồi, người của đồn công an vẫn chưa có tin tức gì, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Hàn Đông cười cười nói:

- Làm ồn thì có chuyện gì có lợi chứ, như vậy là phạm pháp, bị người ở đồn công an bắt đi rồi thì còn có gì hay chứ?

Bà thím trung niên đồng cảm nói:

- Đúng vậy, cho nên tôi chính là đến đây để xem, dù sao đợi lúc công an đến tôi sẽ chạy đi trước, nếu thật sự có lợi lộc gì thì cũng không thể thiếu tôi được.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Như vậy cũng đúng, bọn họ ai là Ngũ Nhị?

Bà thím trung niên cảnh giác nhìn Hàn Đông, bỗng nhiên cười nói:

- Cậu làm việc ở đây à? Là cán bộ?

Hàn Đông cười nói:

- Thím nhìn tôi có giống người làm cán bộ không?

- Ai quan tâm cậu có phải hay không?

Bà thím trung niên cười cười, chỉ vào một người đàn ông cầm đòn gánh đứng phía trước, bĩu môi nói:

- Chính là gã, hai người cầm cuốc đứng bên cạnh chính là đồng lõa với gã, còn những người khác chỉ đứng làm bộ thôi.

- Cảm ơn, bà thím.

Hàn Đông nói, cho dù người phụ nữ này xuất phát từ mục đích gì, ít nhất cũng từ miệng bà ta mà biết được người cầm đầu gây chuyện là ai, như vậy tiếp theo cũng dễ xử lý rồi.

Sau đó, Hàn Đông rẽ đám người, đi về phía trước.

Cảnh sát cứ mãi không đến, cũng không thể cứ chờ mãi như vậy. Hàn Đông quyết định chính hắn sẽ ra tay, khống chế ba tên kia lại trước, chắc chắn những người còn lại cũng sẽ dễ đối phó.

- Này, cậu cẩn thận một chút.

Bà thím trung niên ở phía sau nói, Ngũ Nhị ở trong thôn cũng không phải là người tốt gì, nếu không phải nghĩ đến việc sẽ có chút lợi lộc, ai mà nghe gã nói để đến đây chứ?

Hàn Đông quay đầu cười, giơ tay ra, những người đứng chắn phía trước liền bị đẩy ra.

Lúc này Ngũ Nhị cùng hai đồng lõa của gã đang kêu gào, vung vẩy cuốc, đòn gánh trong tay, hùng hổ đi lên phía trước.

Tôn Hiểu Linh và Cốc Cương thấy Hàn Đông chen trong đám người, thì có chút căng thẳng, nhưng vẫn không ngừng nói, để thu hút sự chú ý của bọn Ngũ Nhị.

- Dừng tay lại hết cho tôi!

Hàn Đông hét lớn một tiếng, nghiêng người về phía trước, chân phải đá mạnh ra.

Một tiếng ầm vang lên, Ngũ Nhị bị đá một cú ngã gục. Đồng thời cái đòn gánh trong tay gã cũng bị Hàn Đông đoạt được.

Người bên cạnh đều giật mình kinh hãi, đều quay đầu lại.

Hai tên đồng lõa của Ngũ Nhị xoay người, giơ cái cuốc lên bổ về phía Hàn Đông.

- Cẩn thận!

Tôn Tiểu Linh và Cốc Cương đều hét lên căng thẳng.

Bà thím trung niên lúc nãy nói chuyện với Hàn Đông cũng lộ ra thần sắc lo lắng.

Còn lại phần lớn người thấy bắt đầu có đánh nhau, liền lùi về phía sau. Bọn họ thật ra cũng chỉ đến đây vì ham vui thôi, có lợi thì kiếm, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện, lại tìm cách trốn tránh.

- Hừ!

Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, dùng một tay nắm lấy đòn gánh, giơ lên đập mạnh vào cái gã ở phía bên trái.

Tên kia hơi sửng sốt, hai tay còn giơ cái cuốc. Nhưng đòn gánh trong tay Hàn Đông đã đánh đến, khi chỉ còn cách mặt gã có mấy tấc, liền mạnh mẽ dừng lại.

- A!

Những người bên cạnh đều thét lên một tiếng kinh hãi.

Còn Hàn Đông lúc này cười lạnh một tiếng, đòn gánh đảo qua, bốp một tiếng, đánh vào trên bả vai tên kia, khiến gã nằm sấp xuống mặt đất, đầu bị cái cuốc đụng vào sưng một cục.

Hàn Đông né người sang bên một bước, tránh được đòn công kích của tên bên phải. Đồng thời tay trái xuất quyền, thình thịch một tiếng đánh vào bên hông tên kia. Tên kia rên rỉ một tiếng, lảo đảo ngã về phía trước, cây cuốc trong tay sớm đã rơi qua một bên.

Ngũ Nhị lúc này đã đứng lên được, trong tay nắm một thanh sắt sáng lao về phía Hàn Đông.

- Chủ nhiệm Hàn, cẩn thận!

Tôn Tiểu Linh hét lớn, sắc mặt tái nhợt.

Cốc Cương không nói lời nào, bước lên trước xoay người cầm lấy cái cuốc, hét ‘a’ một tiếng, lao đến bên cạnh Hàn Đông.

Ngũ Nhị thấy thế, liền dừng lại một chút, lập tức khoa trương mà hét lên:

- Đến đi, anh cuốc đi, cuốc không chết bố đây sẽ đập chết anh.

- Cốc Cương, cậu tránh ra!

Hàn Đông lạnh lùng nói, tiểu tử này không phải đơn giản chỉ là đến đây gây rối. Vậy thì hắn ra tay cũng không cần cẩn thận như lúc nãy nữa, dù sao hiện tại hắn cũng được coi là tự vệ.

- Chủ nhiệm Hàn cẩn thận.

Cốc Cương nhìn Hàn Đông, lập tức cầm cái cuốc đứng sang một bên.

Hàn Đông vung đòn gánh lên, trầm giọng nói:

- Anh làm như vậy là phạm pháp biết không?

- Phạm pháp chó má gì, hôm nay lão tử nhất định phải chém mày hai nhát.

Ngũ Nhị ánh mắt cũng đỏ lên, vừa rồi bị Hàn Đông đá ngã, đối với gã mà nói là vô cùng nhục nhã. Vì vậy bây giờ gã như một con chó điên, đã không còn quan tâm đến những thứ khác được nữa.

Hai tên đồng lõa khác cũng đứng lên, có chút nao núng mà đứng một bên, không tiến lên.

Còn những người khác, lại lui ra phía xa, để tránh phải chịu tai bay vạ gió.

- Thật không còn gì để nói!

Hàn Đông cười lạnh một tiếng, nhanh chóng xông lên trước. Trong lúc Ngũ Nhị còn sửng sốt, liền vung đòn gánh lên, bốp một tiếng, đánh lên cánh tay Ngũ Nhị.

Ngũ Nhị bị đánh một cú mạnh bất ngờ như vậy liền té trên mặt đất, trên cánh tay truyền đến một cảm giác đau nhức, xương như bị nứt rồi vậy.

- Nói, ai sai khiến cậu đến đây?

Hàn Đông trầm giọng quát hỏi, đồng thời bước lên trước một bước, dùng đòn gánh đánh lên cánh tay Ngũ Nhị, đúng vào chỗ trước đó đã đánh trúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện